Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Rõ ràng người biết, kẻ mà con nói đến chính là người!”

***

Vô số sợi Triền Tình Ti sinh trưởng tốt tươi như bị thứ gì đó hấp dẫn, lũ lượt chuyển từ người Hoang Tịch sang cơ thể Vu Nguyệt Thượng nhân. Chúng quấn quanh tay y, rồi đến thân, đùi… Cho đến lúc toàn bộ tơ tình trên người Hoang Tịch chuyển hết qua Thiên Lũng Cảnh, y mới buông đồ đệ mình ra, đẩy gã thật xa bằng một tay!

Bấy giờ, vẻ mặt Hoang Tịch cuối cùng cũng không còn khó chịu như trước, thân thể cũng hết bị tơ tình vờn quanh, nhưng gã như vừa bị rút hồn, hôn mê bất tỉnh, ngã vật ra đất không động cựa. Còn trong thời khắc ấy, toàn thân Thiên Lũng Cảnh đang bị Triền Tình Ti quấy phá, thậm chí y đau quá không chịu nổi phải quỳ một chân xuống đất! Chỉ thấy Uyên Quang xuất hiện trong tay y lần nữa. Y tính vung kiếm chặt đứt Triền Tình Ti, nhưng mỗi lần chặt đứt một phần tơ tình, những sợi Triền Tình Ti đứt lìa lại lập tức nối liền, cắt mãi không hết!

Thiên Lũng Cảnh chống đỡ thân thể loạng choạng của mình. Gương mặt y chợt lạnh đi, y vung kiếm cắt thẳng lên cánh tay mình! Chỉ trong khoảnh khắc, máu tươi phun trào khắp nơi. Cơn đau do bị Uyên Quang cắt phải lan khắp toàn thân. Lũ tơ tình như bị thứ gì cản lại, bỗng ngưng sinh trưởng. Bị tẩy rửa bằng máu tươi, chúng vặn vẹo quay cuồng rồi biến mất vào thinh không!

Vu Nguyệt Thượng nhân chống kiếm, thở hổn hà hổn hển từng nhịp. Hai mắt y vằn tơ máu, mái tóc bạc rối bù. Y để mặc cho máu tươi bắn khắp mình mẩy, bàn tay còn nhỏ máu tong tong. Cảm giác dính nhớp trơn ướt khiến y không nắm chặt nổi Uyên Quang dẫu đã thử mấy lần, càng không thể thuận lợi đứng lên. Vào giờ khắc này, Tiên Tôn cao cao tại thượng quả thực phải chật vật khốn cùng!

Thẩm Tam Xuyên sốc khủng khiếp về cả thể xác lẫn tinh thần: Thế này là thế nào, tại sao tất cả Triền Tình Ti đều chạy qua người Vu Nguyệt Thượng nhân?

【 Hệ thống: Úi, đấy là vì Vu Nguyệt Thượng nhân hấp thu Triền Tình Ti của Hoang Tịch đó! Nụ hôn ban nãy là để Triền Tình Ti leo sang người thầy á. Từ nay về sau Hoang Tịch sẽ không phải chịu sự tra tấn của Triền Tình Ti nữa. Nhưng Vu Nguyệt Thượng nhân thì thảm rồi. Hấp thụ trực tiếp là sẽ bị Triền Tình Ti cắn ngược mạnh gấp trăm lần, Đại La Kim Tiên cũng chả chịu nổi…】

(Đại La Kim Tiên: Đại La Thiên Tiên Giả, là một trong ngũ tiên thuộc Đạo giáo. Ngài là tiên trên trời, gọi là Đại La thiên tiên. Đại La Kim Tiên không phải tên chính thống theo Đạo giáo, mà là do dân gian lưu truyền và ngôn ngữ mạng bịa ra.)

Thẩm Tam Xuyên: Cái gì, nhưng không phải mới nãy Vu Nguyệt Thượng nhân đã trấn áp được Triền Tình Ti rồi sao?

【 Hệ thống: Đấy chỉ là nhất thời thôi. Triền Tình Ti mới được chuyển qua người thầy, chưa hoàn toàn thích ứng được. Giai đoạn đầu, bằng công lực của mình, Vu Nguyệt Thượng nhân có thể đàn áp được Triền Tình Ti trong cơ thể, nhưng sau này Triền Tình Ti sẽ ngày một kiên cường dẻo dai, dù có là Vu Nguyệt Thượng nhân thì cũng…】

Thẩm Tam Xuyên hoàn toàn không thể hiểu nổi: … Tại sao thầy phải làm đến mức đấy? Có đáng không?

