Sau khi Huyên Hạc và Tiểu Lâm Tử quen nhau, ban đầu Huyên Hạc còn thấy hơi mất tự nhiên nhưng rất nhanh sau đó đã quen được với mối quan hệ này. Có những lúc vài nữ sinh trêu đùa cả hai, Huyên Hạc sẽ dương dương tự đắc ôm lấy Tiểu Lâm Tử rồi nói, sao hả, vợ tôi đó, làm Tiểu Lâm Tử nghiêm mặt ngồi bên cạnh. Song dần đà cũng không có ai hỏi nữa. Huyên Hạc thấy kỳ quái, hồi trước anh phủ nhận thì ai cũng chạy theo hỏi, giờ thì anh thừa nhận rồi lại không có ai nói cả.
Huyên Hạc thật không hiểu nổi đám con gái.
Năm đại hội thể thao đầu tiên Huyên Hạc không tham gia, anh ngồi trong lớp chơi điện thoại bị giáo viên bắt được nên năm nay trở thành đối tượng bị giám sát trọng điểm.
Người bị giám sát: Huyên Hạc.
Người giám sát: Dụ Lâm.
Huyên Hạc thiếu điều ngửa mặt lên trời cười to, kêu vợ anh đi giám sát anh, nhân sinh không còn gì hối tiếc. Mà giám sát ở đây thì khác gì phát tướng, anh thích trêu chọc Tiểu Lâm Tử giờ càng thêm quang minh chính đại.
“Đến đây nào mỹ nhân, cười với lão gia một cái.”
Đáp lại anh là ánh mắt ráo hoảnh của Dụ Lâm. Đúng vậy, da mặt Tiểu Lâm Tử sau những lần bị nữ sinh và Huyên Hạc suốt ngày trêu đùa đã dày lên rồi.
Huyên Hạc không nhận được phản ứng như dự đoán liền nhích mông lại gần Tiểu Lâm Tử, sau đó cười xấu xa hai tiếng, sáp lại hôn Tiểu Lâm Tử một cái. Anh còn tạo ra một tiếng “Moah~” rõ lớn, cả phòng học trống rỗng chỉ còn âm thanh mờ ám này. Quả nhiên Tiểu Lâm Tử vẫn chưa đủ tu vi, mắng Huyên Hạc không biết xấu hổ rồi không chỉ mặt đỏ mà cả cổ cũng đỏ theo.
Ngày đầu tiên ấy Huyên Hạc cực kỳ hài lòng, dù tiếp theo bị Tiểu Lâm Tử trả đũa bằng cách bắt viết chính tả từ đơn, oán thù không dứt, anh lại “Moah” Tiểu Lâm Tử hai cái, tiện thể xoa đầu và ôm thắt lưng cậu.
Ngay ngày hôm sau, Tiểu Lâm Tử đã bán đứng anh một cách tàn nhẫn, bắt anh đăng ký thi chạy m và nhảy ếch ba bậc.
“Không phải hết hạn báo danh đại hội thể thao rồi sao!” Huyên Hạc nghe bạn cùng lớp dùng giọng nói đồng cảm thông báo cho mình mới ý thức được hôm qua đã khiến Tiểu Lâm Tử thẹn quá hóa giận rồi.
“Tiểu Lâm Tử ở trong đoàn chủ tịch mà, ăn gian một tí là được. Cái này cũng chẳng liên quan đến phạm vi thi đấu nên các thầy các cô chẳng để ý đâu.” Người bạn kia vỗ vai Huyên Hạc, “m, dũng sĩ cố lên, coi như là thi Thể Dục sớm, cậu đến đích bọn tôi sẽ khiêng cậu.”
Huyên Hạc: …
Đúng là thi Thể Dục tất cả nam sinh đều phải đăng ký m, nhưng theo những năm trước thì lên lớp mới phải chạy, còn anh bây giờ đã phải trải nghiệm thi Thể Dục rồi!
“Bạn bè quần què!” Huyên Hạc đánh một quyền lên người thằng bạn đang cười nghẹn kia. Tên đó chặn nắm đấm của anh rồi lại ôm bụng cười, vừa nói vừa cười nhạo anh đã chọc phải Dụ mỹ nhân vốn không màng sự đời như thế nào.
“Dụ mỹ nhân?” Huyên Hạc lần đầu nghe thấy biệt hiệu này của Tiểu Lâm Tử.
