Ngày Đầu Gặp Lại Anh Muốn Cưới Em

chương 89: 89: kết thúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiệp bắt đầu.

Thể lực hồi phục không ít,Phương Tú Vi điên cuồng tấn công.

Hạ Băng không gọi là quá bất ngờ với việc này nhưng tuyệt nhiên cũng không biểu lộ ra ngoài.

Có thể hiểu, mới đầu hiệp mà dùng nhiều sức như vậy thì có lẽ là do muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Nhưng lại nói bản tính ngạo mạn đã ăn sâu vào máu của cô ta lại không nghĩ đến ngộ nhỡ Hạ Băng không bị hạ trong lúc này thì sớm muộn Phương Tú Vi sẽ mất sức, kết cục đều rất dễ đoán.

Con người tự tin thì tốt nhưng quá tự tin lại thành ra phản tác dụng.

Xem nào, như dự đoán.

Phải khen Phương Tú Vi tay chân linh hoạt lại nhanh nhẹn, nhưng đối với người thiên về các đòn chiến thuật như Hạ Băng thì rõ ràng không gọi là quá khó.

Đã vậy, do nhịp độ của Phương Tú Vi đột ngột nhanh nên có nhiều chỗ sơ hở, trở thành điểm yếu của cô ta.

Hạ Băng duy trì trạng thái rồi mới ra đòn.

Nhưng thật kì lạ, trong khoảnh khắc tại sao cơ thể có chút không ổn, nhưng chỉ là mơ hồ, cô không để ý đến, việc này diễn ra nhanh nên cô cũng không chắc lắm, toàn bộ tinh thần đang tập trung vào trận đấu thì thời gian đâu suy nghĩ vừa rồi mình có cảm giác gì.

Ngay lúc này, vừa lúc hai người đều tung một cú đá, chân đều bị chặn lại dừng giữa không trung.

Không khí ngày càng căng thẳng hơn, khán đài hò reo không dứt.

Phương Tú Vi, ngay lập tức hạ trọng tâm người sau đó nhảy lên chuẩn bị ra đòn từ trên.

Đợt này Hạ Băng chỉ bắt chéo tay trước ngực đón đòn.

Cô phải lùi về sau vài bước mới đứng vững lại được.

Lần này tới lượt cô.

Phương Tú Vi có thể ra liên hoàn cước thì cô cũng có thể, ngược lại sau khi tập luyện và sửa chữa nó lại trở nên không đơn giản như bình thường.

Sau khi phối hợp hai chân đá hai lần khiến đối phương loạng choạng thì Hạ Băng tận dụng ngay cơ hội này đá vào chính diện.

Có điều lực đá không như mong muốn lắm, Phương Tú Vi có ngã xuống nhưng cũng nhanh chóng đứng lên ngay sau đó...!

Hơn nửa hiệp đấu trôi qua, Phương tú Vi dẫn trước.

Hạ Băng không để ý lắm nhưng cô biết hiện tại cần đẩy nhanh tiến độ rồi.

Ngay lúc này, đối thủ có dấu hiệu đuối sức, chính là cơ hội.

Hạ Băng lấy đà chuẩn bị ra đòn quyết định.

Cô nhảy lên xoay một vòng dồn toàn lực vào chân phải đạp một cái vào ngực Phương Tú Vi.

Cô ta ngã xuống đất.

Dù cố thế nào cũng không thể ngồi dậy nổi.

Tiếng đếm lần lượt vang lên, cuối cùng Phương Tú Vi bị K.O.

Phần thắng dành cho câu lạc bộ Karate.

Tiếng la vui mừng vang lên ầm ỉ trên khán đài.

Tiếng còi đấu kết thúc.

Trái với bên Hạ Băng, khán đài bên kia thua rồi nên liền im lìm, không còn một tiếng la nào.

Dường như ai cũng bàng hoàng trước kết quả này.

Phương tú Vi được dìu đứng dậy, vì thua nên tức giận, xấu hổ bỏ về một mạch, để mấy người còn lại dọn dẹp cục diện.

Phương Chí Cường không biết giấu mặt mũi vào đâu, định rời đi sau đó.

Nhưng bị Hạ Băng và mấy người nữa chặn lại.

Hạ Băng mỉm cười hòa nhã:

-Vậy vụ cá cược bên các anh định thế nào.

Phương Chí Cường mặc dù không cam tâm nhưng đã làm đến lớn chuyện thế này hắn biết làm sao được.

Chỉ trách Phương Tú Vi não ngắn kia thôi.

Hắn tức tối:

-Lúc trước nói thế nào thì cứ làm như vậy đi.

Nói xong hắn liền bỏ đi.

Vương Minh Triết gật đầu chào hỏi sau đó cũng rời đi.

Trương Thành đứng kế bên lúc này mới lên tiếng:

-Chị giỏi quá!

Hạ Băng cười tươi như hoa....Nhưng sau đó tầm nhìn bỗng nhiên mơ hồ, cuối cùng là tối đen như mực.

Tiếng nói cuối cùng mà cô nghe được là tiếng hết của Trương thành:

-Chị? Chị sao vậy?

Sau nữa thì đều không biết có chuyện gì.

Cô chính thức hôn mê.

Xung quanh m,ọi người cũng hoảng hốt chạy đến.

Trương Thành đứng kế bên nên kịp ôm lấy Hạ Băng.

Cậu là người lo lắng hơn ai hết, thấy mọi nười bu kín lền không nhân nhượng hét:

-Mọi người tản ra chút đi, chị ấy cần không khí.

Nhanh lên.

Gọi cấp cứu.

Nói xong, cậu bế hẳn Hạ Băng lên lao ra ngoài.

Trong khi đó Dương minh liền gọi cấp cứu.

Trương Thành làm mà không cần suy nghĩ gì, mọi việc chỉ diễn ra vài giây, mọi người cũng không khỏi bất ngờ.

Ngặt cái là nhà thi đấu cách cổng trường gần mét.

Mọi người trên đường ai cũng nhìn chằm chằm nhưng cậu chẳng thèm quan tâm, lòng chỉ hướng đến làm sao đưa Hạ băng đến bệnh viện một cách nhanh nhất mà thôi.

Vừa gần cổng trường, xe cấp cứu cũng vừa đến.

Tiếng còi vang inh ỏi, Trường Thành bế Hạ Băng để lên cán sau đó đi theo xe đến bệnh viện.

Vẻ lo lắng đều hiện cả lên mặt.

Phía sau một chiếc porsche màu đen cũng bám theo sau ngay sau đó.

Trí Vĩ ngồi trên xe, vẻ mặt rất khó coi.

Truyện Chữ Hay