“Sư tôn, con tới là để giải Triền Tình Ti giúp người.”
***
“Đủ rồi!” Thiên Lũng Cảnh nhíu mày quát ngưng, “Đừng có nói nhăng nói cuội!”
“Con không nói nhăng nói cuội! Sư tôn, tại sao người lấy Hàn Vãn Lâu được, mà con lại không được?” Hoang Tịch tức giận bước lên chất vấn, “Rõ ràng kẻ ở chung sớm tối, kề cận bên người ngày đêm là con, tại sao người lại chọn Hàn Vãn Lâu?”
“Con đừng nhiều lời thêm về chuyện này nữa, ta đã quyết định rồi.” Thiên Lũng Cảnh tàn nhẫn lạnh lùng nói, “Nếu con không muốn, thì thế này đi, giờ con hãy dọn ra khỏi các Lâm Uyên Thủy.”
“Sư tôn, người đuổi con đi vì Hàn Vãn Lâu sao?”
Thiên Lũng Cảnh im lặng không tiếp lời.
“Con sẽ không để hai người thành đôi đâu.” Dứt lời, ánh mắt Hoang Tịch sắc lẻm, ngay khoảnh khắc gã xoay người, Nghiệp Liên sau lưng gã tỏa ra ánh tím tăm tối.
Ý thức được khí thế quanh thân Hoang Tịch thay đổi rõ rệt, Thiên Lũng Cảnh lên tiếng: “Con tính làm gì?”
“…” Đôi mắt Hoang Tịch đỏ au, thậm chí có thể loáng thoáng thấy quầng sáng Nghiệp Liên đằng sau gã.
Thiên Lũng Cảnh chưa bao giờ bắt gặp biểu cảm này của đồ đệ mình, trong tình thế cấp bách, y giữ chặt tay Hoang Tịch: “Tịch Nhi, bình tĩnh, đừng để Nghiệp Liên làm con xao động…”
Hoang Tịch nhìn Thiên Lũng Cảnh, túm tay y nói: “Ai cũng được, chỉ mình ta không được phải không? Bởi vì ta là đồ đệ của người, nên người cảm thấy ở bên ta là vi phạm đạo đức thói đời, vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ, đại nghịch bất đạo, lễ pháp khó dung?”
Thiên Lũng Cảnh nhìn vào mắt Hoang Tịch, sẵng giọng: “Đúng vậy.”
“À… Hóa ra kẻ mạnh mẽ như sư tôn, cũng phải chịu ách gò bó của lễ pháp đạo nghĩa, vậy thì đứng đầu năm nhánh Thần Phong có nghĩa lý gì? Người mạnh, người tàn nhẫn, nhưng vẫn không thể làm theo ý mình, chỉ có thể mãi mãi làm thần tiên cao cao tại thượng trong mắt thế tục mà thôi! Người sẽ không bao giờ được là chính mình đâu!
“Thứ tiên môn khuôn sáo giả mù sa mưa thế này, chẳng thà không vào!”
Dứt lời, gã buông tay Thiên Lũng Cảnh ra, bước thẳng khỏi phòng, phi thân rời đi.
Thẩm Tam Xuyên nhìn theo bóng Hoang Tịch, không khỏi đấm ngực giậm chân: Con cái gì hỗn quá, rõ ràng sư tôn chỉ muốn tốt cho gã thôi mà! Không ngờ sóng to gió lớn đều là từ đây, hai thầy trò lật mặt nhau ở ngay chỗ này… Nhưng tớ hoàn toàn hiểu được tình thế của sư tôn. Làm sao thầy có thể đồng ý yêu Hoang Tịch được, dù thầy đồng ý, thì cả Ải Phong Nguyệt cũng không chấp nhận nổi, những môn phái khác thuộc năm nhánh Thần Phong lại càng gay gắt hơn, sau này sẽ chỉ trỏ gièm pha họ suốt đời!
