Chờ đồn cảnh sát nhận được điện thoại báo án chạy tới thì đã hơn 7 giờ tối. Bởi vì đồn cảnh sát nhiều việc, tình trạng báo án lại nhiều, xe cảnh sát chỉ có một chiếc. Hiện tại đang là mùa hè, có quá nhiều người buổi tối uống chút rượu rồi nhàm chán tìm người đánh lộn, xử lý xong tốp này lại có tốp khác, không lăn lộn đến nửa đêm đã coi như hạnh phúc. Mà thôn này lại ở vị trí hẻo lánh, chạy đến thật sự tốn chút thời gian.
“Các em phát hiện thi thể à?” Cảnh sát ở đồn - Cao Dương - đến dò hỏi.
Lúc này đứng ở cửa, ngoài Kỳ Tư ra, hai cô gái còn lại đều sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Cao Dương đánh giá hai cô gái, chỉ thấy hai cô đều để tóc ngắn xinh xắn, tay cực kỳ sạch sẽ. Chàng trai đang đứng cũng vậy, cao lớn rắn rỏi, khí chất chín chắn, nhìn tuổi thì là sinh viên.
“Vâng.” Kỳ Tư trả lời.
“Cao Dương, anh lại đây một chút...”
Một cảnh sát khác từ bên trong đi ra, sắc mặt căng thẳng, vẫy tay với Cao Dương. Cao Dương chỉ có thể nhìn Kỳ Tư, bảo bọn họ chờ một chút, còn mình thì bị đồng nghiệp kéo vào trong nhà.
“Hình như lại phát hiện một thi thể.”
“Hình như? Lại?” Cao Dương cho rằng tai mình có vấn đề.
Đồng nghiệp lần nữa nhấn mạnh: “Chính xác là một đống xương trắng.”
Cao Dương cùng đồng nghiệp liếc nhau, cảm xúc căng thẳng dâng lên trong lòng không cần nói cũng biết. Anh ấy không quan tâm ba sinh viên bên ngoài nữa, vội vàng đi đến chỗ bệ bếp. Nhìn thấy đồng nghiệp đang soi đèn pin vào chỗ mắt bếp, chỗ ánh đèn chiếu vào, rõ ràng thấy đầu lâu trắng ởn của con người.
“Nếu đây là hai vụ án thì rõ ràng xảy ra ở hai thời điểm khác nhau.” Hai tay Cao Dương chống nạnh, bình tĩnh phân tích: “Vẫn gọi điện thoại chờ đội hình sự và pháp y đến thôi.”
“Chúng ta đi xem ba đứa nhóc báo án xem.”
“Ừ.”
Mùa hè, đứng ở bên ngoài một lát, chỗ da lộ ra ngoài đã đầy vết muỗi đốt. Tâm trạng vốn nóng nảy, lúc này càng thêm bực bội bất an.
“Qua đây.” Kỳ Tư lấy một tuýp thuốc mỡ từ trong túi, nặn ra rồi bôi lên cánh tay Quý Duyệt Sênh. Làn da trắng nõn mềm mại của cô đã sớm bị muỗi đốt thành đỏ ửng một khoảng.
Quý Duyệt Sênh cũng mới hoàn hồn từ trong cơn kinh hãi sau khi phát hiện thi thể, nhưng người chết kia âm u, dáng vẻ khinh khủng vẫn lởn vởn trong đầu cô không xua đi được, đặc biệt là đôi mắt thối nát và trống rỗng kia.
“Quan Thấm, cậu ổn chứ?” Quý Duyệt Sênh bình phục tâm trạng, xoay người quan tâm dò hỏi.
Quan Thấm mất hồn mất vía ngồi trên một thân cây đổ ngang trên mặt đất, hai tay tự ôm lấy mình. Hối hận ban đầu dần dần biến thành hiện thực, cô ấy không nên cố chấp với giấc mơ không thực tế. Vì sao cô ấy nhất định phải đến đây?
