Hắn là không ngờ rằng hai người cùng cảnh giới nhưng hắn vẫn thua trên tay Lăng Tiêu, cũng đã quyết định rằng hắn vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu nếu muốn giết hắn thì chỉ đơn giản như nhấc tay mà thôi!
- Ta không cam lòng!
Diệp Thiên ngửa đầu rống:
- Thanh Hà! Ngươi có nghe thấy không? Ta không cam lòng! Ngươi nếu ra tay ta nguyện đem linh hồn hiến dâng cho ngươi, suốt đời là người hầu của ngươi! Thanh Hà...giúp ta...giết hắn!
Diệp Thiên gầm thét, chấn động của không gian. Pháp tắc nhất thời trở nên hỗn loạn, thậm chí tùy thời có thể sụp đổ. Nhưng ngoài không gian ngoài tiếng thét gào của hắn cũng không còn chút biến hóa gì nữa.
Diệp Thiên rốt cục ý thức được, hôm nay trừ việc tử chiến ra thì không còn bất cứ biện pháp nào có thể thoát khỏi tay người thanh niên trước mắt.
Nhìn vào Đại Nhật Kim Cương Ấn bị Lăng Tiêu nắm trong tay, nhìn vẻ mặt khinh thường nồng đậm trong mắt Lăng Tiêu, nỗi đau đớn như dao cắt xuất hiện trong tim Diệp Thiên.
- Được, Lăng Tiêu, vậy thì...cùng chết đi!
Đôi mắt Diệp Thiên đỏ hồng, trên người bộc ra khí thế khổng lồ kinh thiên. Khí thế này không ngừng tràn ra, mở rộng dần. Sắc mặt hắn đỏ lên, mang theo nụ cười quỷ dị:
- Lăng Tiêu, ha ha, cho dù ngươi có sức mạnh như chí cao thần...ngươi cũng....Á....
Diệp Thiên còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy một bàn tay nắm chặt lấy cổ hắn, sau đó bàn tay thu lại, thân thể hắn bị kéo theo, không thể tự kìm hãm bay về phía Lăng Tiêu!
Chát!
Một tiếng bạy tay vang lên!
- Cái tát này là đánh ngươi vì việc ngươi tự sanh sự không đâu, chủ động khiêu khích ta!
Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lẽo, không chút thương xót tát Diệp Thiên một bạt tai, sau đó thu tay lại....
Lại một cái tát quất lên trên mặt Diệp Thiên.
- Cái tát này là vì ngươi dạy mãi mà không thay đổi, cuồng vọng tự đại!
Tiếng nói của Lăng Tiêu phảng phất như từ hàn băng vạn năm tỏa ta.
- Hơn nữa ngươi không nên ghi hận trong lòng ta, nhiều lần muốn giết ta!
Chát!
- Cái tái thứ ba là vì ngươi ngu ngốc! Địch nhân của ngươi là ai? Thanh Hà! Địch nhân của ta là ai? Cũng là Thanh Hà! Bởi vì ta ưu tú hơn ngươi, xuất sắc hơn ngươi, ngươi nhất định phải giết ta à? Ngươi nói...ngươi có phải là một kẻ rất ngu ngốc hay không?
Tiếng nói của Lăng Tiêu như những nhat búa tạ đập thẳng vào trong lòng Diệp Thiên, khiến trái tim cao ngạo của hắn lại một lần nữa bị đập vụn.
Chát!
- Ngươi dám khi dễ nữ nhân của ta!
Chát!
- Ngươi dám khi dễ môn nhân của ta!
Chát!
- Ngươi dám có ý đồ với Thục Sơn phái...
Chát chát chát...!
Một cánh tay của Lăng Tiêu nắm chặt cổ của Diệp Thiên, một phong bế toàn bộ lực lượng trên thân thể hắn, khiến Diệp Thiên ngay cả hi vọng tự sát cũng trở nên xa vời, sau đó không ngừng bạt tai Diệp Thiên khiến cho cường giả cao ngạo không coi bất cứ ai trong Thánh Vực này vào mắt bị đánh cho thành một cái đầu heo, đánh cho tới si ngốc.