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu hiểu mối tình cấm kỵ thầy trò quá nhỉ 】
Thẩm Tam Xuyên: Chuyện, tớ đã đọc “Thần Điêu Đại Hiệp” bao lần ý. Ban đầu mối tình Dương Long cũng bị Quách Tĩnh và Hoàng Dung phản đối mãnh liệt mà. Nếu không phải về sau Dương Quá thành Thần Điêu Đại Hiệp, Tiểu Long Nữ chờ dưới vực 16 năm, thì thế tục cũng chẳng tha cho họ về với nhau đâu… Vậy mới nói, Hoang Tịch muốn thành đôi với sư tôn, thì ngúng nguẩy kiểu con nít chỉ tổ vô dụng. Trừ phi một ngày kia gã làm nên nghiệp lớn, xứng đôi với Vu Nguyệt Thượng nhân, để những kẻ còn dị nghị ngậm hết mồm vào, thì mới có thể về chung một nhà với Vu Nguyệt Thượng nhân được!
【 Hệ thống: Ờ, hợp lý thuyết phục đấy. Nhưng ký chủ à, cậu tỏ chuyện ngoài ngõ thế, sao việc trong nhà lại không tường vậy? 】
Thẩm Tam Xuyên không phục: Vớ vẩn, sư đệ tớ đáng yêu hơn Hoang Tịch nhiều chứ! Sao lại so hai người đấy với nhau!
【 Hệ thống: Cậu nghĩ được như thế, là coi như cũng tiến bộ rồi 】Sau dạo ấy, Hoang Tịch bỗng nhiên bặt tăm mất tích, biến mất một thời gian khá dài. Thiên Lũng Cảnh tưởng Hoang Tịch còn đang giận dỗi, nên không đi tìm gã. Có đệ tử hỏi Hoang Tịch đi đâu, y chỉ đáp là xuống núi tu hành. Mọi người cũng không để ý lắm, nhưng riêng Lâm Hạ Phong thì ầm ĩ đòi nhường ghế đầu cho Hoang Tịch mãi, cứ mấy hôm lại lên tìm Thiên Lũng Cảnh xin trả chức Thủ Tịch.
Mồng 8 Tháng 9.
Hôm nay Ải Phong Nguyệt mở tiệc lớn, chiêu đãi khá nhiều tu sĩ có uy tín chức tước của năm nhánh Thần Phong tới tham dự tiệc đính hôn của Chưởng môn Thiên Lũng Cảnh và Hàn Vãn Lâu sư huynh y! Đừng thấy bình thường đám người tu tiên này thanh cao giữ mình mà tưởng bở, có rượu vào họ cũng chẳng khác gì người thường. Họ ồn ào trêu chọc Hàn Vãn Lâu trong bữa tiệc, ai cũng tò mò muốn biết làm sao ngài cưa đổ được Vu Nguyệt Thượng nhân!
Hàn Vãn Lâu cũng cao hứng, không từ chối bất kỳ ai kính rượu mình. Thiên Lũng Cảnh lịch sự uống vài chén rồi thôi. Y vốn đang ngồi cạnh Hàn Vãn Lâu, không biết làm sao, bỗng nhiên cảm thấy Triền Tình Ti trong cơ thể có dấu hiệu sắp phát tác…
Y nhìn Hàn Vãn Lâu, đứng dậy nói khẽ bên tai ngài: “Sư huynh, đệ hơi quá chén rồi, về các Lâm Uyên Thủy trước đây.”
Hàn Vãn Lâu tuy lâng lâng men say, nhưng vừa nghe Thiên Lũng Cảnh nói mình không khoẻ, ngài cũng đứng dậy ngay, cuống cuồng nói: “Lũng Cảnh, đệ thấy khó chịu à? Vậy ta về với đệ!”
Thiên Lũng Cảnh đáp: “Không cần, huynh với đệ đi cả, chẳng lẽ bắt sư phụ già nhà mình ở lại đọ rượu với khách khứa sao? Huynh yên tâm đi, đệ không sao, tự về được.”
Hàn Vãn Lâu nghe thế thì gật đầu: “Được, vậy bao giờ tiễn họ về xong, ta sẽ qua với đệ.”