Kỳ Tư chăm sóc cho Quý Duyệt Sênh xong thì đưa thuốc mỡ sang cho cô ấy: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Có một số việc, cho dù cậu quyết định thế nào thì nó đều sẽ xảy ra.”
Quan Thấm chậm rãi đưa mắt, nhìn Kỳ Tư ấm áp trước mặt, không kiềm được đỏ hốc mắt. Cô ấy duỗi tay nhận thuốc mỡ, nắm chặt trong lòng bàn tay, qua lúc lâu mới nói với anh một tiếng: “Cảm ơn.”
Kỳ Tư không đi, mà ngồi xổm xuống, nét mặt nghiêm túc: “Hiện tại tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cậu. Cậu có thể trả lời chứ?”
“Ừm, tớ không sao.” Quan Thấm cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng.
“Được.” Kỳ Tư gật đầu, lấy bức họa trong túi ra, tiếp đó nói: “Thời gian giữa cảnh trong mơ của cậu và hiện thực có chênh lệch. Cậu mơ thấy không phải chuyện xảy ra ở hiện tại, mà là mười mấy năm trước.”
Quan Thấm không nói gì, Quý Duyệt Sênh ở bên cạnh cũng vậy.
“Tất cả đồ trong nhà còn dùng được, ngay cả đồ vật bên trong cũng mới mẻ. Cậu nói cậu đã từng mơ thấy trên bàn cơm còn có một đ ĩa dưa chua xào thịt heo mà cậu thích ăn nhất. Đáng tiếc, ở trong mơ, cậu cũng không cảm nhận được hương vị kia thơm, thậm chí không có d*c vọng muốn ăn.”
Quan Thấm không rõ điều này có ý gì. Cô ấy hỏi lại: “Cái này, làm sao vậy? Những giấc mơ đó đều rải rác, cũng không phải cùng một nội dung. Có lẽ chỉ là một ít hồi ức về đồ ăn của bà tớ...”
“Quan Thấm.” Giọng Kỳ Tư bỗng nhiên hạ thấp, trở nên nặng nề tới không thể tưởng tượng: “Trên bàn ăn của nhà bà cậu đặt một cái bát có hoa văn và màu sắc giống hệt trong giấc mơ của cậu.”
Quý Duyệt Sênh nghe xong, hỏi một câu: “Bát giống nhau rất bình thường mà?”
Kỳ Tư lắc đầu, cả người trầm tĩnh như biển rộng, khiến người ta chợt cảm thấy áp lực. Anh điều chỉnh lại giọng, hỏi: “Bà cậu còn sống chứ?”
Quan Thấm đột nhiên trợn tròn mắt, nhìn về phía Kỳ Tư, không biết nên nói thế nào.
Lúc này, Quý Duyệt Sênh căng thẳng kéo Kỳ Tư, lôi anh sang một bên, nhỏ giọng nói: “Trước khi tới đây, Quan Thấm đã nói mười mấy năm trước bà cậu ấy mất tích. Lần đó sau khi bà đi lạc thì chưa từng quay về... Cậu biết đó, công dân mất tích không rõ lý do tròn bốn năm, người thân có thể xin toà án thông báo đã chết.”
“Ừm, tớ biết.” Kỳ Tư gật đầu.
“Cậu không biết.” Quý Duyệt Sênh lại sốt ruột nói: “Lời cậu vừa hỏi Quan Thấm không phải ý này. Rõ ràng cậu đang hoài nghi nguyên nhân thật sự về cái chết của bà cậu ấy.”
Kỳ Tư vốn cảm thấy Quý Duyệt Sênh hiểu suy nghĩ của mình như vậy, nên là một chuyện vui vẻ. Nhưng lúc này anh không nở nụ cười ấm áp với cô, chỉ xoa đầu cô, bình tĩnh nói: “Không chỉ vậy. Tớ càng hoài nghi thời gian chết thật sự của bà cậu ấy. Người già đi lạc, vì sao người trong nhà cậu ấy không hỗ trợ thu dọn ‘tàn cục’? Giống như sau khi bà cậu ấy mất tích thì không ai tới nơi này nữa, tất cả đều giữ nguyên trạng thái năm đó.”