【 Hệ thống: Bởi vì đây là kiểu thụ sư tôn rất nổi bên xứ Lục Giang nhà mình chứ sao!!! Bề ngoài đẹp đẽ lạnh lùng, không dính khói lửa phàm tục, công tích vĩ đại, được người người trong thiên hạ kính trọng, nhưng tấm lòng lại mềm đến độ véo một cái là ra nước. Người ta luôn lặng thầm hy sinh, chưa bao giờ làm ai thất vọng trong lĩnh vực che chở con trẻ. Mỗi tội cứ né tránh mối tình cấm kỵ với đồ đệ, khiến đồ đệ yêu mà chẳng được đáp lại, liên tục bị đâm chọt vào con đường tha hóa!!! Sau đó hắn sẽ xé toang lốt thanh cao của sư tôn mình, tự tay kéo y ngã xuống khỏi bệ thần, túm y xuống địa ngục Vô Gián, cưỡng ép làm nhục y bằng đủ mọi cách!!! Kaka 】

Thẩm Tam Xuyên phát điên: Đạ mấu giờ là lúc để nói chuyện này ư? Mau nghĩ cách cứu thầy đi!!!

【 Hệ thống: Không sao đâu, tuy cái giống Triền Tình Ti này phát tác thì cũng gớm ghê thật, nhưng mỗi năm chỉ phát tác mấy hôm thôi. Tìm ai đấy bum bà là bum liên tục vài bữa là khỏe lại liền hà 】

Thẩm Tam Xuyên:???

Setting đíu gì mà bốc vãi???Thẩm Tam Xuyên: Vậy theo lời đằng ấy, Hoang Tịch chỉ cần tìm một cô vợ về rồi sống như thường là được mà? Mắc gì sư tôn nhà tớ lại phải chuyển nó qua người thầy?

【 Hệ thống: Sai, Hoang Tịch là chủ nhân của Nghiệp Liên, tơ tình trên người gã sinh ra là vì Vu Nguyệt Thượng nhân, bởi vậy chỉ khi Vu Nguyệt Thượng nhân ứ hự với gã thì mới ức chế được… Nhưng Vu Nguyệt Thượng nhân chuyển Triền Tình Ti từ người Hoang Tịch qua người mình, nên về sau chỉ cần làm chuyện người lớn vào thời gian phát tác Triền Tình Ti hằng năm là áp chế được nó thôi, cái này không cần bạn chịch cụ thể 】

Thẩm Tam Xuyên hiểu ra rồi: Giờ thì tớ đã hiểu, tìm cho thầy tớ một cô vợ về là giải quyết xong vấn đề rồi còn gì! Chả thiệt đàng nào! Vừa cứu được đồ đệ, còn tiện thể có cớ chính đáng để lấy vợ luôn!

【 Hệ thống (đỡ trán): Về lý thuyết thì không sai… Nhưng tư duy kiểu xì-trây thế này là top 1 cách chết trong dòng văn học đam mỹ nhà mình đấy ok! 】

Thẩm Tam Xuyên:?

Thẩm Tam Xuyên hẵng còn chẳng hiểu mô tê gì, Thiên Lũng Cảnh đã chậm rãi điều chỉnh được nhịp thở rồi đứng dậy. Vết thương bị cắt nay đã thôi đổ máu. Dù người y thấm đẫm máu me dơ bẩn trông hơi chật vật, nhưng y vẫn đến cạnh Hoang Tịch đang hôn mê, nhấc cả người gã lên đặt xuống giường. Sau đấy chỉ nghe tiếng y thầm thì: “Lỗi tại ta đã quá kiêu căng với con. Sau này, ta không thể để con ở lại bên ta được nữa.”

【 Hệ thống: Hu hu hu, ủ ôi sư tôn thần tiên gì thế này, ship tới bến lun 】

Thẩm Tam Xuyên: Ủa là sao? Thầy tính đuổi Hoang Tịch đi hả?

【 Hệ thống: Không biết, cứ ship cái đã… Tui thực sự phải đi tìm hệ thống của cuốn tiểu thuyết trước để giao lưu kinh nghiệm mới được 】

Thẩm Tam Xuyên: …

Sau vụ ấy, mấy ngày lại trôi qua trong yên bình. Hoang Tịch hoàn toàn không nhớ việc mình có Triền Tình Ti, lại càng không biết Vu Nguyệt Thượng nhân đã chuyển tơ tình trên người gã lên người y, vẫn ở bên Vu Nguyệt Thượng nhân ngày ngày như trước giờ.

