“Không… không phải đâu, Phó Mặc Thần anh lừa em đúng không, anh không thể đối xử với em như vậy được.”
Bối Như Ý ngã xuống sàn vẫn còn chưa tin sự thật đã bày ra trước mắt, cô ta rơi nước mắt liên tục van xin Phó Mặc Thần.
“Đừng bỏ rơi em, em không còn nơi nào để đi nữa rồi, Bối Vận ông ta sẽ không tha cho em đâu.
Xin anh, Mặc Thần đừng bỏ em… xin anh mà.”
Phó Mặc Thần vẫn vô tình đi ra ngoài mặc kệ Bối Như Ý khóc lóc cầu xin trong phòng.
Nam nhân trước giờ đều rất vô tình.
Kể cả cha cô ta hay Phó Mặc Thần đều là kẻ không có tim.
Cô ta hận, cô ta hận tất cả.
Bối Như Ý lao ra ngoài lái xe về nhà họ Bối trong tình trạng mất kiểm soát.
Vừa bước vào Bối gia, nhìn thấy người đàn ông kia dẫn người phụ nữ khác về nhà cơn giận của cô ta càng điên loạn.
Mẹ cô ta bao năm qua nhẫn nhịn khổ sở bên một người đàn ông không ra gì.
Ngày ngày cô đều nghe tiếng mẹ cô khóc đau đớn trong phòng.
Hôm nay cũng vậy, tiếng khóc là âm thanh quen thuộc trong căn nhà này.
Bối Như Ý không chịu được nữa trực tiếp xuống bếp lấy con dao trong tủ vừa cầm dao cô vừa bước từng bước một lên trên tầng.
Vừa đi cô vừa lẩm bẩm trong miệng: “Bối Vận, tôi sẽ gϊếŧ ông, Phó Mặc Thần, tiếp sau đó sẽ là anh, tất cả đều là kẻ dối trá, bạc tình.”
“Ha…ha…ưm…a….ư…ân…a…a…a”
Thứ âm thanh dơ bẩn trong phòng của đôi nam nữ kia.
Cô chạm nhẹ vào cửa, cửa thậm chí còn không hề khóa.
Bối Như Ý nghiến răng, mắt cô chảy ra từng giọt từng giọt nước mắt.
Đau khổ khiến cô ta trở nên điên loạn.
Bối Như Ý lau nước mắt cầm con dao trên tay đâm thẳng vào người đàn ông đang trần như nhộng trên giường.
Một phát trí mạng vào tim, Bối Vận hít thở vài giây cuối cùng rồi ngã xuống.
Máu chảy đẩy trên người đàn bà kia.
“Á….á…á……a…”
Tiếng hét thất thanh nhưng không ai quan tâm, họ nghĩ rằng lại là một trò chơi mới mà đôi nam nữ kia bày gia.
Từ quản gia cho đến người làm đều không quan tâm.
Người đàn bà đó nhanh chóng đẩy Bối Như Ý ra, khóc lóc hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh Bối Như Ý đã chạy lại, khóa trái cửa.
Người đàn bà kia nhìn con dao nhỏ đầy máu trên sàn càng hoảng hốt hơn.
Cô ta quỳ xuống khóc lóc cầu xin.
“Cầu xin cô tha cho tôi, tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ…tôi xin cô…”
“Ha…ha…a…a, cầu xin tôi sao? Lúc hai người trần chuồng nằm trên giường có từng nghĩ tới cảm nhận của mẹ tôi không? Có từng nghĩ tới tôi không? Con đàn bà lẳng lơ.”
Bối Như Ý kéo cô ta lại gần giường, trói cô ta lại.
Cầm con dao cứa từng vết trên gương mặt cô ta.
“Đau không? Mẹ tôi đau như này đấy, chính là đau như vậy.”
Cơ thể người đàn bà đó bị đâm nhiều nhát cuối cùng kết kết liễu bằng một vết chí mạng.
Cả người Bối Như Ý dính đầy máu tanh."
Cô ta vào phòng tắm rửa, mặc bộ đồ của người đàn bà kia rồi rời đi.
Lúc đi cô ta còn cố tình khóa trái cửa lại.
Tiếp theo cô ta sẽ đi tìm Tô Tư Yên, nhất định phải gϊếŧ bằng được cô.
-------------------
Tô Tư Yên sau khi về đến Kỷ gia liền trở về phòng.
Tô Hà sai người tới chăm sóc hai đứa nhỏ còn mình lên phòng xem tình trạng của Tô Tư Yên.
Bà gõ cửa phòng nhưng Tô Tư Yên không muốn gặp.
“Con rất mệt, con muốn nghỉ ngơi một chút.”
Tô Hà cũng rời đi, có lẽ bây giờ bà nên để cô một mình.
Vừa nằm được một lát, người giúp việc trong nhà đứng bên ngoài gõ cửa, Tô Tư Yên có vẻ không vui: “Mẹ à, con mệt mà.”
“Tiểu thư, có cô Bối muốn gặp cô.”
Tô Tư Yên vừa nghe thấy ba chữ Bối Như Ý liền vùng dậy mở cửa chạy xuống nhà.
Không biết giờ này cô ta muốn gặp cô để làm gì.
Tô Tư Yên xuống dưới nhà, Bối Như Ý lại không vào trong mà chỉ đứng bên ngoài cổng.