Nói đến đây, Quý Duyệt Sênh hít sâu một hơi, xoay người lo lắng nhìn Quan Thấm.
Cô kéo Kỳ Tư, tiến đến bên tai anh nói nhỏ: “Ở bên trong, cảnh sát còn phát hiện một thi thể khác, là một đống xương trắng.”
Kỳ Tư hơi khiếp sợ. Anh khiếp sợ không phải vì thính lực của Quý Duyệt Sênh, mà là sự thật cô thuật lại. Ngoài thành tích chuyên ngành nổi bật ra, Quý Duyệt Sênh còn có một tài năng khác mà ít người biết đến.
Người bình thường phạm vi thính lực trong khoảng 20~20000Hz, đương nhiên giá trị này không đại biểu cho tất cả mọi người. Quý Duyệt Sênh là ngoại lệ. Cô không chỉ có thính lực siêu quần, có thể nghe thấy âm thanh mà người bình thường không nghe được, thậm chí còn có thể căn cứ vào giọng nói của một người để phân biệt diện mạo.
Thật ra nói như vậy, kỹ năng của cô cũng có hiệu quả giống vẽ mô phỏng của Kỳ Tư.
“Xương trắng?”
Tầm mắt Kỳ Tư đưa về phía căn nhà thấp thoáng ánh đèn. Cảnh sát đang dùng đèn pin tra xét hiện trường, ánh sáng đèn pin lúc ẩn lúc hiện giống như mang đến một tia sáng cứu rỗi trong không gian áp lực kia.
Sắc mặt Quý Duyệt Sênh cũng không quá đẹp, đặc biệt là khi nghe thấy trong căn nhà nhỏ hẹp kia còn có người chết. Cô ấy có một dự cảm xấu, dự cảm này vô cùng mãnh liệt.
“Mười mấy năm trước, bà cậu ấy mất tích, cậu nói có khả năng...” Cô muốn nói lại thôi, sợ nói ra sẽ tạo thành tổn thương cho Quan Thấm thêm lần nữa.
Kỳ Tư nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Đừng vội kết luận, nhìn xem đã.”
“Ừm.”
Quý Duyệt Sênh chỉ có thể chậm rãi thả lỏng. Cô do dự một chút rồi vẫn lựa chọn trở lại bên cạnh Quan Thấm, làm bạn với cô ấy. Không lâu sau, cảnh sát sẽ ra dò hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình hình.
Cảnh sát Cao khom lưng cúi đầu từ căn nhà thấp bé bước ra, đi thẳng về phía Kỳ Tư: “Sinh viên à?”
“Sinh viên trường cảnh sát.” Kỳ Tư đáp.
Cao Dương nhướn mày gật đầu: “Một trai, hai gái đến đây làm gì?”
“Giải mộng.”
Kỳ Tư vốn nên giải thích từ đầu tới cuối mục đích bọn họ đến đây, nhưng anh cảm thấy giờ phút này bày hết nghi hoặc trong lòng Quan Thấm ra hiển nhiên không ổn. Vì thế, anh ngắn gọn sáng tỏ đưa ra một câu trả lời hoàn hảo.
Cao Dương cạn lời, cười lên tiếng: “Người trẻ tuổi thích làm mấy chuyện hoang đường.” Anh ấy cũng không cười nhạo, chỉ gạt “nguyên nhân” buồn cười này sang một bên, hỏi tiếp: “Lúc ấy, phát hiện người chết dưới tình huống nào?”
Kỳ Tư trầm tư lúc lâu: “Lúc bọn em đến đây, khóa cửa nhà chỉ treo ở trên như đồ trang trí. Trên móc khóa có dấu vết bị cạy ra, nhưng đồ vật bên trong hoàn hảo không tổn hao gì. Củi đốt cành khô hẳn cố ý lấy đến để che giấu thi thể. Em quan sát một chút, túi nilon trên thi thể giống nilon xếp chồng để che cát cách đó không xa. Nói cách khác, hung thủ lấy vật liệu ngay tại chỗ, hiện trường giết người chắc ở gần đây.”