Tới tận hôm nay, Hàn Vãn Lâu lại qua các Lâm Uyên Thủy thăm Thiên Lũng Cảnh lần nữa. Hai người trò chuyện một lát, Thiên Lũng Cảnh đột nhiên hỏi: “Sư huynh, mấy nay huynh đã vượt qua bế tắc chưa?”

Hàn Vãn Lâu nghe vậy thì suýt bóp nát tách trà. Sau đấy ngài xấu hổ ho khan vài tiếng, đáp: “Đã để sư đệ chê cười rồi. Ta nghĩ mình vẫn chưa thể đột phá ngay trong một sớm một chiều được, cứ để sư phụ phải càm ràm mãi…”

Thiên Lũng Cảnh gật đầu, hai người chìm vào im lặng. Chẳng bao lâu sau, Thiên Lũng Cảnh lại mở miệng ướm hỏi lần hai: “Sư huynh còn cần kết duyên đạo lữ để song tu nữa không?”

Hàn Vãn Lâu thoạt đầu sửng sốt, sau đấy cười khổ mà rằng: “Nói ra thì xấu hổ quá, từ sau lần bị sư đệ từ chối, ta không còn nghĩ đến việc ấy nữa.”

“Vậy có lẽ, đệ vẫn có thể giúp sư huynh.”

“Ơ, thế à, cũng tốt.”

Một lúc sau.

Hàn Vãn Lâu kinh ngạc trợn tròn mắt, tách trà ngài đang cầm run đùng đùng, nước trà sớt hết ra người ngài: “Đệ… Đệ vừa nói gì cơ?”

Thần sắc của Thiên Lũng Cảnh vẫn như thường: “Nếu sư huynh còn bằng lòng, thì chúng ta có thể chọn ngày lành, soạn thiếp mời các vị tiên hữu trong giới Tu chân tới tham dự hôn sự của hai ta.”

“Đệ… đệ có thật là Lũng Cảnh sư đệ ta không đấy?” Hàn Vãn Lâu đứng dậy, không thể tin nổi, đi đến trước mặt Thiên Lũng Cảnh, “Những điều đệ vừa nói, là thật cả ư?”

Thiên Lũng Cảnh gật đầu.

Hàn Vãn Lâu cười méo xệch cả miệng: “Trời ơi, sư đệ, chuyện này… chuyện này là thật sao! Ta không nằm mơ đấy chứ?!”

Ngài vui đến độ đi lại mấy vòng tại chỗ. Rồi ngài bỗng lộn ngược lại, không cầm lòng nổi, muốn ôm mỹ nhân băng giá đang ngồi ngay ngắn nghiêm trang trên ghế một cái. Thiên Lũng Cảnh thấy Hàn Vãn Lâu duỗi tay lại gần thì vô thức tránh né. Hàn Vãn Lâu hứng chí tức thời, bế thốc Thiên Lũng Cảnh lên: “Sư đệ, ta chỉ ước chi được thành hôn với đệ ngay hôm nay!”

Thiên Lũng Cảnh không ngờ Hàn Vãn Lâu lại vui đến vậy. Vị sư huynh trước giờ luôn thương yêu y chưa bao giờ làm động tác suồng sã thế này, y nhất thời bối rối không biết làm sao, chỉ thủ thỉ nói: “Sư huynh, mau thả đệ xuống…”

“Xin lỗi xin lỗi, ta thực sự vui quá… Ta phải đến lầu Thuốc thông báo tin này cho sư phụ ngay, để nhờ ông cụ chọn ngày lành cho đôi mình mới được!” Hàn Vãn Lâu buông Thiên Lũng Cảnh ra, mắt híp lại thành đường kẻ vì cười, “Ngày mai ta sẽ dọn đến đây luôn, ở chung với đệ trong các Lâm Uyên Thủy nhé được không?”

“Vâng.”

Hàn Vãn Lâu vẫn không nhịn nổi, phải ôm chặt Thiên Lũng Cảnh lần nữa: “Sư đệ, đệ có biết ta đã chờ ngày này bao lâu rồi không, không ngờ giấc mơ cũng có ngày trở thành hiện thực!”

“Buông sư tôn của ta ra!!!”

Thẩm Tam Xuyên quan sát toàn bộ quá trình shock đến độ không ngậm mồm vào được. Anh chàng nhìn Hoang Tịch mắt đỏ ngầu, không hề che giấu cơn tức tối đang đứng ngoài cửa, thầm hò hét trong lòng: Vãi thật, tình tiết máu chó cứ phải đến dồn dập như vậy luôn hả?!