Thiên Lũng Cảnh về đến các Lâm Uyên Thủy, quả nhiên đám tơ tình bắt đầu sinh trưởng tốt tươi. Ban đầu y tính tự làm bản thân bị thương để giữ tỉnh táo như đợt trước, nhưng lần này Triền Tình Ti quá mạnh bạo, không hề sợ máu của y nữa. Xem ra đã đến dịp nó phát tác hằng năm…
May thay y đã lập hôn ước với sư huynh, chỉ cần chống cự tới khi sư huynh tới, là có thể…
Chẳng rõ bao lâu đã qua, y kiệt sức vì bị Triền Tình Ti tra tấn, cuộn tròn người trên ghế. Thẩm Tam Xuyên trong cơ thể y cũng khổ sở không thốt nên câu. Giữa lúc mơ màng, tiếng cửa mở vọng tới, có người cài chốt cửa sau khi bước vào.
Thiên Lũng Cảnh gắng chống người dậy. Y tưởng Hàn Vãn Lâu đã về, tầm nhìn nhòe mờ, không thấy rõ người tới: “Về rồi à?”
“Đúng vậy, con đã về.” Giọng nói vọng từ xa tới gần, cho đến khi kề sát tai y, “Sư tôn, con tới giải Triền Tình Ti giúp người đây.”
Giọng nói này là…
Hoang Tịch?!
Thiên Lũng Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Sao… sao con lại biết đến Triền Tình Ti? Con tuyệt đối không thể nhớ được chuyện xảy ra hôm ấy!”
Những gì diễn ra ngày đó và cả Triền Tình Ti đều đã bị Thiên Lũng Cảnh xóa hết, Hoang Tịch chắc chắn không thể nhớ được, chứ chưa bàn đến vụ biết Triền Tình Ti!
“Quả thực con không thể nhớ lại chuyện xảy ra hôm ấy.” Hoang Tịch ôm trọn Thiên Lũng Cảnh đã không còn sức lực, “Nhưng mấy ngày nay, con đến Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, cho Thiên Nguyệt lão lão một cánh Nghiệp Liên để đổi lấy bí mật về người.”
Đôi mắt Thiên Lũng Cảnh lập tức trợn tròn.
“Sư tôn, vì cứu con mà người không tiếc dẫn Triền Tình Ti lên cơ thể mình. Tình nồng nhường ấy, con càng không thể buông tay.”
Hoang Tịch bế Thiên Lũng Cảnh đi về phía giường: “Tuy vậy, sư tôn luôn giữ mình trong sạch, muốn hóa giải sự tra tấn của Triền Tình Ti mà còn phải chờ tới lúc danh chính ngôn thuận kết làm đạo lữ với kẻ khác… Có điều hôm nay, con lại càng không cho phép người được toại nguyện!”
Mắt Thiên Lũng Cảnh sầm đi, lạnh như chôn một thanh đao: “Ngươi muốn làm gì?”
Hoang Tịch nói: “Bảy ngày thôi mà, tình cảm đậm sâu mà con dành cho sư tôn, há có thể thiêu rụi sạch trơn chỉ trong bảy ngày.”
“Ngươi đã nghĩ đến hậu quả của việc ấy chưa?”
Hoang Tịch khựng lại, chậm rãi mở miệng gằn từng chữ một: “Tình thầy trò, ân đoạn nghĩa tuyệt, người sẽ chẳng tiếc giết chết đồ nhi… Có điều, sư tôn đã nghĩ tới chưa, ngày xưa ai là kẻ đã gieo Nghiệp Liên lên người đồ nhi?”
Câu này của gã, quả thực như đâm thẳng vào niềm đau của Thiên Lũng Cảnh, khiến mắt y dần dại ra.
Y đã từng băn khoăn không chỉ một lần, việc mình gieo Nghiệp Liên vào cơ thể Hoang Tịch, liệu có phải là lựa chọn đúng đắn.
Năm xưa y cứu Hoang Tịch thời bé khỏi cơn hiểm nghèo, phát hiện thằng nhỏ còn ít tuổi mà người lại đầy lệ khí tà ma. Cứ để mặc nó ngoài kia, ắt hẳn sẽ gặp bất trắc. Vì thế y đã nghĩ đến việc dẫn thằng bé về Ải Phong Nguyệt, nhận nó làm đồ đệ dạy dỗ nó. Nhưng ma tính khó khống chế lan khắp toàn thân thằng bé, làm sao nó vào Ải Phong Nguyệt nổi? Trùng hợp thay, hồi đó sư phụ sai y đi tìm Nghiệp Liên. Nghĩ đến khả năng thanh lọc của Nghiệp Liên, lúc ấy y đã chẳng hề do dự gieo Nghiệp Liên vào cơ thể Hoang Tịch! Bấy giờ, ma tính trong người thằng bé mới được tiêu trừ, tinh lọc triệt để. Ngoài sư phụ ra, chẳng ai nghi ngờ xuất xứ của Hoang Tịch cả, chỉ coi Hoang Tịch là cậu đồ đệ mà hắn nhặt về từ bên ngoài.