“Cậu nhóc khá đấy.” Cao Dương không nhịn được tán thưởng, giơ tay vỗ vỗ vai anh, lại kinh ngạc: “Nhìn cậu trắng nõn sạch sẽ, dáng vẻ yếu đuối ẻo lả, không ngờ người toàn cơ bắp nha.”
Kỳ Tư xấu hổ ho khan một tiếng, tiếp tục đề tài của mình: “Chúng em phát hiện thi thể chỉ do ngoài ý muốn, nhưng chỉ sợ hung thủ giấu thi thể cũng không phải ngoài ý muốn. Nhiều nhà cũ như vậy, gã lại cố tình chọn nhà này, đáng nghi ngờ.”
“Ừ…” Cao Dương như suy tư gì đó trả lời một tiếng. Anh ấy nghĩ đến chồng xương trắng trong bếp kia, hiện tại vẫn chưa lấy hết ra, không biết cụ thể tình hình bên trong thế nào.
Nhưng mà, tình hình hiện trường cũng khiến người ta khá để ý, tất cả sắp xếp giống như đều dừng lại ở một quãng thời gian rất xa xôi. Thứ càng khiến Cao Dương cảm thấy khó hiểu là tủ bát và đồ trên bàn. Tuy rằng đặt ở đó là bát đ ĩa không, nhưng lại là kiểu cơm thừa canh cặn đã phong hoá sau thời gian dài.
Tình huống như nào sẽ khiến một người đi luôn, không bao giờ quay đầu lại? Thậm chí không kịp thu dọn? Đầu lâu trong mắt bếp là chủ nhân ban đầu của căn nhà này ư?
“Trước đó cậu nói nơi đây là nhà của bà bạn nào?” Cao Dương nhớ tới việc này, bèn hỏi Kỳ Tư một câu.
Quan Thấm nghe thấy, chậm rãi đứng lên: “Là em.”
Vì thế, Cao Dương đi sang phía cô ấy. Anh ấy phất tay đuổi mấy con muỗi vo ve xung quanh, chắp tay hỏi: “Bà em đâu?”
Quan Thấm trả lời giống hệt như khi nói cho Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư, chỗ khác duy nhất là Quan Thấm không nói cho cảnh sát biết người trong nhà sớm nhận định bà cô ấy đã chết. Cô ấy chỉ nhấn mạnh bà đã mất tích.
“Lúc mất tích 67 tuổi, hiện tại...” Cao Dương khó xử nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt đẫm lệ đáng thương, không hỏi tiếp nữa. Hiện tại đã qua mười mấy năm... Mười mấy năm, thật sự cũng là một đống xương trắng.
Kỳ Tư thấy ánh mắt cảnh sát thay đổi, đoán được anh ấy suy nghĩ gì, nghiêng người xác nhận vị trí của Quý Duyệt Sênh, sau đó đi qua hỏi cô: “Có đói không?”
Quý Duyệt Sênh kiên cường lắc đầu: “Vào lúc này, tớ nào có tâm trạng ăn gì.” Nói xong, bụng cô không biết cố gắng kêu lên. Cô giả vờ không có chuyện gì, cố chấp đối mặt với Kỳ Tư.
“Đợi chút nữa kết thúc, tìm nhà nào nấu mì gói cho cậu.”
Lúc nói nấu mì gói, Kỳ Tư cảm thấy hơi có lỗi. Không ai dự đoán được chuyện sẽ phát triển thành như này, anh cho rằng tối nay bọn họ có thể ra khỏi thôn về trường học, cho nên trong túi chỉ cầm theo mì gói cho Quý Duyệt Sênh ăn lót dạ. Nhưng trước mắt xem ra, hơi khó.
Hơn nữa, nhìn Quan Thấm ôm tâm sự nặng nề, không có chút thả lỏng. Cảnh trong mơ lặp đi lặp lại vốn khiến cô ấy chịu giày vò, quay về nơi trong mơ, rồi lại phát hiện hiện thực càng làm người ta sụp đổ hơn cảnh trong mơ.