“Đúng rồi, các bạn nữ gọi vậy đấy. Họ thấy Tiểu Lâm Tử da trắng mặt xinh, so (thế nên), cậu hiểu rồi đó.”
Huyên Hạc thích danh xưng này, nó làm anh có cảm giác của một vị hoàng đế vậy. Suốt lúc cầu xin Tiểu Lâm Tử tha cho anh không phải chạy m lúc nào cũng ân cần gọi “Dụ mỹ nhân ơi~”
“Cậu có muốn chạy thêm m tiếp sức nữa không?” Tiểu Lâm Tử cười nhạt.
Huyên Hạc thất bại.
Anh đứng ở chỗ điểm danh, nghĩ xem làm thế nào để chạy m xong vẫn có thể duy trì được hình tượng phong độ của mình. Song khi anh nhìn thấy bên cạnh chỉ có tám người tham gia, thậm chí còn có bạn học lớp / vì quá béo phải đi bộ xin nước, tự dưng anh lại nổi lên lòng tin mình có thể đạt quán quân.
Không phải Tiểu Lâm Tử muốn trả thù anh sao? Vậy thì anh thắng cho cậu xem, trả thù ngược lại cậu.
Huyên Hạc hướng về phía ánh mắt ngập tràn nhiệt huyết của đám đông bắt đầu khởi động. Thời điểm đứng trên đường chạy, trong lòng Huyên Hạc có phần khẩn trương. Anh nhìn thẳng, trong lòng thầm nhẩm lại chiến lược chạy đường dài và thời gian chạy một vòng.
Tiếng súng vang lên, Huyên Hạc nhấc chân chạy. Ngay từ đầu, ngoại trừ bạn học lớp / vững vàng đi bộ ở phía sau thì cả bảy người đều chạy thành một hàng ngang không cách nhau là mấy. Anh tăng tốc chạy vượt hơn nửa những người còn lại, m vòng đầu tiên chạy trong một phút lẻ một giây. Trong phạm vi dự đoán nên Huyên Hạc thở dài một hơi, tiếp tục theo chiến lược nên nhả tốc ở vòng kế tiếp, đến m cuối cùng mới bắt đầu chạy nước rút. Anh điều chỉnh lại nhịp thở rồi chạy chậm lại, chỉ cần giữ vững không ai vượt qua mình là được. m vòng thứ hai chạy hết hai phút bốn mươi giây.
Người phía sau đã không còn theo kịp anh. Huyên Hạc biết được điều này vì thấy cờ lớp mình bắt đầu tung bay. Đây là truyền thống chủ nhiệm lớp quyết định, hễ có học sinh nào chạy vượt lên đầu thì sẽ thay phiên nhau giương cờ cổ động.
Lúc này Huyên Hạc đã kiệt sức rồi, dù gì anh cũng chưa từng luyện tập, đi đứng đều đau nhức. Song nghĩ đến chuyện trả thù Dụ Lâm anh liền co chân chạy tiếp.
Anh thoáng thấy cờ lớp thấp đi một đoạn nên nghiêng đầu nhìn thì thấy Tiểu Lâm Tử đang cầm cờ chạy theo. Tiểu Lâm Tử không cao, cán cờ lại nặng, gió thổi tấp lên mặt cậu, lúc sau lại thấy cậu giơ cờ cổ vũ. Huyên Hạc đột nhiên muốn bật cười. Thằng ngốc xít, này thì tạo nghiệt, muốn trả thù giờ lại đi cổ vũ. Sau đó lại thấy vừa mềm mềm vừa ấm áp ngọt ngào.
m cuối cùng Huyên Hạc bứt tốc xông về đích, ngay sau đó nằm vật ra giữa đường chạy để một đám người khom lưng khiêng lên.
“Anh Huyên trâu bò, chạy m về nhất!”
“Ba phút mười sáu giây, anh Huyên nhận em một lạy!”
Huyên Hạc mơ mơ màng màng bị vòng vây chúc mừng ca tụng, miễn cưỡng nghe được thành tích và chức quán quân của mình thì tiêu sái phất tay một cái, nhìn Tiểu Lâm Tử đứng bên ngoài vòng người lập tức dùng hết sức bình sinh hét lớn: “Tôi yêu Dụ Lâm!”