Có điều, Nghiệp Liên mọc rễ, thanh lọc được tà khí, nhưng cũng chứa chấp tất cả tội ác. Đúng như lời sư phụ, một khi vượt quá khả năng cất giữ của Nghiệp Liên, thì không thể cứu vãn được nữa… Nếu không có Nghiệp Liên, có lẽ nhiều chuyện cũng chẳng phát sinh. Nhẽ nào mình chính là nguồn cơn của tất cả?
Hoang Tịch đặt Thiên Lũng Cảnh lên giường, sau đấy đưa tay cởi quần áo của y. Những sợi tơ tình như cái đụng chạm mơn trớn dịu dàng của tình nhân, nhẹ nhàng móc lấy bàn tay đang ôm ấp Thiên Lũng Cảnh của Hoang Tịch. Cảnh tượng gã khao khát ngàn vạn lần trong giấc mộng rốt cuộc cũng xuất hiện rõ ràng trước mắt. Xưa kia gã từng coi sư tôn như vị thần duy nhất của mình, nay sắp xúc phạm thần linh, gã bỗng thấy căng thẳng đến độ không thể kiềm chế.
Vị thần của gã đang nằm ngay trước mặt gã, sống chết mặc gã, không còn sức lực để chống cự.
Tận mắt thấy từng lớp xiêm áo của Vu Nguyệt Thượng nhân bị cởi bỏ, Thẩm Tam Xuyên sợ hết hồn: Không phải chớ, không phải chớ, cu này tính làm thật hả?
【 Hệ thống: Theo tuyến thời gian, thì chắc cảnh nổi tiếng tới thật rồi á 】
Thẩm Tam Xuyên căng thẳng nói: Không phải chớ… Tớ còn chưa chuẩn bị tâm lý xong mà!!!
【 Hệ thống: … Nhịn xíu đi, ký chủ, tui xen-xọt cho cậu nhé, cái loại dày cui không nhìn ra màu gì luôn ấy 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy đang lừa mình dối người đấyyyyy!!!
Cùng lúc đó, ba tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên bên ngoài –
“Lũng Cảnh, sao đệ lại khóa cửa, đã khỏe hơn chưa?”
Hàn Vãn Lâu về!!!
Thẩm Tam Xuyên nhìn vào cặp mắt quái dị của Hoang Tịch, nuốt nước miếng: Cốt truyện này… cứ nhất định phải kích thích vậy hả? Không tốt cho tim bạn đọc lắm đâu!
Không ai trong phòng đáp lại, Hàn Vãn Lâu gõ cửa tiếp, giọng đượm vẻ quan tâm: “Nếu đệ hẵng còn khó chịu, thì ta vào xem thử coi sao nhé?”
Hoang Tịch nghe vậy thì cười khẽ, cúi người vuốt ve tai Thiên Lũng Cảnh, nói: “Sư tôn, con biết giờ phút này người tất nhiên không muốn để Hàn Vãn Lâu thấy mình áo quần xộc xệch còn bị đồ đệ ôm trong lòng. Nhưng con vẫn rất mong được tận mắt chiêm ngưỡng vẻ mặt Hàn Vãn Lâu khi thấy cảnh tiểu sư đệ mình sắp cưới về bị làm nhục ngay trước mặt mình.”
Thẩm Tam Xuyên: Gu gì mặn vãi, chê sừng người ta chưa đủ dài hả?
【 Hệ thống: Ký chủ đừng làm ồn nữa, ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim 】
Thiên Lũng Cảnh lạnh nhạt nói: “Chuyện giữa ta và ngươi, đừng liên lụy đến người không liên quan.”
Hoang Tịch cười đáp: “Được, nếu sư tôn đã nói vậy, thì con muốn người thông báo với Hàn Vãn Lâu ngay tại đây, nói người sẽ không kết làm đạo lữ với hắn, bảo hắn dập tắt hi vọng với người đi!”
