“Rắn...”
Quan Thấm nói mê, sau đó đột nhiên bừng tỉnh. Cô ấy mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mình đã rời xa thành thị. Lúc này cô ấy đang ngồi trên xe buýt đường dài, mùi trong xe bức bối, khiến người ta khó chịu.
“Cậu có sao không?” Ghế sau, Quý Duyệt Sênh nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ấy, quan tâm hỏi: “Có phải lại nằm mơ không?”
Vẻ mặt Quan Thấm mờ mịt. Cô ấy quay đầu không chỉ thấy được Quý Duyệt Sênh, mà còn thấy Kỳ Tư. Bọn họ đều không không mặc đồng phục cảnh sát, trên người mặc thường phục thoải mái nhất.
“Chúng ta đang đến nhà bà cậu mà cậu thấy trong mơ.” Dường như thấy cô ấy chưa lấy lại tinh thần, Kỳ Tư chủ động nhắc nhở.
Lúc này Quan Thấm mới chớp chớp mắt, bừng tỉnh gật gật đầu: “Ngủ tới mức hơi mơ hồ.”
“Muốn uống nước không?” Quý Duyệt Sênh không để ý những chi tiết này, giờ phút này cô cũng không muốn miệt mài theo đuổi. Cô lấy nước khoáng trong túi, vặn ra đưa sang.
“Cảm ơn.” Quan Thấm hơi ngượng, cảm thấy mình làm phiền người khác, còn rất hưởng thụ cảm giác được chăm sóc. Nhưng trên thực tế, đúng như lời Quý Duyệt Sênh, sự đau đớn được chú ý thật sự là một chuyện khiến người ta cảm động.
Tuần trước, Quý Duyệt Sênh và Kỳ Tư đã biết cảnh trong mơ khiến Quan Thấm bị phiền nhiễu. Hai người lập tức chọn một ngày cuối tuần, cùng cô ấy về nhà bà cô ấy chuẩn bị tìm tòi đến cùng. Một chuyến này rất có khả năng không thu hoạch được gì, nhưng chỉ cần có thể làm Quan Thấm cảm thấy kiên định coi như không uổng công.
“Giấc mơ thật ra chỉ là từng đoạn ngắn, nó không tồn tại logic, bởi vậy cảnh trong mơ luôn chớp nhoáng.” Kỳ Tư nói, trên thực tế là anh đang nói cho Quan Thấm nghe: “Hiện tại cậu nhớ ra tất cả trong mơ đều do được ký ức thêm vào. Nói cách khác tư duy logic của cậu theo bản năng phân chia cảnh trong mơ thông qua đồ vật liên hệ có tính chất mấu chốt nào đó, xâu chuỗi thành một câu chuyện hoàn chỉnh để có thể thuật lại.”
Ba người xuống xe, đi vào trong thôn.
Dĩ nhiên Quý Duyệt Sênh hiểu được ý mà Kỳ Tư muốn biểu đạt. Cô ấy không nói gì, chỉ đi cùng Quan Thấm vào bên trong. Thôn này ở đầu một ngọn núi hẻo lánh, xuống xe còn phải đi một tiếng mới đến nơi.
Hai bên đường đều là núi, thậm chí còn có một tuyến đường sắt bắc qua.
“Giấc mơ của tớ không hoàn toàn là thật, đúng không?” Quan Thấm cũng không ngốc, lúc đi dọc theo đường núi, cô ấy thuận miệng hỏi một câu.
Kỳ Tư gật đầu, xoay người lại kéo Quý Duyệt Sênh đang cố hết sức đi: “Giấc mơ có lẽ là mong muốn từ sâu trong nội tâm con người, nhưng cũng có khả năng là một đoạn ký ức nào đó bị chôn sâu. Càng sâu hơn là một việc nhỏ không chút thu hút nào đó mà mỗi ngày cậu đều trải qua. Tất cả những thứ này dưới sự mài giũa của thời gian đều sẽ hoàn toàn thay đổi, mà vẫn giữ lại một ít chi tiết có thể cho cậu dò xét ra hình ảnh ban đầu.”
Quan Thấm thoáng thấy hối hận. Cô ấy cảm thấy lần “mạo hiểm” này sẽ làm cô ấy đối mặt với một vài hồi ức mà mình từng quên đi. Nếu cô ấy cảm thấy hối hận, chắc là một vài chuyện không vui.