Lăng Tiêu buông cổ Diệp Thiên ra xoay người bước đi. Trong ánh mắt của Diệp Thiên ở phía sau hắn với cái mặt sưng vù hiện lên một tia hàn quang, trong lòng thầm nghĩ: Ngươi còn dám thả ta ra, Lăng Tiêu, ta có một vạn phương pháp...
Một đám màu đỏ xuyên qua không gian, giống như là một đạo cầu giồng xuất hiện. Cảnh tượng tuyệt mỹ này khiến người ta say lòng!
- Ngu ngốc!
Đây là hai chữ cuối cùng Diệp Thiên nghe thấy. Cảnh tượng hắn nhìn thấy cuối cùng chính là một màu đỏ tươi như mặt trời kia.
Đó chính là máu của hắn.
Thân ảnh Lăng Tiêu nhìn như rất chậm nhưng thực ra lại cực nhanh biến mất ngoài không gian. Trong nháy mắt cả không gian đột nhiên xảy ra sụp đổ kịch liệt. Áp lực do sự sụp đổ này sinh ra năng lượng so với lúc hai người đối chiến mạnh hơn vô số lần!
Khối thi thể có thần cách của Diệp Thiên trong nháy mắt bị ép thành tro bụi. Ngay sau đó ở nơi ấy xuất hiện một cái lỗ đen khổng lồ, đường kính hơn mấy vạn thước, hấp thu toàn bộ mọi thứ, sau đó biến mất.
Mà lúc này thân ảnh Lăng Tiêu đã xuất hiện trên bầu trời Thục Sơn phái, cứ như vậy lạnh nhạt nhìn xuống đám cường giả có thần cách kia.
Mười vạn cường giả này đồng thời nhìn thấy Lăng Tiêu, trong đó có một lão giả có thực lực Kiếp Hậu Thần bay lên không trung, trong ánh mắt mang theo một tia hãnh diện nhàn nhạt nói với hắn:
- Chúc mừng ngài, cường giả vĩ đại. Ngài đã đánh bại Diệp Thiên, trở thành người lãnh đạo mới của chúng ta! Mười vạn thần linh chúng ta nguyện trở thành thủ hạ của ngài!
Lăng Tiêu nhìn lão giả mang theo vẻ ngạo nghễ không hề che giấu này nói:
- Ngươi có bản lĩnh gì? Dựa vào cái gì mà tin rằng ta nhất định sẽ thu nhận các ngươi?
Lão giả đạt tới Kiếp Hậu Thần này nhất thời ngẩn ra. Lão đã nghĩ tới cảnh Diệp Thiên bại, Lăng Tiêu thắng vô số lần, tưởng tượng ra vô số câu Lăng Tiêu có thể nói nhưng cho dù thế nào cũng chưa từng ngờ tới người này lại cuồng vọng như vậy, dám nói ra những lời mà Diệp Thiên tới nghĩ cũng không dám!
- Ngươi hỏi ta? Chúng ta có bản lĩnh gì sao? Hả?
Lão giả này hiển nhiên tính tình cũng không tốt, dù là ở Thần giới năm đó, người khác cũng phải gọi hắn một tiếng Vạn đại gia. Ở Thánh Vực này hắn cũng không phải loại người vô danh. Hắn là người của Tây Châu Thánh Vực, năm đó vô số người thấy hắn đều phải cung kính- Vạn Nhân Địch!
Không sai, lão giả này chính là người đứng thứ năm trên Thiên Bản trong Thiên Địa Nhân bảng năm đó- Vạn Nhân Địch!
Hắn hơn một trăm năm mươi năm trước độ kiếp thành công, sau khi trở thành Kiếp Hậu Thần mới gặp Diệp Thiên. Vạn Nhân Địch căn bản là không muốn chịu sự dẫn dắt của Diệp Thiên. Người thanh niên này mặc dù thực lực mạnh mẽ, tiềm lực vô cùng nhưng khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là không có sự bao dung, đối với Vạn Nhân Địch vẫn có sự đề phòng sâu sắc. Cho nên Vạn Nhân Địch mặc dù bề ngoài thể hiện phục tùng Diệp Thiên nhưng sau lưng lại không phục hắn. Chẳng qua Vạn Nhân Địch đối với việc lãnh đạo thống nhất ba quân cũng không có hứng thú thế nên mới dễ dàng bỏ qua. Lúc này Diệp Thiên đã chết, hắn chính là người có thực lực cực mạnh trong mười vạn người, trở thành đại biểu cho bọn họ.
