Ngạo Kiếm Lăng Vân

chương 753: trọng quy thánh vực

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phương viên một ngàn dặm quanh Thục Sơn phái đều là lãnh địa của Thục Sơn phái. Trải qua thời gian phát triển, Tu Chân giả của Thục Sơn phái dần dần nhiều lên, thường xuyên có thể nhìn thấy cảnh Tu Chân giả ngoài Kim Đan kỳ ngự kiếm phi hành. Đương nhiên ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy những người phi hành chưa ổn định, từ trên không trung rơi xuống, mặt mũi bầm dập.

Nói thế nào thì nói, Thục Sơn phái hôm nay thể hiện sinh cơ bừng bừng. So với hoàn cảnh nơi tràn ngập ngọn lửa chiến tranh của Thánh Vực thì nơi này thực sự là một mảnh đất lành!

Vốn là đệ nhất gia tộc Nam Châu, Tư Đồ gia vận khí tựa hồ đã dùng hết. Đầu tiên là lão tổ tông mất tích, cả Tư Đồ gia tộc trên dưới lâm vào khủng hoảng. Phải biết rằng Tư Đồ Quang Huy hiện tại là chỗ dựa lớn nhất của cả Tư Đồ gia tộc, thậm chí là của cả Liên Minh Nam Châu!

Nếu như Tư Đồ Quang Huy có xảy ra nguy hiểm gì thì có thể không cần nói tới Thục Sơn quốc, chỉ cần lực lượng bên trong Liên Minh Nam Châu cũng khiến Tư Đồ gia tộc không thể thừa nhận.

Phải biết rằng vì xưng đế, lập quốc, Tư Đồ gia đã không kiêng nể thanh trừ tất cả các gia tộc đối lập trong Liên Minh Nam Châu. Không ít thế lực từng huy hoàng hiển hách bởi vì sự tồn tại của Tư Đồ Quang Huy đều đành phải buồn bã rời khỏi Liên Minh Nam Châu, hoặc là từ đó cao chạy xa bay, hoặc là tiến vào thâm sơn cùng cốc ẩn thế, hoặc là tìm một thế lực khác để dựa dẫm. Trong đó còn có một số gia tộc bị Tư Đồ gia huyết tẩy. Những chuyện giết chóc này dùng từ máu chảy thành sông cũng không quá đáng chút nào

Một khi lão tổ tông của Tư Đồ gia tộc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần những thế lực này thôi cũng đủ khiến Tư Đồ gia đau đầu rồi. Đừng nói tới hoàng đế Thục Sơn quốc Vân Sơn đại biểu cho ngôi sao mới tỏa sáng chói mắt – Lăng Tiêu!

Tư Đồ gia cùng với một số thế lực trung thành với bọn họ bắt đấu chiến đấu trường kì với Vân Sơn. Cảnh tượng những đội quân trên trăm vạn người chiến đấu này đều đem tới thương vong thảm trọng. Đồng thời những cường giả của hai thế lực đối chiến cũng coi là trọng điểm.

Hiện tại tình thế như thế nào đối với Thục Sơn quốc đều cũng có lợi. Chẳng qua Tư Đồ gia và một số gia tộc trung thành với bọn họ giống như con rết trăm chân, những chiêu bài còn ẩn dấu của những gia tộc hơn mười ngàn năm này người ngoài khó có thể tưởng tượng được.

Cho nên mãi tới khi Lăng Tiêu trở về Thánh Vực thì trận chiến nhìn như kéo dài vô tận này vẫn đang tiến hành.

Thục Sơn quốc đồng thời phân tán một lực lượng lớn quân đội hướng về địa bàn vô chủ của Nam Châu không ngừng khuếch trương. Truyền tống trận của Thục Sơn phái cũng bắt đầu lộ ra mũi nhọn của nó!

Chỉ có Thục Sơn phái mới có thể khống chế truyền tống trận. Trong thế giới này, điều đó quả thực khiến cho tất cả các thế lực đỏ mắt.

Cho nên Lăng Tiêu khi trở về rất ngoài ý muốn lại gặp một người quen.

Đúng là một người đã lâu không gặp...Diệp Thiên!