“Thả lỏng một chút.” Quý Duyệt Sênh nắm tay Quan Thấm, tươi cười ngọt ngào: “Coi như đi tránh nóng.”
Quan Thấm cười gật đầu, mệt mỏi trên cơ thể khiến cô ấy nhớ tới giấc mơ ngắn ngủi trên xe. Cuối cùng, cô ấy đã mơ thấy gì? Giật mình tỉnh dậy đã cướp đi tất cả cảnh trong mơ của cô ấy. Trên tay Kỳ Tư cầm bức tranh của mình, đó là hình vẽ không chút cẩu thả căn cứ theo miêu tả của Quan Thấm. Khi anh đưa bức vẽ cho Quan Thấm xem, Quan Thấm kinh ngạc đến không khép được miệng.
“Đây là tranh cậu vẽ à? Cảm giác như đang phục hồi nguyên trạng vậy.”
Từ nhỏ, anh đã từng nghe vô số câu kinh ngạc, cảm thán như này. Có vài thời điểm, thiên phú thật sự rất quan trọng. Hơn nữa, ông của anh là bác sĩ có tay nghề cao. Từ lúc rất nhỏ, ông nội đã dẫn anh đi xem giải phẫu cơ thể con người, để anh hiểu biết cấu tạo thân thể người. Cho nên, bức vẽ mô phỏng cơ thể người của anh là lợi hại nhất, có thể xưng là “xuất thần nhập hóa”.
“Kỳ Tư, tớ cảm thấy tốt nghiệp, cậu hoàn toàn có thể làm hình sự mô phỏng chân dung.” Quý Duyệt Sênh tự nhiên nói đến đề tài này.
Quan Thấm cũng tán đồng: “Ừm, thật sự rất thích hợp.”
Tầm mắt Kỳ Tư dừng ở trên người Quý Duyệt Sênh, hỏi: “Vậy còn cậu?”
“Tớ á, đương nhiên là đi theo cậu cơm ngon rượu say rồi.” Quý Duyệt Sênh nhún vai, vui sướng hài lòng nói. Như đã mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, cô sợ vất vả, cũng không muốn chịu khổ. Nếu có thể, cô chỉ muốn ăn không ngồi rồi cả đời này.
“Cậu không muốn làm cảnh sát à?” Quan Thấm đầy tò mò với câu trả lời của cô.
Quý Duyệt Sênh nghiêm túc tự hỏi vấn đề này. Suy nghĩ một lúc lâu, cô vẫn giữ vẻ hờ hững: “Không có lý do nhất định phải trở thành cảnh sát, ít nhất hiện tại là vậy. Tớ thi vào trường cảnh sát là bởi từ nhỏ đến lớn tớ đều rất yếu đuối, cho nên muốn đến trường cảnh sát trải nghiệm. Chạy 800m có thể chạy tới 3 phút 40 giây, tớ cảm thấy mình đã siêu tiến bộ rồi.”
“Cậu thật là... vô dục vô cầu!” Quan Thấm không biết nên tìm từ thế nào, chỉ có thể cười phụ họa.
Kỳ Tư đi ở phía trước nghe thấy cô nói như vậy, không biết vì sao lại gật đầu: “Ừm, như vậy cũng tốt.”
“Gì?” Quý Duyệt Sênh nghiêng đầu hỏi.
Kỳ Tư dừng chân, quay đầu lại nhìn cô, dường như giải thích: “Không làm cảnh sát cũng tốt, đỡ phải mỗi ngày lo lắng hãi hùng giống anh tớ.”
“Anh cậu? Cậu còn có anh trai? Anh trai của Kỳ Tư có đẹp trai như cậu không?” Quý Duyệt Sênh đuổi theo anh hỏi đông hỏi tây như một đứa nhỏ.
Kỳ Tư cười hiền lành cũng không trả lời. Quan Thấm lại đặt trọng điểm ở sự lo lắng trong giọng điệu của Kỳ Tư. Cô ấy nghe ra, anh rất để ý Quý Duyệt Sênh. Cho nên anh không hy vọng cô có bất kỳ nguy hiểm gì, cho dù sau khi tốt nghiệp, hai người không bao giờ được cùng mặc đồng phục cảnh sát.
Có lẽ, Kỳ Tư cực kỳ rõ ràng, cảnh sát nghĩa là cống hiến và hy sinh. Niềm tin theo đuổi nghề cảnh sát không có cách nào cắt đứt. Một khi tiến vào một vai trò riêng nào đó, tất cả những gì mình làm đều sẽ trở nên thân bất do kỷ rồi lại cam tâm tình nguyện.
