Tô Tư Yên tự giễu bản thân, những lời cô ta nói đâu có sai.
Cô đúng là tiểu tam thật.
Có điều chính những lời này một lần nữa nhắc nhở cô, thứ không phải của mình thì sẽ mãi mãi không phải.
Chua xót trong lòng nhưng cô cũng chẳng buồn so đo, cầm ly nước đứng dậy toan rời đi.
Phụ nữ khi có thể bắt nạt được một người khác thì họ cho rằng đó là thú vui mà thú vui thì đâu có thể dễ dàng rời đi.
Người phụ nữ kia kéo cô lại, giọng càng lúc càng chua ngoa hơn: “Cô sợ gì, chuyện của cô chúng tôi cũng biết hết rồi đâu cần phải sợ bẽ mặt.”
Tô Tư Yên tức giận cầm ly nước trên tay từ từ đổ xuống đầu cô ta, giọng đanh thép: “Có là tiểu tam đi chăng nữa thì Kỷ Yên tôi cũng không để loại người như cô ở đây diễu võ dương oai.”
“Á ….á….”
“Cô dám đổ nước vào đầu tôi?”
Người phụ nữ kia giơ tay lên định tát cô một bạt tai thì Phó Mặc Thần tiến lại gần giữ tay cô ta lại, hất mạnh, ánh mắt tức giận đến cực hạn.
Người phụ nữ kia vừa thấy Phó Mặc Thần liền giả vờ khóc lóc: “Phó tiên sinh, ngài xem cô ta dám đổ nước lên đầu tôi.”
Cô ta là ai chứ, là Tô Tư Yên mà Phó Mặc Thần chiều chuộng.
Người phụ nữ kia không chỉ nhận lại ánh mắt gϊếŧ người của Phó Mặc Thần mà còn bị anh cầm chai rượu lên đổ từ từ xuống đầu cô ta, miệng nhấn mạnh: “Rác rưởi mà cũng đòi nói chuyện.”
Vừa nói anh vừa rửa lại tay, móc trong túi ra chiếc khăn tay miết sạch từng ngón tay rồi ném chiếc khăn lau đó xuống.
Vệ sĩ kéo người đàn bà kia ra ngoài, cô ta không can tâm nhưng có thể làm được gì, ai bảo cô ta đụng vào người không nên đụng giờ chỉ có thể ngậm ngùi để vệ sĩ lôi ra ngoài.
Phó Mặc Thần kéo cô ra chỗ khác, anh có vẻ tức giận.
Tức giận vì cô bị bắt nạt ư? Cô bỏ tay anh ra nhưng Phó Mặc Thần không chịu buông, nhất quyết nắm chặt.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Phó Mặc Thần, anh tức giận cái gì? Vì tôi sao?”
Lúc này anh mới chịu buông tay cô ra, thừa nhận: “Phải, anh tức giận vì em lặng yên để cô ta sỉ nhục như vậy.
Tô Tư Yên trước đây sẽ không như thế.”
“Tôi đã thay đổi, anh đừng có cái gì cũng so với trước đây nữa được không? Hiện tại tôi với anh cũng không có lấy một mối liên hệ nào, tôi lấy quyền gì để nói với cô ta đừng sỉ nhục tôi nữa đây.
người ngoài tất cả bọn họ đều biết rằng chính Bối Như Ý mới là vợ anh, tôi đi theo anh thế này khó lòng mà nghĩ trong sáng được.
Nếu tôi là người phụ nữ kia tôi cũng sẽ nghĩ như vậy.”
“Em….”
“Được rồi, nếu đã xong rồi thì tôi có thể về chưa?”
“Hôn lễ còn chưa xong mà em đã muốn về?”
“Vậy được rồi, tôi sẽ cố gắng chịu đựng, chỉ mong anh nhớ giữ lời.”
Phó Mặc Thần bỏ đi trong sự tức giận còn Tô Tư Yên cũng vì những lời nói của chính mình mà tổn thương.
Không ai có thể hiểu được nỗi đau cô đang cố vùng vẫy để thoát khỏi bây giờ.
------------------------------------
Hôn lễ bắt đầu, cô dâu bước vào lễ đài, vẻ mặt cô ấy rất hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ trên môi.
Trên tay cầm bó hoa tươi thật đẹp.
Đến bộ váy khoác trên mình cũng lộng lẫy, mỗi một chỗ trên váy đều được may cẩn thận tỉ mỉ.
Cả lễ đường đều là hoa tươi, một hôn lễ không quá phô trương nhưng lại vô cùng lộng lẫy.
Tất cả điều đó chứng tỏ người đàn ông này rất yêu người phụ nữ kia.
Đằng sau cô dâu là một đứa bé, trên tay cầm giỏ hoa tươi vừa đi vừa rắc.
Bóng dáng đứa bé rất quen thuộc.
Cho đến khi gương mặt cô dâu hiện ra trước mắt cô mới nhận ra.
Là Châu Liên và Á Hiên.
