Đêm đó Huyên Hạc không ngủ được, anh nằm đờ đẫn nhìn trần nhà sơn toàn màu hồng của mình.
“Trần nhà màu hồng??” Huyên Hạc thấy tôi và bạn đồng thanh kêu lớn đầy ngạc nhiên liền cười khổ đáp, “Kỷ niệm ngày cưới bố mẹ tôi mở tiệc tại gia, sơn hết cả tường thành màu hồng nhạt.”
Đây không phải vấn đề, vấn đề chính là khi Huyên Hạc nhìn lên trần nhà màu hồng, anh nhớ tới những hành động mập mờ của mình và Dụ Lâm suốt một học kỳ qua.
Dụ Lâm sau khi thấy anh kề vai sát cánh với các nam sinh khác sau khi ăn xong về lớp sẽ chọc đũa lộc cộc linh binh các kiểu vào hộp cơm, như kiểu.. như kiểu ghen ấy. Dụ Lâm quan hệ với mọi người đều tốt, đối xử với con gái rất lịch sự, bạn bè nhờ vả gì cũng giúp, nhưng cũng có giới hạn của mình. Cho đến hiện tại thì với ai cũng bình đẳng vừa đủ, lúc nào cũng là nụ cười hiền lành hoàn mỹ. Chỉ riêng anh mới có thể thấy những lúc cậu đỏ mặt.
Huyên Hạc đột nhiên phát hiện ra mình rất chậm hiểu. Anh cẩn thận nghĩ kĩ lại thì phát hiện ra cách lấy lòng của Dụ Lâm vẫn luôn rõ ràng như vậy.
Huyên Hạc lớp ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm lâm vào khủng hoảng và do dự. Khái niệm về tình yêu duy nhất mà anh biết chỉ có trên phim truyền hình. Sơn vô lăng thiên địa hợp, you jump i jump, chẳng dẫn dắt anh được chút nào, ngược lại mấy chuyện anh chết em sống này còn làm anh ngại yêu đương hơn.
Vì vậy Huyên Hạc lựa chọn trốn tránh. Cách trốn tránh của anh chính là tìm chủ nhiệm lớp để đổi chỗ.
Vậy có trốn tránh thành công không? Không, mà không chỉ không thành công, chủ nhiệm lớp còn tự mình đa tình cho rằng Huyên Hạc và Dụ Lâm có mâu thuẫn gì đó nên gọi cả hai lên văn phòng tâm sự. Dụ Lâm đầu tiên vô tình bán đứng Huyên Hạc chuyện anh cố gắng đổi bạn cùng bàn. Anh thấy khuôn mặt Tiểu Lâm Tử trắng bệch, đầu óc anh cũng trở nên trống rỗng. Chủ nhiệm lớp thì lầm bầm nói như Đường Tăng tụng kinh. Tiếng chuông trong trẻo vang lên kéo chủ nhiệm đi, để Huyên Hạc và Tiểu Lâm Tử ở lại văn phòng tự giải quyết vấn đề của mình. Huyên Hạc im lặng nhìn Dụ Lâm. Cậu cúi đầu, là bộ dạng ngoan ngoãn như ngày đầu khai giảng, không thấy rõ cảm xúc gì. Huyên Hạc đột nhiên cảm thấy rất có lỗi.
“Tôi..” Huyên Hạc mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.
“Tại sao lại muốn đổi chỗ?” Tiểu Lâm Tử thay anh nói câu đầu tiên.
“Chúng ta yêu nhau đi.”
Huyên Hạc đến giờ vẫn không biết tại sao lúc đó mình lại nói ra như thế. Có thể là do sợ Tiểu Lâm Tử tiếp tục truy hỏi làm anh khai ra chuyện cuốn nhật ký, cũng có thể là do nhìn thấy đôi vai yếu ớt co rúm lại mang theo tiếng nức nở kiên cường, là bởi hối hận chuyện đổi chỗ, hay họa chăng là vì bản thân anh cũng có cảm tình với Tiểu Lâm Tử.
Anh đứng giữa văn phòng giáo viên thổ lộ như vậy, mơ mơ màng màng nói với Tiểu Lâm Tử chúng ta yêu nhau đi.
Tiểu Lâm Tử ngẩng đầu, nước mắt vẫn còn chưa khô. Trong nháy mắt ấy, Huyên Hạc nghĩ: Đúng là khóc thật, cái thằng ngốc này.