- Ha ha ha, đúng là trẻ con vắt mũi chưa sạch, lại dám nói chuyện với chúng ta như vậy. Ngươi cho rằng có thể giết Diệp Thiên thì chính là người mạnh nhất trong thánh vực hay sao?
Vạn Nhân Địch ngửa mặt lên trời cười to.
- Ngươi quá nông cạn rồi!
Mười vạn người ở phía dưới sắc mặt đều không tốt. Mặc dù Vạn Nhân Địch đứng ra thay mặt bọn họ nhưng lần này rõ ràng bọn họ mang cái mặt nhiệt tình lao vào mông lạnh của người ta, mong tiếp cận lại bị người ta từ chối. Cái loại cảm giác xấu hổ phẫn nộ này cũng khiến họ vô cùng khó chịu.
Chẳng qua trong lòng họ lại có thêm một ý nghĩ rất khó tin. Đối mắt với mười vạn cường giả có thể dễ dàng thay đổi cán cân như vậy, có phải là quá tự tin hay không? Hay là đầu óc có vấn đề?
Vẻ mặt Lăng Tiêu lạnh nhạt cười, lấy một ngón tay chỉ xuống mười vạn người phía dưới, lời nói không khiến người ta sợ hãi không thôi:
- Một đám phế vật vô dụng như vậy, làm sao so được với năm nghìn tráng sĩ trong binh đoàn Tia Chớp của ta, chẳng bằng tám vạn đệ tử Thục Sơn phái của ta! Thần chuyển thế sao? Phì! Là giỏi lắm sao?
Vạn Nhân Địch cảm thấy máu nóng dâng trào trong đại não, mặt đỏ bừng bừng, giận dữ hét:
- Lăng Tiêu, ngươi có gan dám vũ nhục coi rẻ anh hùng trong thiên hạ! Hôm nay không san bằng Thục Sơn phái của ngươi thì lão tử sẽ không phải là Vạn Nhân Địch!
Cũng không trách Vạn Nhân Địch thẹn quá hóa giận. Lăng Tiêu thật sự quá cuồng vọng, hoàn toàn vượt quá khả năng nhẫn nại của bọn họ. Không giết Lăng Tiêu bọn họ không còn mặt mũi rời khỏi nơi này!
Lăng Tiêu thầm cười lạnh: Dù các ngươi có bất mãn thế nào đối với Diệp Thiên cũng không thể thấy hắn vừa mới chết đã đầu nhập thế lực khác! Lạnh lùng vô tình như thế, một đám người không có nửa điểm nhân tình muốn ta thu nạp, ta cần sao? Đợi các ngươi phản bội ta sao? Khó trách năm đó tạo sao các ngươi nhiều người như vậy lại bị Thanh Hà đánh bại. Hơn nữa lại lấy đi thần cách của các ngươi. Các ngươi chỉ là một lũ cặn bã, chết một vạn lần cũng không đủ!
Trong tay Vạn Nhân Địch đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương rất lớn. Thanh trường thương này lớn như một cánh tay của người bình thường, dài hơn một trượng.
Lăng Tiêu lúc này mới chú ý tới cánh tay của Vạn Nhân Địch lớn hơn người bình thường rất nhiều. Cây trường thương lớn kia rơi vào tay hắn lại có vẻ rất nhỏ bé. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Thanh trường thương này không biết làm từ chất liệu gì, chỉ từ tiếng vút gió cũng có thể khẳng định rằng nó rất nặng!
Lăng Tiêu ở Thánh Vực đã gặp rất nhiều người dùng kiếm làm vũ khí, không ngờ tới Vạn Nhân Địch này lại giống như lão đầu hổ của hắn cũng dùng thương! Không biết cái con hổ kia cùng với Tiểu Sửu hiện giờ đang ở ma tộc hải ngoại giờ sao rồi?
Hô!