Phía sau Diệp Thiên là một đạo quân mười vạn người, thoạt nhìn cũng không nhiều. Đối với nơi mà hơi chút là động tới đạo quân cả trăm vạn như Thánh Vực thì mười vạn người thật đúng là không có gì đáng nói.

Nhưng mười vạn người này của hắn khác với những vũ giả bình thường trong Thánh Vực!

Những người được Diệp Thiên triệu tập này, tất cả đều có thân phận đặc thù! Bởi vì bọn họ trong đại chiến tại Thần giới năm đó tuy mất mạng nhưng lại bảo trì được trí nhớ!

Diệp Thiên năm đó ở Thần giới thân phận rất cao, đồng thời là một người quan hệ rất rộng. Trong những người này có rất nhiều người năm đó đều là người quen của hắn. Diệp Thiên lúc tìm tới bọn họ, những người này vốn cũng muốn thống nhất Thánh Vực, đối kháng với Thanh Hà, hiển nhiên là tụ tập bên cạnh Diệp Thiên. Những người này lại dựa vào sự quen biết của mình mời những người khác. Vì vậy trải qua rất nhiều năm tìm kiếm, mười vạn thần chuyển thế và thần bị phong ấn đã hình thành một đại quân.

Trong lòng Diệp Thiên, có một ám ảnh lớn nhất, đó là Lăng Tiêu. Nếu không thể trừ bỏ Lăng Tiêu, tu vi cả đời này của Diệp Thiên không thể tiến thêm!

Đại Nhật Kim Cương Ấn sau mấy năm tìm kiếm cuối cùng đã được Diệp Thiên tìm thấy tất cả các mảnh, sau đó hoàn toàn luyện hóa trở thành pháp bảo của hắn. Truyện Sắc Hiệp

Hơn ba mươi năm trước, Diệp Thiên còn ở một nơi hoang vu không người dùng Đại Nhật Kim Cương Ấn lẳng lặng vượt qua thiên kiếp! Điều này khiến cho Diệp Thiên rốt cục tìm lại được sự tự tin đã đánh mất nhiều năm. Chuyện thứ nhất sau khi hắn tìm lại được sự tự tin hiển nhiên là muốn tìm tới Lăng Tiêu để báo thù.

Lại nói tiếp, giữa hai người cũng không có thâm thù đại hận gì. Chẳng qua Diệp Thiên kiêu ngạo, gây hấn với Lăng Tiêu, mấy lần đều mất hết mặt mũi mà thôi. Trong lòng Lăng Tiêu cũng không muốn tiếp tục sinh sự với Diệp Thiên. Nếu không phải nhìn thấy hắn đi tới Thục Sơn phái thì Lăng Tiêu thậm chí còn nhanh chóng quên hắn.

Bởi vì Lăng Tiêu còn có chuyện quan trọng hơn. Đó chính là theo tính toán, thời gian hắn rời Thánh Vực đã hơn một năm, lúc ra đi Diệp Tử đang mang thai, chỉ sợ hiện giờ đã sinh ra hài tử cho mình.

Chuyện này mới chính là chuyện hiện tại Lăng Tiêu quan tâm nhất!

Nhưng trong lòng Diệp Thiên thì bản thân hắn đường đường là một vị thần danh tiếng hiển hách trong Thần giới lại bị một kẻ bình thường trong nhân giới như Lăng Tiêu vũ nhục, lại không phải chỉ một lần. Quả thật đây là đại sỉ nhục. Cho nên Diệp Thiên đã sớm thề trong lòng: Không giết chết Lăng Tiêu thề không làm người!

Diệp Thiên đứng trước sơn môn của Thục Sơn, ngẩng đầu nhìn khối ngộ kiếm thạch cao lớn. Cho dùi hắn đối với Lăng Tiêu hận thấu xương nhưng cũng không thể không thừa nhận, Lăng Tiêu này quả nhật là kì tài ngút trời!

- Sau khi giết Lăng Tiêu, tảng đá này sẽ thuộc về ta rồi!

Diệp Thiên nhìn ngộ kiếm thạch thì thào, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt lạnh lùng.