Thiên Lũng Cảnh nhíu mày, Hoang Tịch lại thờ ơ bảo: “Nếu người không chịu nói, con có thể điều khiển sức mạnh Nghiệp Liên xé nát Hàn Vãn Lâu ngay bây giờ. Bằng thực lực của sư tôn, ắt hẳn người biết con nói thật hay giả.”
“Ngươi dám!”
“Con có dám hay không, quyết định bằng việc sư tôn có nói hay chăng đấy.”
Thẩm Tam Xuyên: Sao tự dưng chú sói con này đổ đốn thế, nếu không phải tớ không thay đổi cốt truyện được, thì tớ nhất định phải đập chết gã!
【 Hệ thống: Hoang Tịch luyện hóa Nghiệp Liên, dạo này tới Lang Hoàn Ỷ Nguyệt chắc là hấp thu được kha khá tà thuật rồi, ký chủ không đọ được với gã đâu. Giai đoạn này, có khi phải cần cả Vu Nguyệt Thượng nhân và Dã Thích Thượng nhân trong thời kỳ sung mãn nhất mới có thể đánh thắng gã. Sau này gã trở thành Yển Ma chân quân, lại càng mạnh đến mức vô lý luôn 】
Thẩm Tam Xuyên: Hay đằng ấy xóa sổ tớ luôn đi.
“Sư huynh, đệ không sao.” Thiên Lũng Cảnh chậm rãi mở miệng nói, “Có điều đệ suy tư hồi lâu, cảm thấy hai ta vẫn không hợp nhau lắm. Hãy hủy bỏ việc lập khế ước đi. Đệ đã phụ huynh, đệ sẽ tự gửi thiếp xin lỗi các môn các phái… Sau này, đệ vẫn sẽ kính huynh như anh.”
Hàn Vãn Lâu đứng bên ngoài lập tức tái mặt: “Đệ… đệ nói gì? Ta đã chọc giận đệ chỗ nào rồi sao?
“Ta chỉ uống thêm mấy chén với họ thôi, ta sai rồi, ta đã không quan tâm đến cảm nhận của đệ… Đáng lý ta phải ở bên cạnh đệ. Lũng Cảnh, đệ mở cửa đi, ta tự vào nhận lỗi với đệ được không!”
“Sư huynh, huynh không có lỗi gì cả, lỗi là ở đệ.”
Hàn Vãn Lâu bắt đầu gõ cửa thật mạnh: “Lũng Cảnh, ta không tin lời đệ, nếu đệ không mở cửa, ta sẽ phá cửa vào!”
Hoang Tịch hừ lạnh, ôm lấy Thiên Lũng Cảnh. Ngay khoảnh khắc Hàn Vãn Lâu phá cửa xông vào, gã ấn chốt mở bí cảnh U Tuyền. Gã che chở Thiên Lũng Cảnh đã mất hết sức lực, cùng ngã vào bí cảnh.
Bí cảnh U Tuyền là bí cảnh mà chỉ Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt và đệ tử thân truyền của Chưởng môn mới có tư cách vào đó tu luyện. Nhưng thời khắc này đây, nó lại trở thành gian mật thất mà không ai có thể quấy rầy!
Mái tóc bạc của Thiên Lũng Cảnh rối tung, cơ thể bị Triền Tình Ti thít chặt đến độ sắp không thở nổi, như thể thêm một giây là sẽ tiêu tùng bất cứ lúc nào. Ngay sau đó, Hoang Tịch chợt hôn lên môi y. Triền Tình Ti lập tức thả lỏng, y thoát khỏi cảm giác cận kề cái chết!
Nhưng đúng phút giây này, Thẩm Tam Xuyên lại cảm nhận được cơn phẫn nộ và sự kháng cự tột cùng từ thân thể Thiên Lũng Cảnh. Anh chàng cũng chẳng rõ tại sao lại thế, nhưng tự dưng được nắm quyền khống chế thân thể, anh chàng bèn đẩy Hoang Tịch ra thật mạnh!
“Đệt, sao lại tới đúng lúc này cơ chứ!”
Anh chàng quay người toan chạy, thì bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên đằng sau.
“Sư huynh, đừng sợ, là đệ đây!”
[HẾT CHƯƠNG 28]