Rốt cuộc là cô ta muốn gì.
Từ xa, cô nhìn thấy Bối Như Ý mặc một bộ đồ hở hang màu sắc lòe loẹt.
Giờ này tới tìm cô là có ý gì? Đánh ghen sao?
Vừa thấy cô, cô ta liền giả bộ thân mật kéo ra ngoài.
Bảo vệ thấy cô nhíu mày liền đi theo nhưng cô đã ra hiệu đứng lại.
“Nói đi, cô muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Vừa ra được bên ngoài Bối Như Ý đã rút trong người ra con dao sắc nhọn.
Tô Tư Yên ngay lập tức biết cô ta sắp làm gì liền chạy.
Bối Như Ý lao tới, đâm cô liên tục nhưng đều bị cô tránh được.
Gương mặt cô ta bây giờ trông rất đáng sợ, mất kiểm soát hệt như một kẻ điên lao tới.
“Bối Như Ý, cô điên rồi ư?”
“Tao điên đấy thì sao? Phó Mặc Thần bỏ tao rồi, cha tao tao cũng gϊếŧ rồi, chỉ còn mày thôi, tất cả là tại mày.”
“Phịch!”
Cô ta đâm trúng tay cô, máy chảy ra thấm vào áo.
Bảo vệ thấy xô xát liền chạy lại.
Tiếng cường rùng rợn của Bối Như Ý vang lên.
“Ha…ha… Tao phải gϊếŧ mày, mày chết rồi thì Phó Mặc Thần sẽ không bỏ rơi tao nữa.”
Bảo vệ chạy ra kéo cô ta lại, cô ta vùng vẫy vẫn cố cầm chiếc dao đâm bằng được Tô Tư Yên.
Cuối cùng cô ta giả vờ thả lỏng, bảo vệ tưởng cô đã mệt liền chạm vào dao thì ngay tức khắc bị dao cứa vào tay.
Cô ta giãy ra được lao như điên về phía cô.
Tô Tư Yên tránh nhưng vì sơ ý nên bị dao vẫn đâm trúng vai cô.
Bảo vệ chạy tới lôi cô ta ra, kéo mạnh rồi trói lại.
Tô Tư Yên bị đâm chảy rất nhiều máu liền ngất xỉu.
-------------------------
Khi cô tỉnh dậy đã là sáng sớm, vai có chút đau nhức, cổ họng khô khốc.
Bên cạnh Tô Hà ngủ gật từ lúc nào.
Tô Tư Yên nhìn sang bất giác mỉm cười nhẹ.
Ánh nắng chiếu vào mặt Tô Hà, bà liền mở mắt, vừa thấy Tô Tư Yên tỉnh dậy liền hỏi: “Con tỉnh rồi à? Còn đau không?”
Tô Tư Yên lắc đầu, chỉ vào cốc nước bên cạnh nói: “Con muốn uống nước.”
Tô Hà nhanh chóng rót nước cho cô.
Cửa bị đẩy ra, Phó Mặc Thần bước vào, Tô Tư Yên vừa nhìn thấy anh liền bị sặc nước ho liên tục.
Tô Hà vỗ nhẹ vào lưng giúp cô.
Phó Mặc Thần đi tới cúi đầu chào Tô Hà.
“Hai đứa nói chuyện, mẹ có chuyện ra ngoài trước.”
Tô Tư Yên nhận ra thái độ của mẹ đối với Phó Mặc Thần có chút thay đổi.
Phó Mặc Thần không để ý nhiều liền cất giọng hỏi: “Em còn đau không?”
Cùng lúc cô cũng cất giọng lên hỏi: “Bối Như Ý thế nào rồi?”
Cả hai im lặng một lát rồi Phó Mặc Thần giải thích: “Cô ta đang bị thẩm vấn, vài ngày nữa sẽ có kết quả, còn em thì sao?”
“Tôi bình thường, cũng không còn đau lắm, anh còn chuyện gì không?”
“Tô Tư Yên, tôi….”
“Nếu không còn chuyện gì thì anh ra ngoài đi, tôi muốn một mình.”
“Tô Tư Yên!”
“Hả?”
“Xin lỗi em!”
“Vì chuyện gì?”
“Vì tất cả.”
“Được rồi.”
“Còn một chuyện nữa.”
“Anh nói đi.”
“Lấy anh nhé!”
Phó Mặc Thần quỳ xuống lấy trong túi ra một chiếc hộp bằng nhung màu đỏ.
Bên trong vẫn là chiếc nhẫn đó.
Cô giơ tay lên nhìn, quả nhiên anh đã lấy nó.
Cô nhận lấy chiếc nhẫn, mỉm cười: “Được!”
Phó Mặc Thần ngơ ra, thấy vậy Tô Tư Yên liền cong môi lên cười: “Anh ngạc nhiên lắm sao?”
Phó Mặc Thần gật đầu: “Anh tưởng là em sẽ không đồng ý.”
“Con em không thể không có cha.”
Phó Mặc Thần cau mày: “Chỉ có vậy?”
Tô Tư Yên gật đầu cười tủm tỉm: “Còn có em yêu anh Phó Mặc Thần, mãi mãi không thay đổi.”
Phó Mặc Thần cúi xuống hôn lên môi cô một cái nhẹ nhàng như bao lần anh đã từng nằm mơ, anh nói với cô: “Anh cũng vậy.”.