Mười vạn đại quân đóng ở sơn môn của Thục Sơn phái cũng không kiêu ngạo giống như quân đội trong Thánh Vực. Càng chưa người nào đi tới mắng trận. Cơ hồ mọi người đều ở trong lều vải của mình tự tu luyện.

Bọn họ mặc dù nghe theo lệnh của Diệp Thiên nhưng không có nghĩa là dâng mạng sống cho Diệp Thiên. Người này cũng biết, đại thống lĩnh Diệp Thiên tìm Lăng Tiêu là tư oán! Tư oán...thì tự mình giải quyết sẽ tốt hơn!

Thần, kì thực rất thực dụng!

Nếu lần này Diệp Thiên có thể chém chế Lăng Tiêu, như vậy những người này sẽ hơn phân nửa thuần phục hắn. Nếu Diệp Thiên bất hạnh chiến bại...như vậy...đầu nhập làm môn hạ của Thục Sơn phái tựa hồ là một sự lựa chọn rất tốt!

Trong Thục Sơn phái cũng không có chút không khí khẩn trương nào, đối với Diệp Thiên đang ở ngoài sơn môn cũng coi như không thấy. Bởi vì đã có người nói cho Diệp Thiên biết, tông chủ không có ở đây! Nếu hắn nguyện ý chờ thì cứ ở đó chờ đi!

Lúc Lăng Tiêu xuất hiện tại truyền tống trận khiến cho mấy người đệ tử trông coi truyền tống trận rất kinh ngạc. Truyền tống trận này chính là nối Thục Sơn với nhân giới. Bọn họ căn bản không có thấy tông chủ đi nhân giới lúc này, làm sao lại xuất hiện ở nơi này được?

Nhìn bóng lưng của Lăng Tiêu, ánh mắt nghi hoặc của đám đệ tử dần dần biến thành vẻ sùng bái.

Có thể thấy cảnh giới của tông chủ đã xa xa so với hiểu biết của bọn họ. Chẳng qua cũng vì thế mà làm một đệ tử của Thục Sơn phái, bọn họ cũng cảm thấy tự hào và kiêu ngạo về bản thân!

Lăng Tiêu ôm nữ anh không góc quấy trong lòng, vẻ mặt mỉm cười đi vào nội điện của mình, đụng ngay Hoàng Phố Nguyệt đang vội vã đi ra. Hoàng Phố Nguyệt nhìn thấy Lăng Tiêu, ngẩng mạnh đầu, trong mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng, vừa định lao tới thì lại thấy Lăng Tiêu đang ôm một đứa bé trong lòng, là một nữ anh hết sức đáng yêu thì hơn ngẩn ra, sau đó hỏi:

- Phu quân, đây...đây là con cái nhà ai? Chàng đi lâu như vậy là đi tới địa phương nào?

Phong Linh và Tống Minh Nguyệt lúc này đang cười nói từ bên trong đi ra, nhìn thấy Lăng Tiêu, trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng. Chẳng qua khi nhìn thấy nữ anh trong lòng hắn thì sắc mặt đều lộ ra vẻ cổ quái.

Lăng Tiêu nhìn vậy liền hiểu rằng các nàng đang nghĩ tới điều gì, cười khổ nói:

- Nhìn cái gì? Chẳng lẽ các nàng nghĩ nữ oa này là hài tử của ta à?

Tam nữ không ai trả lời, nhưng đồng loạt gật đầu. Lúc này tiếng nói của Diệp Tử từ trong phòng truyền ra:

- Có phải phu quân đã về không?

Lăng Tiêu lên tiếng đáp, sau đó lườm tam nữ một cái:

- Muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì theo ta đi vào đây!

Hoàng Phố Nguyệt đỡ lấy nữ anh. Không biết tại sao Hoàng Phố Nguyệt vẫn luôn cảm thấy trên người nữ anh này có một luồng khí tức khiến mình quen thuộc.

Làm một Tu Chân giả có đạo hạnh rất sâu, Hoàng Phố Nguyệt nhíu đôi lông mày thanh tú, bắt đầu hoài nghi thân phận của nữ anh này.