Một tiếng kêu xé gió vang lên. Thanh trường thương trong tay Vạn Nhân Địch như tia chớp chém tới Lăng Tiêu!
Nói là chém bởi vì mũi thương dài hơn một thước, hàn quang lóe lên, sắc bén vô cùng. Chỉ nói về chiều dài thôi thì nó đã bằng một thanh kiếm rồi.
Lăng Tiêu vung một cánh tay lên, Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong tay va với mũi thương của Vạn Nhân Địch.
Choang!
Một tiếng vang thanh thúy truyền ra thật xa.
Lăng Tiêu cảm giác cánh tay hơi tê, nhìn lại thanh kiếm trong tay không ngờ lại bị mẻ mất một miếng nhỏ! Lăng Tiêu liền cả kinh, khó tin nhìn qua vũ khí của Vạn Nhân Địch. Thanh trường thương đó không hế hư hại một điểm!
Kiếm của ta mặc dù luyện chế vội vàng nhưng cũng không phải vật phàm, cũng có thể coi là pháp bảo cao cấp, không ngờ cây thương của Vạn Nhân Địch lại càng là bảo vật!
Trong lòng Lăng Tiêu không khỏi cảm khái. Bảo vật trong Thánh Vực này thật sự quá nhiều, bản thân đã hơi coi thường thiên hạ rồi!
Vạn Nhân Địch thấy thanh kiếm của Lăng Tiêu bị thương của mình đánh mẻ lập tức thở phào một hơi, đồng thời cười to nói:
- Ha ha, chết đi! Tiểu súc sinh!
Trường thương bay múa kín như áo trời. Đến cuối cùng xung quanh thân thể Lăng Tiêu từ đầu tới chân đều là thương ảnh, phong bế toàn bộ đường lui của hắn!
Hơn thế nữa người đã nắm giữ kiếm kĩ bổn nguyên như Lăng Tiêu từ trong thương pháp của Vạn Nhân Địch lại nhìn ra dấu vết của kiếm pháp, không khỏi cảm thấy bội phục. Cường giả trong Thánh Vực mỗi một người đều có chỗ bất phàm. Tựa như Vạn Nhân Địch này có thể đem kiếm kĩ dung nhập trong thương pháp, quả nhiên cũng là một thiên tài!
Đáng tiếc là ngươi lại gặp phải ta.
Khóe miệng Lăng Tiêu nở một nụ cười lạnh, đột nhiên thi triển bổn nguyên kiếm kĩ. Mỗi một kiếm đều mang theo vô tận thiên địa pháp tắc. Lăng Tiêu lại đem vô số ý niệm trong đầu thả ra, thất tình lục dục đem phương viên trăm dặm bao phủ hoàn toàn, ảnh hưởng trực tiếp tới tâm tư của Vạn Nhân Địch. Nếu tâm cảnh của hắn chỉ cần có nửa điểm sơ hở chắc chắn sẽ bị Lăng Tiêu dễ dàng chém chết!
Vạn Nhân Địch không hổ là cường giả xếp thứ năm trong Thiên bảng, đối mặt với đả kích hai mặt mà thần sắc vẫn không đổi, một thương nối tiếp một thương, không rời khỏi những nơi yếu hại của Lăng Tiêu. Hơn nữa từ trong thương pháp của Vạn Nhân Địch, Lăng Tiêu có thế thấy được một chút dấu vết của kĩ năng bổn nguyên.
Sau lưng mình là Thục Sơn phái, là Tu Chân giới trăm ngàn năm, thậm chí là cả vạn năm tích lũy. Còn Vạn Nhân Địch này chỉ là một kẻ ở trong Thần giới, năm tháng ít hơn vô số lần so với Tu Chân giới mà lại có thể lĩnh ngộ lực lượng bổn nguyên này. Trí tuệ của hắn quả nhiên là vô cùng vô tận!
Trong lòng Lăng Tiêu thầm than thở, nhưng ra tay lại không chút lưu tình. Trận chiến này so với trận chiến với Diệp Thiên hoàn toàn bất đồng. Hai người trong lúc chiến đấu không lấy lực lượng mãnh mẽ làm cơ sở mà lại dùng phương thức hung hiểm để chiến đấu.