Tôi vắt chân lên cổ chạy.
Tôi phóng hết tốc lực băng qua cổng soát vé và lao xuống cầu thang dẫn tới sân ga.
Thần kinh vận động của Kimitaka Kagisaka không cao dù thành tích học tập tốt, cậu vẫn có thể chạy nếu quyết tâm.
(Ngon, vừa kịp giờ.)
Giây phút đến sân ga, chuyến tàu tốc hành cũng sắp khởi hành.
Vỏn vẹn vài khách nên tôi chọn chỗ ngồi trống và nhanh chóng điều hòa hơi thở.
Khoảnh khắc kế, cửa tàu đóng lại.
“...!”
Tôi bất giác nín thở.
Cùng một tiếng ‘cạch!’, có hai cánh tay chen giữa cánh cửa.
Tôi nhớ từng xem qua cảnh này ở bộ anime mua ở Amazon Prime Video kì trước.
Nhưng lần này không phải thứ vũ khí hình người phổ biến màu tím cưỡng ép mở cửa.[note59075]
“Phù… hả? Sao cậu ở đây?”
Azusa Tomori.
Cô lớp trưởng đang hụt hơi bước lên tàu chào tôi như không có chuyện gì.
*****
Tua lại từ đầu nào.
Quay về 10 phút trước.
Tan học, tôi cuốc bộ đến ga tàu gần Học viện Aisu nhất, ga Shin-Himegaoka.
Bộ manga tôi thích vừa phát hành tập mới.
(Tuy có thể mua online hoặc đọc e-book, nhưng ở cửa hàng còn có quà riêng.)
Tôi định đi chuyến ngắn đến Shibuya để thay đổi không khí. Đi tàu tốc hành mất cỡ 30 phút.
Đó là tôi nghĩ vậy, dẫu…
「Ngon lành! Tìm thấy anh rồi!」
「Chả lẽ anh sắp đi gặp cô ta?」
Chợt cảm thấy sự hiện diện sau lưng, tôi kiểm tra mạng xã hội của ai kia và biết mình bị theo dõi.
Nhằm cắt đuôi kẻ theo dõi, tôi lập tức bức tốc, kết quả thành ra vầy.
“Tớ không muốn chung chuyến với cậu.”
Câu đó tôi nói mới phải.
“Bộ cậu theo đuôi tớ hả?”
Con nhỏ stalker luyên thuyên gì trời?
“Tên tồi tệ. Biết ngay mà, tớ luôn nghi ngờ cậu sẽ làm mấy chuyện này. Chắc cậu có một mặt đen tối giấu không ai biết nhỉ.”
Ngậm cái lưỡi độc địa trơ tráo lại đi.
Tài khoản ẩn của cô phơi bày rồi còn đâu!
Bây giờ cô chỉ là gã hề đáng thương đang nhảy múa mà không biết đồ mình bị rách!
Không thể nói vậy, tôi bèn đáp trả bằng giọng từ tốn mọi ngày.
“Tomori, cậu khỏe thật đấy.”
“Hở? Cậu thấy tớ chạy hay gì?”
“Không, cái cảnh cậu ép cửa tàu mở. Sức mạnh chẳng kém con khỉ đột.”
“Não cậu là của khỉ à? Nếu có thứ gì vướng vào cửa tàu, nó sẽ mở phòng trừ tai nạn phải không?”
“Ai chả biết, Quý cô khỉ đột ạ.”
“Thế thì đừng trêu tớ, Quý ngài khỉ.”
Con tàu bắt đầu di chuyển.
Mái tóc hạt dẻ đung đưa, Tomori thản nhiên ngồi cạnh tôi.
Song cô lấy chiếc điện thoại ra.
「...Geez, đần dữ thần. Ít nhất cũng nên sinh nghi liệu em có theo dõi anh không chứ.」
Cô mới là đứa ngốc ở đây.
「Chà, chắc anh không lường nổi người ngối kế bên đang tweet trực tiếp trên tài khoản bí mật nhỉ?」
Còn cậu cũng chẳng ngờ cái tên đó lại đang đọc dòng cậu tweet?
「Mình hụt hơi mới ác, K-kun chạy nhanh đến bất ngờ. Thể hình anh ấy đã đẹp còn ngầu」
Được người chuyên giúp câu lạc bộ điền kinh khen thì quả là vinh dự.
“Cậu hay giúp đỡ lắm mà, nay ở đây có ổn không?”