Lăng Tiêu bước nhanh vào phòng, lại nhìn thấy Diệp Tử đang ngồi trên giường, trong lòng ôm một đứa bé đã hai ba tháng tuổi. Đứa bé bi bi bô bô, khuôn mặt Diệp Tử thì tràn đầy vẻ hiền từ.

- Diệp Tử....

Lăng Tiêu cảm thấy vô cùng áy này. Đứa con đầu lòng của mình xuất thế mà mình lại không ở bên cạnh thê tử. Hắn tiếp nhận đứa trẻ trong lòng Diệp Tử mới phát hiện ra đứa bé này là con gái, trong lòng mừng rỡ vạn phần. Đối với Tu Chân giả mà nói, chỉ cần có con cái đã là trời cao ban phước, tất nhiên là cực kì chiều chuộng. Đừng nói là Lăng Tiêu vốn vẫn thích con gái hơn một chút. Lập tức hắn liền ôm hài tử này lên, cao hứng hôn lên mặt hai cái.

Đứa trẻ này cũng chẳng hề sợ hãi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, lại còn cười khúc khích vài cái. Lăng Tiêu kích động tới không biết phải nói gì, chỉ dùng ánh mắt áy náy nhìn Diệp Tử, nhẹ giọng nói:

- Xin lổi.....

Lăng Tiêu trong lòng còn đang thầm nghĩ: Nếu Huyền Thiên còn sống thì không biết có nhảy ra đòi là bá phụ của hài tử này không? Một ý kiến này khiến sự hưng phấn trong lòng hắn lập tức hơi giảm sút.

- Phu quân, đừng nói những lời này với muội. Muội có bao giờ trách chàng chưa? Chàng xem, nữ nhi của chúng ta giống ai nhiều hơn nào?

Trên mặt Diệp Tử tỏa ra ánh sáng hiền từ của người mẹ, hạnh phúc nhìn Lăng Tiêu ôn nhu nói. Là người hiểu rõ Lăng Tiêu nhất, nàng đương nhiên nhìn thấy sâu trong đáy mắt Lăng Tiêu có nỗi ưu thương nhàn nhạt, mặc dù không biết vì sao nhưng Diệp Tử thông mình sẽ không hỏi tới.

- Giống nàng nhiều hơn, tự nhiên là phải giống nàng nhiều hơn!

Lăng Tiêu hắc hắc cười:

- Hài tử của ta chỉ cần như mẹ nó, vậy thì đã là mĩ nam mĩ nữ nhất đẳng trong thiên hạ rồi!

Mấy nữ tử đều đỏ mặt lườm Lăng Tiêu một cái. Diệp Tử lúc này nhìn về phía nữ anh trong lòng Hoàng Phố Nguyệt, hơi nghi hoặc hỏi:

- Đây là hài tử nhà ai? Rất đáng yêu nhỉ!

Trên mặt Lăng Tiêu hiện lên một nụ cười, sau đó nói:

- Các nàng thử đoán xem cô bé này là ai?

Hoàng Phố Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Ta cảm nhận được từ thân thể nàng một luồng khí tức quen thuộc, nhưng ta lại không nghĩ ra đấy là ai. Hơn nữa ta còn không biết phu quân cuối cùng là từ nơi nào đưa nàng về đây đó.

Phong Linh chăm chú nhìn đứa bé trên tay Hoàng Phố Nguyệt, phát hiện ra đối phương cũng nhìn nàng không chuyển mắt. Phong Ling cười hì hì sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, sau đó nói:

- Ta cũng có cảm giác như Hoàng Phố tỉ tỉ, thật là kì quái!

Thấy bọn họ như vậy, Tống Minh Nguyệt cũng lại gần. Chẳng qua Tống đại tiểu thư ở nhân giới cùng với An Nhã không quen thuộc nên hiển nhiên không có cảm giác nào, vì vậy chuyển ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu sẵng giọng hỏi:

- Phu quân giờ còn học thói thừa nước đục thả câu sao? Mau nói đi, đứa trẻ này là ai?

Lăng Tiêu sủng nịnh nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyệt sau đó nói với Diệp Tử:

- Diệp Tử, nàng còn nhớ An Nhã không?

Yên lặng.