【 Hệ thống: Chậc, kích thích đấy. Ký chủ, cậu học hỏi chút đi! 】

Thẩm Tam Xuyên: Tớ bảo sư tôn đi tìm vợ đi thì đằng ấy chửi tớ là thằng xì-trây, giờ sư tôn tớ kiếm trai đằng ấy lại kêu tớ học hỏi? Đằng ấy chính là kiểu tiêu chuẩn kép lừng lẫy năm châu chấn động địa cầu ấy!

【 Hệ thống: Suỵt! Đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng hóng hớt của mọi người 】

Hàn Vãn Lâu buông Thiên Lũng Cảnh ra, quay đầu nhìn về phía Hoang Tịch đang đứng bên ngoài. Thấy cu cậu tựa một chú sói con trừng mắt nhìn mình đầy hung tợn, đột nhiên ngài thấy thôi thúc muốn trêu chọc địch thủ sau khi giành chiến thắng tuyệt đối: “Hoang Tịch, sư tôn con sắp kết làm đạo lữ với ta rồi. Đến lúc đó đồ đệ của Lũng Cảnh cũng là đồ đệ ta. Đôi ta tuy hai mà một, con muốn học gì thì cứ nói thẳng, ta sẽ chẳng tiếc dạy con đâu.”

“Sư tôn của ta, từ đầu chí cuối chỉ có một người thôi!”

Thấy hai người hằm hè đấu đá, Thiên Lũng Cảnh đành thở dài thật kín đáo, mở miệng nói: “Sư huynh, huynh về lầu Nguyệt trước đi, để đệ nói chuyện với Hoang Tịch.”

Hàn Vãn Lâu khoác bộ dạng kiêu căng đắc thắng: “Được, ta nghe Lũng Cảnh hết.”

Chờ Hàn Vãn Lâu đi rồi, đôi mắt Hoang Tịch như đong đầy nước hồ, lệ đẫm hàng mi nhìn Thiên Lũng Cảnh: “Sư tôn, chẳng phải trước kia người đã từ chối ngài ấy rồi ư? Tại sao…”

“Ta cảm thấy, giờ cũng đến lúc mình nên tìm chốn nương tựa rồi. Sau này các con trưởng thành, gánh vác được cơ nghiệp trăm ngàn năm của Ải Phong Nguyệt, ta có thể nhường lại vị trí Chưởng môn, quy ẩn dốc lòng tu luyện với sư huynh, không màng chuyện thế gian nữa.”

Hoang Tịch lau hết giọt lệ trong mắt đi: “Nhưng tại sao lại là Hàn Vãn Lâu? Nhất định phải là ngài ấy ư? Người không… không cân nhắc đến ai khác nữa sao?”

“Sư huynh mãi chưa qua được cảnh giới này, ta muốn giúp huynh ấy một tay.”

“Đấy không phải là lý do khiến người bắt buộc phải chọn ngài ấy!” Hoang Tịch bước lên túm chặt ống tay áo của Thiên Lũng Cảnh, “Sư tôn, người có còn nhớ con từng nói với người, con yêu một kẻ không nên yêu không? Người chưa bao giờ hỏi con kẻ ấy là ai!”

Thiên Lũng Cảnh chậm rãi nói: “Con còn trẻ, dù giờ yêu phải người không nên yêu, thì cũng đừng lo lắng sợ sai. Sau này, rồi sẽ có người hợp với con xuất hiện…”

“Nếu con chỉ quyết yêu mình người ấy thì sao?!”

“… Quá cố chấp, sẽ làm ảnh hưởng đến việc tu hành của con.” Thiên Lũng Cảnh rút ống tay áo của mình về, “Bao giờ Vãn Lâu sư huynh dọn đến đây, con hãy rời khỏi các Lâm Uyên Thủy. Ta đã tìm một chỗ ở núi Phong cho con rồi…”

“Con không cần.”

“…”

“Sư tôn,” Hoang Tịch lại tới gần Thiên Lũng Cảnh lần nữa, “Rõ ràng người biết, kẻ mà con nói đến chính là người!

“Kẻ đẹp đẽ khó quên mà hằng đêm con mơ ước được triền miên lâm ly; kẻ khiến tâm trí con nhiễu loạn, trái tim con khấp khởi ngày ngày; kẻ con muốn đẩy ngã vô số lần, được thấy y mặt đỏ tai hồng… chẳng phải ai khác, mà chính là người đó, sư tôn!”

[HẾT CHƯƠNG 27]

Truyện Chữ Hay