Ba người đi qua một đoạn đường núi trên sườn núi, rốt cuộc cũng thấy được khói bếp lượn lờ bốc lên từ nơi xa. Sáng sớm lên đường, khi tới nơi này, đã gần chạng vạng.
Mười năm trước, thôn nhà bà Quan Thấm xây sửa đường. Đường núi không còn gập ghềnh, ngày mưa cũng không phải lo lắng đường lầy lội khó đi. Tuy rằng dân cư trong thôn không nhiều lắm, thậm chí càng ngày càng ít, ở lại trong thôn phần lớn là người già, nhưng an nhàn yên tĩnh đúng là tốt hơn phố xá sầm uất ồn ào phiền lòng.
“Ở đây.”
Quan Thấm duỗi tay chỉ một căn nhà gạch cách đó không xa, ngón trỏ hơi cong lại vì sợ hãi, sau đó năm ngón tay cuộn lại, nắm chặt thành nắm đấm. Hiện tại, cô ấy sợ hãi và căng thẳng quá mức, “mạo hiểm” luôn dễ làm cho adrenalin của người ta tăng lên.
“Thật sự giống cảnh trong mơ của cậu...” Quý Duyệt Sênh cảm thán với cảnh thật nhìn thấy trước mắt, sau đó cô ý thức được mình đang “làm quá” thì vò đầu nói: “Ha, chắc chắn là giống rồi. Dẫu sao khi còn nhỏ, cậu từng sống ở đây mà.”
Kỳ Tư tiến lên một bước, cẩn thận đánh giá căn nhà này. Quý Duyệt Sênh nói giống, thật ra chỉ là vẻ ngoài giống nhau thôi. Trong cái nhìn của anh, căn nhà này khác biệt quá lớn với căn nhà được anh vẽ ra. Tất cả chi tiết đều đang kêu gào - chúng nó căn bản không giống nhau.
“Sao lại không khóa cửa nhỉ?” Quý Duyệt Sênh đứng ở trước cửa, ước lượng cái móc khóa rỉ sét trong tay, kỳ quái quay đầu hỏi Quan Thấm: “Đây là... hiện tượng bình thường à?”
Quan Thấm tiến lên, thò đầu vào, cũng cảm thấy khó hiểu: “Theo lý thì không nên như vậy chứ.”
“Tớ vào trước xem.”
Kỳ Tư thu bức tranh trong tay, kết thúc bước đầu quan sát so sánh vẻ ngoài căn nhà. Sau đó, anh đi lên trước cầm lấy móc khóa.
Đẩy cửa ra, tổng cộng chỉ có một gian. Tất cả đồ vật đều thu hết vào đáy mắt, tro bụi và mùi cũ kỹ ập vào mặt làm người ta vô thức bịt kín miệng mũi.
Kỳ Tư quay đầu nhìn Quý Duyệt Sênh, nhắc nhở cô: “Chú ý dưới chân.”
Mặt đất trong nhà cũng gồ ghề lồi lõm, cực kỳ không bằng phẳng.
Anh phẩy phẩy bụi bặm lơ lửng trong không trung, vậy mà còn ngửi thấy được một mùi tanh tưởi khác. Trong chốc lát, anh cũng không ý thức được đó là cái gì.
Cuối cùng anh thỏa hiệp buông tay, nhíu mày nhìn xung quanh.
“Bệ bếp, bàn chữ nhật, băng ghế dài, chuồng heo, còn có một tủ bát làm bằng gỗ cũ kỹ.” Kỳ Tư kiểm kê đồ vật trong nhà, như đang xác nhận với Quan Thấm xem có thừa hay thiếu thứ gì không.
Quan Thấm chậm rãi đi theo Kỳ Tư, trên tường bên tay phải cửa treo một cái gương vỡ, đó là góc nhỏ mà bà dậy sớm đánh răng rửa mặt. Phòng ngủ của bà tách rời với căn nhà này, phòng ngủ lại ở trên trục đường chính của thôn, cũng là một căn nhà nhỏ đơn độc.
“Không có gì thay đổi, ngoài việc đồ đều cũ dần.” Quan Thấm khẽ nói.