Mấy người trong phòng đột nhiên yên lặng, quay mặt nhìn nhau, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Nữ nhi trong lòng Lăng Tiêu tựa hồ cảm giác được sự yên lặng này có hơi quái dị, không nhịn được giơ bàn tay mập mạp nhỏ bé chụp lên má Lăng Tiêu, sau đó đắc ý cười khanh khách.

Diệp Tử lúc này mới hồi phục tinh thần lại, đón lấy đứa bé gái từ trong lòng Hoàng Phố Nguyệt, vành mắt không nhịn được đỏ lên. Thời gian như nước chảy, mấy trăm năm đã qua, cũng không phải là một đời người ngắn ngủi. Đối với người bình thường mà nói thì đã đủ cho luân hồi mấy kiếp rồi!

Bởi vì có thân nhân bằng hữu và người yêu bên cạnh nên Diệp Tử kì thật cũng không cảm thấy thời gian trôi qua. Nhưng nay nhìn thấy đứa bé gái này thì nàng liền nhớ lại nữ hài thiện lương tại Thục Sơn thành mở tiểu dược kia.

Nàng mới là người khác giới đầu tiên mà phu quân chính thức tiếp xúc!

Nàng cũng từng an ủi phu quân, ngàn dặm xa sôi tới báo tin! Diệp Tử thoáng nhở lại đủ mọi chuyện cách đây mấy trăm năm, đạo tâm như được gột rửa, không ngờ tu vi tâm cảnh lại tinh thâm thêm một bước!

Một giọt lệ từ khóe mắt Diệp Tử chảy xuống nhưng nàng lại nở một nụ cười, nhìn đứa trẻ không khóc quấy trong lòng nói:

- Không ngờ phu quân mang đi nhiều người như vậy cuối cùng lại quên muội. An Nhã muội muội, năm đó nếu không có các người thì ta và phu quân cũng không có khả năng gặp được nhau. Hơn nữa muội và ta cũng xem như có duyên, từ hôm nay muội cùng ở với nữ nhi của ta, sống cho vui vẻ đi! Ở nơi này sẽ không gặp phải điều gì ưu thương nữa!

….

Lăng Tiêu trở về liền khiến cho trong Thục Sơn phái oanh động. Những người vợ của Lăng Tiêu cùng với thân nhân toàn bộ đều tới hàn huyên với hắn.

Mọi người hỏi hắn đột nhiên biến mất một năm, rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì ai cũng biết Lăng Tiêu là một người trọng tình cảm, không có khả năng biết rõ Diệp Tử đang mang thai mà rời đi như vậy. Hơn nữa đệ tử đã sớm báo lên, tông chủ là từ truyền tống trận tới nhân giới bay lên. Như vậy lại càng nêu lên một vấn đề, Lăng Tiêu làm thế nào mà tiến vào nhân giới?

Đợi khi Lăng Tiêu đem hết mọi chuyện đã trải qua kể chi tiết lại thì mọi người đều than thở không thôi. Bọn họ không thể tưởng tượng được trong một thời gian ngắn ngủi như vậy Lăng Tiêu lại trải qua nhiều chuyện như thế, quả thật là cửu tử nhất sinh!

Lăng phu nhân lúc này ôm An Nhã chuyển thế trong lòng. Bà nhớ tới nữ hài thiện lương an tĩnh ở Thục Sơn thành năm đó, không nhịn được than thở:

- Thật sự không ngờ rằng mấy trăm năm đã qua nhanh như vậy. Nếu không có Tiêu nhi thì sợ chúng ta cũng đều...

Lam Hi được Vân Sơn mang về mới vài ngày nhìn mọi người, trong lòng hơi hâm mộ nghĩ: Mấy trăm năm cũng đủ để một người bình thường chuyển thế luân hồi vài lần. Đáng thương cho ta sống đã mấy vạn năm, mãi tới khi gặp Lăng Tiêu mới biết hóa ra trên đời lại có nhiều chuyện khiến cho người ta vui sướng tới vậy! Nếu đem so với những năm tháng của ta thì thực là sống hoài sống phí!