“Ừm. Tớ định… đến tiệm bánh ngọt cách xa chút.”
“Hiểu rồi.”
Câu trả lời chắc chắn ba xạo.
Chỉ một lý do duy nhất cô ấy cố theo tôi.
“Cậu đang đi đâu, Kagisaka-kun? Hay có lẽ…”
Siết chặt—
Tomori nơm nớp nắm chặt gấu váy đỏ sọc caro.
“Cậu đang đi hẹn hò với Sakura?”
“.....”
Đúng như dự đoán.
Hiểu lầm rộ lên trong giờ ăn trưa ba ngày trước vẫn còn bỏ ngỏ.
Tôi đã cố chịu đến lúc vào tiết, mục đích để câu giờ, nhưng bất lực do Chifuyu cứ hỏi miết. Bất chấp rủi ro mà tôi quyết định ném mồi.
[Sakura rất quan trọng với tôi.]
Tôi có xạo đâu.
(Thời thuở bé u ám, đã bao lần sinh vật lông xù đó chữa lành mình ở nhà?)
Không hay biết, đám Chifuyu đớp mồi vui vẻ kêu lên, [Giỏi, Kagisaka!]. Lũ con trai thì la hét tất thảy.
Còn Tomori…
[Đến mức Anh chàng cô độc (Bocchi-kun) nói như thế, Sakura-san hẳn là người tuyệt vời lắm!]
Cô mỉm cười kì lạ, tôi thì quá sợ nhìn vào tài khoản cổ một lúc.
Tôi đã thành công tránh bị đa số soi mói.
Nhưng riêng một cá nhân kiên trì hỏi đuôi tôi như chó săn.
“Ê Tomori. Tôi nói cậu biết–”
“Hẹn hò với bạn gái sau ra về? Quả là học sinh top đầu khối, cậu thong thả phết.”
“Không, không phải. Nghe tôi cái—”
“Đừng bắt chuyện với tớ. À nếu được thì cậu hãy ngậm mồm, nín thở và dừng tim đập luôn nha.”
“... Là sao cơ?”
Như đã thấy, lời nói cô ấy gai góc hơn thường.
(Ở trường mà đã vậy, tệ rồi đây.)
Nhìn cô ấy hờn dỗi lo lắng— tôi không thể ham muốn trêu chọc cổ.
“Cái này tôi tự nói một mình thôi. Hôm nay tôi không có đi gặp Sakura.”
“Uh… có thật không?”
“Ừ. Giờ tôi chỉ ước có thể gặp ôm chầm ngay lập tức.”
“.....!”
“Bọn tôi từng vui chơi rất nhiều. Lúc thì rảo bước quanh công viên lúc thì ngủ chung giường với nhau.”
“Haa?!”
‘Ch-chung giường…?!’ Tomori nghệt mặt.
“Khoan đã, nói mấy chuyện ấy ở nơi công cộng là không phù hợp…!”
“Ủa có sao đâu?”
“Thì… ngủ chung ấy…”
“Cậu bận tâm chi? Sakura và tôi còn hôn nhau mỗi ngày cơ.”
“Ugh…!”
Tomori má đỏ bừng cúi mặt.
“... Cậu là đồ tồi. Vậy ra đầu dưới cậu cũng là khỉ à.”
Cô ấy quay đi lẩm bẩm… hmm?
“Err, Tomori?”
“Gì?”
“Bộ cậu… khóc hả?”
“Hở? Đừng có xàm. Mắc mớ gì tớ phải khóc?”
Có thể cô ấy không khóc thật.
Cô cự tuyệt tránh mặt tôi, chất giọng thánh thót nghẹn ngào yếu ớt, trên hết…
「「Tin chấn động」Trái tim mình tan vỡ rồi…」
Tài khoản phụ của cô thông báo một thất bại đau khổ.
「Makeho—...」[note59076]
「Cả đêm qua mình chẳng chợp mắt, nỗi bất an dâng trào mãi.」
「Hạnh phúc nhé, K-kun… Nó đau lắm…Thực sự đau… Lòng em tan nát… Biết cớ sự thành vầy, lẽ ra đôi ta đừng nên gặp nhau… Từ mai em sẽ sống sao đây chứ…]
“Xin lỗi nhé, Tomori.”
Lo rằng sắp có tai nạn khi tới ga tiếp theo, tôi xin lỗi ngay.