Những chuyện tiếp theo đều thuận theo tự nhiên cả. Trong văn phòng vắng vẻ, Huyên Hạc như người trong mộng ôm lấy Tiểu Lâm Tử vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu như hôn một cậu em trai. Anh cảm nhận được cơ thể Tiểu Lâm Tử chợt cứng ngắc, đoạn đặt tay lên hông cậu. Rất lâu sau đó mới buông ra, năm phút trước khi tan học cả hai mới chậm rãi về lớp. Suốt đoạn đường Tiểu Lâm Tử hệt như đứa trẻ sôi nổi, ánh mắt trong trẻo sáng rỡ nhìn anh.
Sang đến tiết hai, Tiểu Lâm Tử thò tay xuống gầm bàn, khẽ meo meo đụng vào tay anh rồi đỏ bừng mặt. Huyên Hạc vốn đang hơi hối hận vì hành động mê mãi của mình, song Tiểu Lâm Tử hoạt bát vui vẻ dịu dàng hơn hẳn ngày thường khiến Huyên Hạc thấy rất thú vị. Vậy nên anh kéo tay Tiểu Lâm Tử, học trong phim đan mười ngón tay lại, hàng cuối lớp đúng là vị trí đắc địa để họ làm mấy trò mập mờ như vậy.
Huyên Hạc cúi đầu tìm đồ, khi ngẩng lên đã thấy đôi mắt dịu dàng như mặt nước của Dụ Lâm hướng về phía mình. Anh lập tức sáp lại gần, nhẹ nhàng dùng môi cà cà gò má Dụ Lâm, nhìn khuôn mặt cậu lại đỏ như quả hồng.
Sau khi tan học, lần đầu tiên Dụ Lâm muốn về cùng Huyên Hạc từ lúc tám giờ. Huyên Hạc đột nhiên hiểu ra tại sao mọi người đều nói yêu đương sẽ ảnh hưởng việc học tập. Ngay cả một học sinh giỏi lãnh đạm như Dụ Lâm cũng không chịu học, suốt từ năm rưỡi chiều đến tám giờ tối cậu chỉ toàn nhìn đề mục hình tam giác cười ngớ ngẩn, nửa chữ cũng không viết. Đến lúc Huyên Hạc thức tỉnh cậu thì Dụ Lâm lại nhìn anh cười, ngốc nghếch để lộ ra hai cái má lúm.
Dụ Lâm lôi kéo Huyên Hạc xuống trạm trước nhà cả hai, đứng trước một cửa tiệm đồng hồ. Huyên Hạc hiểu ý chỉ đành lắc đầu theo Dụ Lâm đi vào, nhìn cậu hưng phấn nói với nhân viên “Cháu muốn lấy hai cái lần trước cháu chọn ạ!” rồi lấy từ trong cặp sách ra mấy tờ tiền mười hai mươi đồng, gom được sáu trăm. Đến lúc này Huyên Hạc mới hiểu Tiểu Lâm Tử đã cực kỳ thích mình từ rất lâu rồi, đột nhiên anh rất cảm động. Ba mẹ anh rất yêu nhau, nuôi anh lớn cũng chỉ bằng cách cho tiền nên đây là lần đầu tiên Huyên Hạc cảm thấy được người khác quý trọng đến thế. Đương nhiên anh ngăn cản cậu, thay Tiểu Lâm Tử trả sáu trăm đồng đó. Huyên Hạc bảo Tiểu Lâm Tử đi mua trà sữa giúp mình rồi nhân cơ hội đó quay đầu trả tiền.
Nhận được tấm lòng là đủ rồi, tiền tích góp của Tiểu Lâm Tử nên dùng vào chuyện có ý nghĩa, tuy anh không biết còn có chuyện gì ý nghĩa khác để làm nữa. Đến khi Tiểu Lâm Tử đi mua trà sữa về đã thấy anh cầm đồng hồ đung đưa nói mình đã trả tiền rồi, sau đó bị Huyên Hạc cười ha hả xoa đầu kéo về nhà. Khoảnh khắc Huyên Hạc cầm tay Tiểu Lâm Tử đeo đồng hồ lên, anh chợt cảm nhận được mong muốn kéo dài trọn đời.
Anh đưa mắt nhìn Tiểu Lâm Tử lên tầng rồi đứng ở ban công liều mạng vẫy tay với mình. Đó là cảm giác vui sướng không gì sánh bằng ở Huyên Hạc, anh học cách chào của chỉ huy Patton, quay đầu lại–
Sau đó đập cả đầu vào đèn đường. Tiểu Lâm Tử ở phía sau không chút lưu tình mà bật cười.
Huyên Hạc xoa đầu, cực kỳ nhục nhã.