Chẳng qua chuyện hình chiếu của Thanh Hà kia khiến cho mọi người cảm thấy vừa mới mẻ vừa tò mò, đồng thời cũng vì Lăng Tiêu mà cảm thấy sợ hãi. Không ngờ ngay cả pháp bảo cực mạnh của Lăng Tiêu mà cũng phải tổn hại mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được hình chiếu của Thanh Hà ở nhân giới kia. Như vậy thì bản thể của Thanh Hà đã đạt tới trình độ nào rồi?

Ánh mắt mọi người nhìn Lăng Tiêu, không tự chủ được có thêm vài phần lo lắng.

Lăng Tiêu thì lại cười nói:

- Yên tâm đi. Hình chiếu của Thanh Hà đã tử vong, đối với thân thể của hắn có đả kích rất lớn. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn, cánh cửa Thần giới cũng sẽ không mở ra. Đợi tới khi thực lực chúng ta lớn mạnh rồi thì cũng chẳng sợ Thanh Hà hắn nữa!

Lời nói của Lăng Tiêu khiến mọi người tin tưởng vô cùng. Bọn họ dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy thực lực của Thanh Hà, cũng không phát hiện ra uy lực của Huyền Thiên. Lăng Tiêu kể lại trận chiến cũng không kĩ càng lắm. Hơn nữa những người này đối với biểu hiện từ trước tới nay của Lăng Tiêu đã sớm tin phục hắn hoàn toàn. Nếu Lăng Tiêu nói không sợ Thanh Hà thì không phải sợ hắn.

….....

Lăng Tiêu trở về cũng khiến Thục Sơn phái vốn bình yên có thêm vài phần náo nhiệt. Các đệ tử đều biết trái tim của môn phái họ đã trở về. Rất nhiều người thậm chí không nhịn được tụm năm tụm ba nhỏ giọng bàn tán:

- Hắc, ngươi nói tông chủ lần này trở về có thể giáo huấn cái tên ở cửa sơn môn kia một trận không?

- Ta nghĩ là nhất định thôi! Hừ, chó ngoan không cản đường. Các ngươi còn không biết, tên đó đã bị tông chủ giáo huấn vài lần rồi nhưng lại không chịu nhớ lấy! Thật sự là càng bại càng chiến. Ta còn phải bội phục tinh thần của hắn!

Một lão đệ tử của Thục Sơn bĩu môi nói.

- Tông chủ của chúng ta nhân từ, không giết cái tên không biết xấu hổ kia. Không ngờ là hắn vẫn không biết tốt xấu. Ta nghĩ lần này tông chủ hẳn sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!

- Cũng chưa chắc. Tông chủ phu nhân không phải vừa sinh một tiểu công chúa sao? Tông chủ nhất định sẽ không tạo sát nghiệp đâu.......

…....

Lăng Tiêu đứng ở cửa sơn môn nhìn Diệp Thiên toàn thân đã tỏa ta chiến ý lẫm liệt, lạnh nhạt hỏi:

- Thế nào, pháp bảo nọ của ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa?

Diệp Thiên trong lòng thầm cả kinh. Không ngờ chuyện bí ẩn như vậy, hắn vốn tưởng chỉ một mình mình biết mà Lăng Tiêu lại nắm được. Chẳng qua biết thì sao? Diệp Thiên cười lạnh lùng, trong mắt hiện lên sát khí nhàn nhạt:

- Sao nào? Ngươi sợ sao? Nể tình Lăng Tiêu là một nhân tài, nếu ngươi chịu quỳ xuống đất vái ta ba cái thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Hơn nữa nhận ngươi làm thủ hạ, được không?

Lăng Tiêu cười cười, lắc đầu nói:

- Diệp Thiên, ngươi cũng là tự thân cố gắng, đạt tới cảnh giới Kiếp Hậu Thần, làm sao lại không biết tự quý trọng như vậy? Chẳng lẽ phả tới khi mất mạng mới biết hối hận hay sao?

- Mất mạng?

Diệp Thiên cười ha hả, sau đó thương xót nhìn Lăng Tiêu nói:

- Trong chúng ta sẽ có một kẻ phải mất mạng, chẳng qua khảng định không phải là ta!