“Tôi đùa cậu thôi.”
“Vâng?”
“Sakura là con chó nhà ba mẹ tôi nuôi.”
“... Chó?”
“Ừ do là chó, cậu có thể dắt nó đi dạo, ngủ chung hay cho liếm mặt mà nhỉ?”
“... Vậy…”
Quay lưng lại, giọng Tomori run chực trào khóc.
“... Phần dưới cậu có phải con người không?’
“Cách diễn đạt hơi có vấn đề, nhưng ít nhất nó không phải khỉ.”
“Thật ư? Sakura-san chẳng phải người yêu, bạn thuở nhỏ hay hôn thê cậu?”
“Cậu nghĩ lung tung cả lên. Xin lỗi vì đùa quá trớn.”
Thành thật xin lỗi.
Tôi có ngờ cô ấy khóc luôn đâu.
Nếu làm vậy giúp tâm trạng Tomori tốt hơn…
“Tiện thể, tại sao hôm trước cậu gọi tớ là Sakura?”
Rất ấn tượng! Không hổ danh top nhì lớp sở hữu trí nhớ siêu hạng!
Tôi định nói kiểu, ‘Bởi vì Tomori trông khá giống cún. Đặc biệt khi tôi bị chó cắn’, thằng này đâu ngu.
—----Tôi đoán cuối cùng cũng bị hỏi câu này.
Nên đã chuẩn bị câu trả lời hợp lý.
“Tại bên cậu có cảm giác tương tự. Đây nhìn đi.”
“?! Bức, bức ảnh này…!”
Mắt Tomori mở to nhìn vào bức ảnh tôi móc từ cặp ra.
Đó là ảnh lúc tôi 8 tuổi và khi Sakura còn là chó con.
Tôi tìm thấy nó từ cuốn album ở nhà.
“Đáng yêu quá…”
“Đó? Tôi biết nói cái này hơi kì, nhưng… cậu cũng dễ thương lắm mà?”
“Uh…”
“Nên tôi mới lỡ gọi cậu là Sakura. Liệu cậu tin tôi không?”
“Có…”
Tomori thích thú gật đầu tiếp tục xem bức ảnh.
(Chắc sẽ không bị chửi nếu nói cô ấy dễ thương như cún con. Hiệu quả không ta?)
Tôi vỗ ngực nhẹ nhõm, thử xem qua tài khoản ẩn của cô cho chắc.
「K-kun cưng quá đi mấttttt!」
Ồ, ý cô ấy là vậy.
“Tôi cho cậu luôn đó.”
“Hả?! Được ư?!”
“Cậu thích mà?”
“...!? Cậu nói gì vậy hả? Tớ chỉ…”
“Tôi cũng thích.”
“Hở? N-nghĩa là cả hai ta…”
“Từ xưa tôi đã thích cún con rồi.”
“À, ừmm, tớ cũng yêu cún con nữa! Mấy ẻm vừa nhỏ nhắn, khiến cậu muốn ôm hoài thôi!”
“Phải, ban nãy cậu đã khen đáng yêu mà.”
“Ugh…”
“Cảnh cậu yêu thích chúng. Mê đắm ra mặt luôn.”
“Đừng… đừng có nhìn tớ. Quan sát bạn cùng lớp trên tàu là sai trái. Tớ không có mê đắm hay gì cả—---”
“Hiểu rồi, vậy tôi xin lại bức ảnh.”
“Ơ? Không được…”
“Đùa thui.”
“?! Cậu… cậu chọc tớ… đồ bắt nạt…!”
“Đừng giận. Cho cậu bức ảnh này.”
“Ah… Hmph. Tớ đành xin nhá.”
Tomori mặt chút bất mãn nhận tấm ảnh nhưng chăm chú nhìn như thể nó là vật quý giá.
(—Không ổn.)
Nhờ thông tin từ tài khoản ẩn của cô ấy, tôi dễ dàng thao túng một Tomori thường xa vời.
Đến hiện tại, tôi có thể làm cô mỉm cười dù vừa chọc cô ấy. Đó là lý do nó nguy hiểm.
(Mình mà lơ ngơ dễ bị nghiện mất…)
Nếu Tomori cười nói bỏ những lời mỉa mai mọi khi, tôi sẵn sàng nhìn cô vui vẻ cả ngày. Tuy nhiên, tôi không được mất cảnh giác.
