Bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, bà không khỏi bất ngờ khi thấy trước phòng chật nít người, vẻ mặt ai cũng đầy vẻ lo lắng.
Điều này không phải không có khả năng, Hạ Băng là trưởng câu lạc bộ, lại được mọi người quý mến, chưa kể đây là lần đầu tiên họ thấy Hạ Băng thê thảm thế này, rõ ràng lúc thi đấu đâu thấy có gì bất thường đâu.
Giờ thì hay rồi, trực tiếp ngất xỉu.
Bạch Đình sớm đã ổn nghe Hạ Băng có chuyện liền từ phòng bệnh chạy đến, vừa hay bác sĩ đi ra, anh hớt hải hỏi khi đang thở hồng hộc:
-Chị ấy sao rồi bác sĩ?
Vị bác sĩ khoảng tuổi, tốc búi gọn gàng nhìn mọi người xung quanh rồi nhìn Bạch Đinh (vì là người hỏi), Giọng nói nghiêm nghị vô cùng, nhìn không ra tưởng đang tức giận nữa ấy chứ:
-Tôi nói, một đám người như vậy lại để bệnh nhân ngất xỉu vì làm việc quá độ, có phải nên xem lại hay không? Cô gái nhỏ nhắn như vậy có thể làm được bao nhiêu việc chứ.
Hôm nay bệnh nhân không ngất xỉu chắc các cậu cũng chẳng biết đâu nhỉ? Chậm nữa là chuyển sang suy nhược, rất khó trị.
Nhìn đám người im lìm không nói gì, bác sĩ mới nói vào vấn đề:
-Bệnh nhân hiện tại đã không sao nữa rồi, nghỉ ngơi, tịnh dưỡng vài ngày liền có thể xuất viện.
Mọi người có thể vào thăm, nhưng tốt nhất đừng ồ ạt đi vào, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.
Bạch Đình vội vã cảm ơn bác sĩ, mọi người cũng cúi đầu phụ họa theo.
Nghe mọi chuyện thành ra như vậy ai cũng thấy có lỗi.
Họ biết từ trước đến nay việc gì cũng đều để Hạ Băng làm, xem đó là việc bình thường trong khi cô đang là sinh viên năm cuối, còn bao nhiêu việc phải làm.
Như Ý ba ngày trước ra nước ngoài cùng gia đình.
Hôm nay cũng thật đen đủi, định về nước sớm để xem trận đấu ai ngờ chuyến bay phải dời lại do gặp trục trặc gì đó ở đường băng.
Đến khi mọi việc đã xử lý xong liền về, tưởng là không thể xem trận đấu cũng có thể về ăn mừng chiến thắng, sẵn tiện đi cười nhạo cô tiểu thư đanh đá Phương Tú Vi kia, ai lại ngờ, vừa lấy hành lý xong thì nghe thông báo Hạ Băng vào viện.
Cô liền tức tốc đến bệnh viện.
Vừa hay nghe bác sĩ đang mắng mấy người đứng trước phòng bệnh.
Định bước đến chào hỏi thì ai ngờ lại nghe thấy:
-Xì, mệt mỏi gì chứ? Cũng có bắt chị ta làm đâu mà bắt tụi này nghe chửi chứ.
Vốn trong lòng đang buồn bực vì bạn mình bệnh, lại nghe mấy lời này, đầu Như Ý như bốc lửa, cô không thèm để ý hình tượng lao một mạch đến cô gái không biết điều kia:
-Cô thử nói một lại một lần nữa xem!
Tay Như Ý không tự chủ được mà nắm lấy vạt áo của cô gái kia.
mọi người xung quanh không thể ngờ đến việc này, mọi thứ chỉ xảy ra trong vài giây.
Đến lúc nhận ra liền chạy đến ngăn cản.
Như Ý không biết lấy ra sức mạnh mà đến hai người đàn ông kéo cũng không bỏ cô gái kia ra.
Cô tức giận quát:
-Cô nói thử xem, nói thử xem.
Cô làm được gì mà dám nói cậu ấy như vậy? Cô là cái thá gì? Cô có biết cậu ấy phải chịu vất vả thế nào không hả? Một tuần nay cậu ấy ngủ không được ba tiếng vừa làm luận văn để nộp, vừa lên lớp, vừa chuẩn bị cho kì thực tập sắp tới, còn chưa kể chuẩn bị cho trận đấu ngày hôm nay.
Nói liền một mạch như vậy Như Ý khó mà không mất hơi, cô ngừng lại nhìn vẻ mặt không biết hoảng sợ, bất ngờ, hay tức giận của đối phương, tiếp tục:
-Nói thì hay lắm, cô biết cậu ấy phải tìm kiếm mấy đoạn băng đó bằng tất cả nguồn lực và các quan hệ không hả, lấy được mây sđoạn băng tham khảo còn phải sàn lọc, tìm chi tiết.
Bộ cô nghĩ lấy đại một đoạn clip cho các cô xem là xong sao.? Đáng lẽ cậu ấy không cần phải khổ như vậy, nhưng vì muốn các cô tiếng bộ, muốn các cô có thể nâng cao trình độ mà phải ôm một đống việc vào người.
Cuối cùng nhận được gì? Ngất xỉu vì làm việc quá độ, lại nhận sự khinh bỉ của các cô?
Nói đến đây Như Ý bỏ ra không thèm nhìn vẻ mặt của mọi người lúc này, quay ngước đi vào phòng sau khi cảnh cáo:
-Nếu cảm thấy không hợp với nơi này thì cô nên tự rút khỏi đi.
Tìm một lý do chính đáng, nếu để cậu ấy biết, cô tự nhận hậu quả.
Tôi không lương thiện như cậu ấy đâu.
Trong khoảnh khắc không ít người cảm nhận được sự lạnh lùng đến gợn người từ ánh mắt và lười nói của Như Ý.
Quả thật Như Ý có thể làm những việc đó.
Lại nói nhà họ Cao là ai chứ? Có mấy người dám đối đầu trực tiếp với họ đây?
Chưa kể đến ai cũng quý mến Hạ Băng, họ cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của cô nên không cần Như Ý nói, chỉ với lời mà cô gái kia đáng nhẽ không nên nói đã sớm bị mọi mắng một trận rồi.
Giờ thì hay rồi, Như Ý trực tiếp ra lệnh đuổi người, lần này không cẩn thận thì tình cảm bao nhiêu năm trong câu lạc bộ cũng không còn chỉ vì một lời nói.
Cô gái kia bàng hoàng chạy đi.
Vài người nữa cũng quyết định về, bầu không khí trầm mặc như này không phải là lúc thăm bệnh, để ngày khác vậy.Cuối cùng ở lại cũng chỉ còn Bạch Đinh và Dương Minh ( đi làm thủ tục nhập viện vừa về).
Dương Minh nhìn Hạ Băng đang ngủ nên không định quấy rầy.
Sau khi gửi giấy tờ cần thiết lại cho Như Ý thì cũng kéo Bạch Đình đi luôn.