Vừa nói hắn vừa bay lên, hướng về phía bầu trời mà bay đi. Đồng thời tiếng nói của Diệp Thiên truyền tới:

- Lăng Tiêu, trận đấu hôm nay sẽ là trận đấu cuối cùng giữa ta và ngươi. Không phải ngươi chết thì là....ta sống!

Diệp Thiên đang bên trên không trung thiếu chút nữa là không nhịn nổi một hơi, lửa giận trong mắt đã không thể che giấu. Kẻ này ngay từ đầu đã đoạt lấy danh tiếng vô tận của mình đáng ra phải chết từ lâu rồi, có thể sống tới ngày hôm nay có thể nói là một kì tích!

Diệp Thiên nghiến răng nghiến lợi, thân thể vừa mới bay ra ngoài không gian đã thấy Lăng Tiêu theo sát phía sau. Hắn không chút do dự liền tế xuất ra Đại Nhật Kim Cương Ấn, tỏa ra một luồng ánh sáng chói mắt như mặt trời nóng bỏng đánh về phía Lăng Tiêu. Chuyện này đối với phong độ của một thần chuyển thế như Diệp Thiên quả thực ít thấy. Điều đó chứng tỏ hắn đã hận Lăng Tiêu tới mức nào.

Lăng Tiêu đạt được những bảo vật của La Ma giới đều phân cho những người bên cạnh mình. Bởi lẽ đối với Lăng Tiêu mà nói, bảo vật có lợi hại tới bao nhiêu nhưng đối với cường giả mạnh hơn mình thì phân nửa cũng không có tác dụng lớn. Bảo vật cuối cùng cũng chỉ là vật chết, con người mới là vật sống.

Lôi thần chùy (Hoàng Phủ Nguyệt thích) đem cho Hoàng Phố Nguyệt. Quạt ba tiêu bị Phong Linh thích dùng lửa lấy đi. Thủy long ngâm, con ngọc long tinh xảo kia thì đưa cho Thượng Quan Vũ Đồng, Đại Địa ChiChương thì bị Tống Minh Nguyệt đoạt. Phong Chi Hống...bị tiểu Isa có hỏa nhãn kim tim chấm.

Tinh Thần Lam Kiếm thì hắn cho Diệp Tử, Hỏa Long Hàn Sương Kiếm và Kim Xà Kiếm thì chia cho Xuân Lan và Thu Nguyệt. Còn những người khác cũng chỉ còn cách chờ Lăng Tiêu tiếp tục luyện chế pháp bảo rồi mới có thể chia cho bọn họ. Việc này hễ là những người hiểu tình hiểu lí, kể cả tinh linh nữ hoàng Karina cũng đều thông cảm.

Đến bây giờ, tám kiện bảo vật của Lăng Tiêu đã phân hết cho tám vị phu nhân. Trên tay Lăng Tiêu hiện giờ chỉ còn có Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm và một khối Huyền Thiên lệnh bài đã trống trơn.

Đối với Lăng Tiêu- Linh hồn của một phái tu kiếm như Thục Sơn phái, kiếm mới chính là sinh mệnh thứ hai của hắn!

Tuy nói thân Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm trong trận chiến vừa rồi đã vỡ vụn nhưng Lăng Tiêu lấy những tài liệu luyện khí cao nhất trong tay ra luyện chế một thanh kiếm giống hệt Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm! Đối với Lăng Tiêu mà nói, chỉ cần có Tiểu Yêu là có Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm!

Đợi tới sau khi tìm được than của Hắc Thiết Mộc mười vạn năm, Lăng Tiêu sẽ chính thức có thể có một thanh tuyệt thế bảo kiếm để Tiểu Yêu dung thân! Đến lúc đó thì Tiểu Yêu sẽ chính thức trở thành một kiếm linh siêu cường!

Đối mặt với khí thế mênh mông của Đại Nhật Kim Cương Ấn, trên mặt Lăng Tiêu không có chút sợ hãi. Đôi mắt trong suốt nhìn chí bảo tỏa ra kim quang lóng lánh kia, lạnh lùng cười:

- Thứ này cầm vào luyện hóa làm mặt trời trong thế giới trong đỉnh thì đúng là quá hợp!

Vừa nói, cánh tay hắn vươn ra, không ngờ chụp một cái đã có thể ngăn cản Đại Nhật Kim Cương Ấn.