Dựa vào thông tin tài khoản ẩn của cô ấy tồn tại nhiều rủi ro.
“Ơ?”
Bỗng Tomori nhớ ra gì đó.
“——Cậu vừa nói tớ dễ thương?”
“Hả?”
“Cậu đã nói mà?”
“... Ừ có.”
Giờ tới lượt tôi tránh mặt cô.
Thì bạn biết đấy?
Thẳng thừng khen ngợi người ta ngại vãi ra.
“Ối chà, Cô độc-kun có khen thì tớ cũng không vui tí nào.”
Đệch, chả cần xem qua tài khoản cô ấy cũng biết thừa.
Nàng lớp trưởng ta tâm trạng đang hạnh phúc khôn xiết.
(Chọn bức này là cực kỳ sáng suốt.)
Thiết nghĩ khen cô đáng yêu như cún con thì hơi hiển nhiên, nhưng tôi hết bức có thể dùng được rồi.
Sakura là giống chó cỡ lớn, Great Pyreness.
Hiện tại con bé đã khá bự, tôi e rằng khen cô ấy đáng yêu hệt con bé sẽ làm cổ giận mất.
「Tomohõ! Ngày hôm nay sao thế này? Biết bao nhiêu chuyện xảy ra! Mình vui tới mức mai sống kiểu gì đây!」[note59077]
Một tuyên bố thắng lợi đăng lên tài khoản.
(Mừng là cô vui vẻ.)
Tôi chả ngờ chính mình nghĩ vậy.
Azusa Tomori phấn khởi cười kế bên tôi.
Vẻ ngoài cô ấy giống hệt chú cún con, rất đỗi dễ thương.
「——Trả thù là cần thiết ha?」
Sao?
「Từ đầu, anh ấy chọc mình bằng cách xạo sự Sakura-chan là con người.」
Không sai.
「Trừng phạt bắt đầu!」
Tuyên bố tức khắc thực hiện.
… Ý cô ấy ‘trừng phạt’ là sao?
Khi tôi trở nên cảnh giác, Tomori đưa tay phải bụm miệng.
“Ahh… Buồn ngủ ghê… Chắc tớ chợp mắt xíu…”
Cố nén cơn ngáp, cô ấy dần nhắm mắt lại.
Ít phút sau…
Cô nghiêng người sang tôi khi tàu rung lắc.
Bụp!-
Đầu Tomori tựa vào vai tôi.
Một hình bóng yêu kiều chỉ cách vài cm. Lông mi dài cùng đôi môi xinh xắn tựa cánh hoa nhỏ nhắn. Làn da trắng mịn không tì vết.
Hình tượng cô ấy y hệt nàng Bạch Tuyết khoác bộ đồng phục.
Hơi thở phả ra âm thanh dịu nhẹ như thể cô đang có giấc ngủ yên bình giống loài lửng chó.[note59079]
「Mình định giỡn tí cho vui, có làm hơi quá không ta?]
Bằng chứng có một bài đăng trên tài khoản.
Cô ấy lại sử dụng kỹ thuật bí mật, tay đút túi gõ phím.
「Thế này thì sao? Cảm giác được một cô gái tiếp xúc thân mật ở nơi công cộng thế nào?」
Hình phạt hiệu quả phết.
“Nhìn họ kìa.”
“Chị gái đang ngủ xinh ghê á. Tóc thì suôn mượt và làn da đẹp vô cùng. Tỉ lệ khuôn mặt cũng cao nữa.”
“Không biết chị ấy dùng kem dưỡng ẩm nào…”
“Bọn họ là người yêu? Ghen tỵ thế…”
Mấy nữ sinh cấp hai lên tàu ở ga trung gian liếc sang thì thầm to nhỏ.
Chắc chắn họ nghĩ bọn tôi là một cặp.
「Trời, tim mình đập thình thịch luôn. Liệu K-kun có hồi hộp chăng.」
Tức vãi.
Sức nặng trên vai tôi cùng hơi ấm qua bộ đồng phục.
Cả hai ngồi khá sát nhau, mùi thơm đến lạ lan tỏa.
Liệu đó là nước hoa hay dầu gội, một mùi đầy nữ tính.
「Mình không thể nói trực tiếp, bù lại có thể viết trên tài khoản.------Ước gì khoảnh khắc này như vô tận.」
Tôi muốn tiết lộ rằng mọi thứ cô nói tôi đều biết, nhưng đành chịu.