Anh nghe thấy tiếng nữ sinh la hét cùng đám nam sinh tưởng anh trả đũa cậu. Tiểu Lâm Tử bị mọi người đẩy lên trước mặt anh. Mặt mày anh méo xệch hướng về phía Tiểu Lâm Tử mà nở một nụ cười rực rỡ nhất.
Sau đó Huyên Hạc ngất đi.
Anh tỉnh dậy trong phòng y tế, bên trái gối đầu giường là huy chương, Dụ Lâm đang ngồi bên cạnh đờ đẫn nhìn anh.
“Hớ hớ..”
“Cười cái gì mà cười? Chạy đến tụt huyết áp. Cái hạng mục chạy m này chẳng ai thèm tham gia cả. Cậu muốn dọa chết tôi à?” Dụ Lâm cắt ngang tiếng cười của Huyên Hạc tức giận nói, trong giọng còn xen lẫn tiếng nức nở.
Huyên Hạc bất đắc dĩ nghĩ thầm, không phải là cậu bắt tôi chạy hả, sao giờ lại trách tôi chứ.
Tiểu Lâm Tử còn đang cằn nhằn một tràng, nhắc anh những kỹ thuật và các chú ý hệt như lúc giảng đề cho người khác, cực kì dài dòng. Huyên Hạc chậm rãi ngồi dậy, tiến về phía Tiểu Lâm Tử rồi hôn lên đôi môi đỏ màu anh đào của cậu.
Quả nhiên Tiểu Lâm Tử không nói nữa.
Đây là lần đầu tiên họ hôn môi. Nụ hôn này Huyên Hạc cũng không biết kéo dài bao lâu. Lúc đầu chỉ đơn giản là chạm lên môi Tiểu Lâm Tử, sau đó học theo phim người lớn mà dùng đầu lưỡi cạy đôi mỏng của người kia ra, chạm lên hàm răng cậu. Kế đó là lợi, cuối cùng tiến vào trong liếm lên đầu lưỡi mềm mại một lần, mãi đến khi thấy thỏa mãn mới dứt ra, kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng.
Tiểu Lâm Tử hoàn toàn không nói được gì. Hiện tại cậu không khác gì một con tôm luộc đỏ từ đầu đến chân. Huyên Hạc cười kéo Tiểu Lâm Tử đang ngồi trên ghế vào lòng, sau đó lại đẩy cậu xuống chiếc giường chật hẹp của phòng y tế. Cả người Tiểu Lâm cứng ngắc nhưng vẫn run rẩy ôm hông anh, chôn mặt vào lồng ngực Huyên Hạc.
“Tên ngốc Dụ Lâm.” Huyên Hạc thì thầm bên tai Dụ Lâm, để hơi thở ấm áp phả vào trong tai cậu.
Anh nhẹ nhàng cắn cắn lên vành tai Tiểu Lâm Tử. Tiểu Lâm Tử rùng mình một cái, đầu càng chôn sâu hơn, để mặc Huyên Hạc vừa cười vừa sờ loạn ăn đậu hũ của mình vì hiện tại cậu đã xấu hổ đến cạn lời rồi. Trận xâm lược này kéo dài đến tận khi Huyên Hạc nghe thấy loa gọi điểm danh nhảy ếch. Huyên Hạc hôn một cái lên trán Tiểu Lâm Tử rồi kéo cậu đứng dậy đi điểm danh.
Hạng mục nhảy ếch này Huyên Hạc không được giải, anh nói đó là vì chạy m đã đã tốn rất nhiều công sức rồi. Dù gì anh cũng luôn lạc quan, hơn nữa trả đũa Tiểu Lâm Tử một lần là đủ.
Lúc tan học, anh đeo huy chương lên cổ Dụ Lâm, trong bóng tối một lần nữa hôn sâu. Tiểu Lâm đưa tay khoác lên vai anh, lần này đã tự nhiên hơn nhiều, chân thành đáp lại nên hôn càng lâu hơn. Sau khi đưa Tiểu Lâm Tử về nhà, chuyện này lại lặp lại lần nữa dưới sân nhà cậu. Lần này là Tiểu Lâm Tử chủ động hôn phớt một cái lên môi anh như chuồn chuồn đạp nước rồi chạy lên tầng. Hôm đó anh cũng nhìn Tiểu Lâm Tử đứng trên ban công ra sức vẫy tay chào rồi mới đẹp trai rời đi, lần này không đụng vào cột điện nữa. Huyên Hạc soái ca sẽ không tắm hai lần trên một dòng sông.