- Hừ!

Khóe miệng Diệp Thiên nổi lên nụ cười khinh thường:

- Muốn chết!

Lăng Tiêu cầm lấy Đại Nhật Kim Cương Ấn, thân thể rung mạnh, không ngờ lại không hề lui lại phía sau nửa bước, càng không bị lực lượng mênh mông của Đại Nhật Kim Cương Ấn làm cho bị thương. Nhiệt lượng vô tận do Đại Nhật Kim Cương Ấn phát ra đối với Lăng Tiêu dường như là một lò lửa bị dội nước lạnh!

Hoàn toàn bị diệt rồi!

- Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ? Không có khả năng, không có khả năng!

Vẻ mặt Diệp Thiên tràn ngập kinh hãi. Nụ cười khinh thường vừa nãy vẫn còn cứng ngắc trên miệng hắn. Trong mắt hắn tràn ngập vẻ không thể tin, giống như là nhìn thấy quỷ vậy, tay chỉ vào Lăng Tiêu, cả người trở nên run rẫy:

- Đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật! A.......!

Ngoài không gian yên tĩnh vang lên tiếng gầm thét ầm ầm không ngừng như sấm rền của Diệp Thiên.

Hắn thật sự không cam lòng. Trên đời này có vô số chuyển thế thần, thần bị phong ấn, sao lại còn thứ yêu nghiệt khiến người ta không thể giải thích nổi như Lăng Tiêu chứ?

Mộng tưởng thì tốt đẹp nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc, đánh tan giấc mộng của Diệp Thiên! Tiến bộ của hắn đã rất nhanh rồi, nhưng tiến bộ của Lăng Tiêu...so với hắn còn nhanh hơn...nhanh hơn rất nhiều!

- Không! Ta không tin!

Đôi mắt Diệp Thiên đột nhiên đỏ bừng, cả người tản mát ra lệ khí kinh thiên! Đột nhiên hắn cười rộ lên điên cuồng, đã bị một màn khó tin này đả kích tới phát điên rồi!

Trên mặt Lăng Tiêu cũng lộ ra chút kinh ngạc, chẳng qua cũng không có chút đắc ý. Bởi vì Diệp Thiên khi vất đi tất cả cố kị, cởi bỏ mọi ngụy trang mới là Diệp Thiên kinh khủng nhất!

Một cường giả đã vượt qua thiên kiếp đến tột cùng mạnh tới mức nào, Lăng Tiêu có thể từ biến hóa của mình sau khi độ kiếp nhận thấy được. Cái loại biến hóa này là một loại nhận biết với pháp tắc của thiên đạo, bất tri bất giác nắm giữ được biến hóa. Điều này một người chưa độ kiếp không thể nào giải thích nổi.

Khó trách năm đó nhưng tiền bối Đại Thừa kỳ sau khi độ kiếp đã từng nói, tu chân giả Độ Kiếp kỳ so với Đại Thừa kỳ nhìn chỉ kém một bậc nhưng thực tế...chẳng khác gì tiên nhân với phàm nhân! Nói cách khác căn bản là chênh lệch không thể vượt qua!

Lăng Tiêu tại sao lại có dũng khí để tay không bắt lấy Đại Nhật Kim Cương Ấn của Diệp Thiên, chỉ có mấy chữ- Lực lượng của quy tắc!

Không sai, đây chính là do Lăng Tiêu nắm giữ thiên địa pháp tắc hơn xa so với Kiếp Hậu Thần như Diệp Thiên! Cho nên lực phá hoại do Đại Nhật Kim Cương Ấn sinh ra đối với Lăng Tiêu mà nói hoàn toàn không có hiệu quả! Bởi vì Lăng Tiêu nắm giữ tất cả pháp tắc của thiên địa xung quanh!

Theo Diệp Thiên nhận thấy, dù là Lăng Tiêu cũng là Kiếp Hậu Thần thi dưới sự tấn công liều mạng của hắn cũng sẽ có sơ hở, cùng lắm là sử dụng chiêu thức đồng quy vu tận, cam đoan là Lăng Tiêu tránh cũng không thể tránh!

Truyện Chữ Hay