Hóa ra là như vậy, người đàn ông kia chính là người đã tới vào lúc đó.
Bây giờ thì cô hiểu rồi, cô trốn biết bao nhiêu lâu lại chỉ bị phát hiện ngay sau khi bọn họ rời đi.
Châu Liên chắc chắn không biết, chính là người đàn ông kia đã nói.
Dù sao thì anh ta cũng rất yêu Châu Liên, cô thầm chúc phúc cho họ.
Vẻ mặt Châu Liên luôn cười, không phải là bộ dạng lạnh lùng trước đó, càng không phải dáng vẻ liều mạng mà là dựa dẫm.
Tình yêu khiến người ta thay đổi đến chính bản thân cô cũng vậy.
Hôn lễ khép lại, sau khi cắt bánh xong cô dâu ném hoa cưới.
Cô cười nhạt rời đi, cô bây giờ không muốn đón nhận điều gì khác.
Cô vừa quay đi thì bó hoa cũng bay tới vô thức rơi vào trong lòng.
Cô quay lại nhìn thấy Châu Liên, ánh mắt hai người nhìn nhau.
Châu Liên xúc động ôm chặt lấy cô, nước mắt rơi xuống.
Cứ tưởng hai người không bao giờ gặp lại nữa, hóa ra trái đất này thật sự nhỏ bé.
“Vốn dĩ sau lễ cưới tôi đã gửi thiếp mời nhưng không nhận được hồi âm còn tưởng là cô sẽ không tới.”
Tô Tư Yên cười nhẹ nhàng, có lẽ sau Tôn Lệ thì đây chính là người thứ hai quan tâm tới cô.
Nhắc tới Tôn Lệ, trái tim cô vẫn còn chút nhói đau.
Đều đã là chuyện cũ rồi.
“Có duyên ắt sẽ gặp lại.”
Cô ngồi xuống, vẫy tay với Á Hiên, con bé chạy lại ôm cô: “Cô Kỷ, con rất nhớ cô.”
“Cô cũng vậy.”
Từ xa cả Dịch Tư Nghiêm và Phó Mặc Thần đều nhìn thấy cảnh tượng này.
Miệng hai người bất chợt cong lên không rõ là cười hay chỉ đơn giản là một hành động vô thức.
--------------------------------------
Sau buổi lễ, cô cùng Phó Mặc Thần trở lại căn nhà trên biển.
Phó Mặc Thần giữ lời hứa cho cô gặp lại con.
Lần này anh đưa cô trở lại thành phố x, cũng là muốn giải quyết tất cả mọi chuyện.
Nhà họ Kỷ bây giờ vẫn chưa biết được Tô Tư Yên thực ra đã sớm bị Phó Mặc Thần đưa đi.
Tối hôm đó, Phó Mặc Thần đưa Tô Tư Yên trở về nhà họ Phó.
Ngay từ giây phút Tô Tư Yên bế đứa nhỏ bước vào Phó gia, Bối Như Ý sớm đã cho rằng ngày này sẽ đến chỉ có điều không ngờ lại nhanh như vậy.
Cả ba người nhìn nhau, Tô Tư Yên không biết phải nói gì, tính quay đầu rời đi thì bị Phó Mặc Thần kéo lại.
Anh nhìn Bối Như Ý không có chút áy náy nào: “Cô ấy trở lại rồi, bây giờ cô hãy trả lại vị trí này cho cô ấy.”
Bối Như Ý bày ra gương mặt khổ sở: “Phó Mặc Thần, tại sao lại đối xử với em như vậy, em dù gì cũng là người phụ nữ của anh, anh không thể vứt bỏ em như vậy được.”
Lời này của Bối Như Ý như một cú tát mạnh vào gương mặt Tô Tư Yên.
Cô bế đứa nhỏ chạy ra ngoài thậm chí không thèm nghe tiếng Phó Mặc Thần.
Cô bây giờ chính là kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của bọn họ.
Cô không biết phải làm sao.
Phó Mặc Thần đuổi theo cô nhưng cô đã bắt taxi về Kỷ gia.
Trở về Phó gia, Phó Mặc Thần thức giận lật đổ tất cả đồ đạc trong phòng, dồn Bối Như Ý vào tường: “Cô cố tình?”
Bối Như Ý giằng tay lại, bộ mặt thật cuối cùng cũng lộ ra: “Cố ý thì sao? Cho dù anh muốn đến với cô ta thì vẫn phải ly hôn với tôi.”
“Chát!”
“Cô điên rồi, không có đơn ly hôn nào đâu, chúng ta chưa từng kết hôn thì sao phải ly hôn.”
“Anh nói dối, tôi không tin, hôm đó chính mắt tôi nhìn thấy….”
Phó Mặc Thần ngắt lời cô ta: “Là giả mà thôi, cô chỉ là một cái bẫy để tôi ép buộc cô ấy xuất hiện.
Tôi đối với cô không có tình cảm, một chút cũng không nên tốt nhất Bối Như Ý cô đừng có mà ảo tưởng nữa.”.