Kỳ Tư lập tức đi vào trong, đi mười bước là tới cuối nhà. Mà ở cuối nhà là một cái chuồng lợn bị chia thành hai gian nhỏ. Trên tường có một tấm ván dài được đóng vào tường, chắc là dùng để xếp rơm rạ cho lợn nằm ổ.
Bên tay phải là tủ bát, trên tủ có hai cánh nhỏ kiểu dáng cũ. Kỳ Tư không chần chờ kéo ra, trong ngăn tủ đột nhiên ùa ra một mùi kỳ lạ. Anh không khỏi hoài nghi nhà bà của Quan Thấm đã xảy ra chuyện.
Quý Duyệt Sênh cũng theo Kỳ Tư quan sát khắp nơi. Khi đi tới phía sau bệ bếp, cô còn có chút hưng phấn. Bởi vì từ nhỏ lớn lên ở thành phố, cô hoàn toàn chưa từng thấy bệ bếp, cũng chưa từng thấy mắt bếp để cho thêm củi vào, cảm thấy rất mới lạ.
“Kỳ Tư!” Cô kích động gọi anh sang: “Cơm tập thể được làm như này, đúng không?”
“Ừm.” Kỳ Tư đi đến bên cạnh cô, cười vén tóc cô lên, thay cô phủi sạch mạng nhện trên tóc.
Quý Duyệt Sênh rất hứng thú ngồi trên băng ghế bẩn thỉu, cảm nhận niềm vui thêm củi lửa khi nấu cơm.
Lúc này, Kỳ Tư chú ý tới Quan Thấm đứng ngay cách bệ bếp không xa, nhìn chằm chằm vào phía sau Quý Duyệt Sênh. Cô ấy đột nhiên run rẩy, trong mắt toát ra sự sợ hãi thật sâu.
Đôi mắt cô ấy trợn càng lớn, đẩy không khí vốn quái đản lên một mức đáng sợ cực độ.
“Duyệt Sênh...” Cô ấy vô thức rụt cổ, run rẩy nói: “Đôi mắt... Phía sau cậu có một đôi mắt...”
Quý Duyệt Sênh nghe thấy cô ấy nói như vậy, lập tức thu lại nụ cười nhẹ nhàng, cảnh giác đứng lên, nhìn chằm chằm góc phía sau, chỗ đó chỉ có một đống cành khô, củi đốt lộn xộn, cô ngừng thở.
“Kỳ Tư, cậu có ngửi được mùi gì cực hôi không?”
Dây thần kinh phản xạ trong đầu Quý Duyệt Sênh hơi chậm. Tuy rằng vừa vào cửa cô đã ngửi thấy mùi gay mũi, nhưng ngại vì có Quan Thấm ở cạnh nên cô không tiện đánh giá nhiều về nhà bà của cô ấy. Nhưng lúc này, mùi gay mũi kia đột nhiên nồng lên.
“Để tớ.” Kỳ Tư cẩn thận kéo cô về phía sau, duỗi tay đẩy ra đống cành khô củi đốt kia...
“Á… Má ơi!”
Quý Duyệt Sênh nhìn thấy diện mạo chân thật của “đôi mắt”, cô lập tức thét chói tai ôm lấy Kỳ Tư, vùi đầu vào ngực anh, liên tục giậm chân để giảm bớt sự sợ hãi trong lòng.
Kỳ Tư cũng bị kinh hãi, nhưng anh ôm lấy Quý Duyệt Sênh trước, trấn an cô. Mà hai chân Quan Thấm giống như bị ghim tại chỗ, bị dọa tới không nhúc nhích. Cảm giác này như khi gặp ác mộng, bị bóng đè quấn thân, không cách nào tỉnh được.
Không ai trong bọn họ nghĩ tới, cặp mắt kia lại là đôi mắt tử thi được bọc trong một lớp nilon mỏng! Tử thi cứ vậy bị bọc chặt, dựng ở góc tường, giống một xác ướp.
Thậm chí Kỳ Tư còn có thể thấy rõ ràng tử thi há miệng, dường như không cam lòng với phương thức chết như vậy. Máu khô che khuất một nửa mặt anh ta, nilon mỏng cách ly có tác dụng khiến bầu không khí âm u chết chóc càng trở nên hít thở không thông.
Mà hai mắt anh ta còn nhìn chòng chọc vào ba vị khách không mời mà đến là bọn họ, dường như đang nói: “Ồ, rốt cuộc cũng có người tới!”