Thấy cô ấy tweet vui sướng cỡ nào, tôi e ngại can thiệp.
「K-kun… Anh ấm quá đi…」
Hơn nữa, cô ấy đang không phòng bị.
Lo mải mê vào hình phạt mà không để ý, có lẽ vì dùng hết sức mở cửa mà vài nút trên áo cô bị bung ra.
Khi cô ấy nghiêng đầu phía tôi, từ góc nhìn này tôi thoáng thấy làn da và đồ lót trắng tinh của cổ… Ah, nhỏ ngốc si tình này.
(Cô ấy quá hớ hênh.)
Nếu người ở cạnh không phải tôi, việc cô ấy bị đè xuống cũng không lạ.
“Mmm…”
Tức khắc, tôi nín thở.
Cùng tiếng thở sâu, Tomori choàng tay tôi bằng cánh tay thon thả.
Y chang cảnh ngày nghỉ cùng người yêu dạo phố.
Ngực cô ấy áp vào tay tôi, mềm và ấm.
Có lẽ tư thế ôm xấu, áo ngực hay thậm chí chút khe ngực cô ấy dần lộ.
“Mmm… K-kun…”
“Hả?”
Tại sao cô ấy gọi tôi kiểu đấy?
Đáng lẽ nó chỉ ở trên mạng—
“Nnnmmh…”
Nnnmmh?!
Ơ? Vừa rồi là cái gì?
Nó không phải âm thanh phù hợp với JK 16 tuổi ở nơi đông người?
“Lẽ nào… Cô nàng ngủ quên?”
Giọng cô nghe như đang gáy vậy.
(Nghĩ lại thì cô ấy đã tweet rằng tối qua không ngủ được.)
Đoàn tàu lắc lư cảm giác giống chiếc nôi, hơi ấm gần nhau khiến dễ chịu hơn.
Đó có thể là lý do một người thấy buồn ngủ.
“Tôi xin lỗi, lớp trưởng.”
Hãy kéo cô khỏi ảo mộng thôi.
Tuy giờ chưa có ai nhưng nếu có học sinh khác tới, nguy cơ xảy ra hiểu lầm không đáng có.
“K-kun…”
“...”
“Tớ… tớ muốn tỏ tình… nhưng…”
“... Nhưng?”
Chả lẽ… bí mật sắp sửa bật mí…?
Nguyên do Tomori thổ lộ tình cảm trên tài khoản thay vì trực tiếp.
Nếu cô ấy vô thức lỡ mồm nói thì…!
“Nugyaa!”
“Đừng có tạo mấy tiếng kỳ lạ.”
Tôi lẩm bẩm, lớp trưởng vẫn ngủ say.
Nước dãi chảy từ miệng cô ấy… Thật tình.
“Cô nàng thậm chí y hệt Sakura ở mặt này.”
Sakura từng dựa tôi say giấc nồng.
Đặc biệt sau khi chơi đùa chán chê.
(Tomori hẳn đã mệt rã.)
Danh xưng [Bạn quốc dân] làm cô luôn tất bật.
Ngoài nhiệm vụ lớp trưởng, cô ấy lắng nghe và tư vấn cho học sinh lớp khác, giúp đỡ các câu lạc bộ lẫn hội học sinh.
Dù nhiều bạn là thế, cô dường như chẳng thể dựa dẫm ai.
Cơ bản, cô toàn tự mình giải quyết.
(Đối với một học sinh đã vào học viện trước cấp 3 thì khá bình thường, nhưng với thằng chuyển trường như mình thì thấy kỳ lạ.)
Ấy thế, Tomori vẫn xếp thứ hai lớp.
Không chỉ tài năng không thôi.
Nỗ lực qua từng ngày của cô đã mang lại thành quả… Không, thành tích đó.
“Nỗ lực à?”
Kimitaka Kagisaka không ngại nỗ lực.
[Kimitaka, nghe đây. Sinh ra là người nhà Kagisaka, thì tương lai mày đã được định đoạt.]
Những lời tôi nghe từ lúc chưa biết nói.
Hầu hết sự nghiệp nhà tôi trải dài thuộc lĩnh vực y học.
Nói rõ hơn là bác sĩ.
Hoặc hơn, họ là bậc tinh hoa.
[Chăm lo tính mạng con người đồng nghĩa không được phép thất bại. Vậy nên mày cần duy trì điểm số cao nhất.]
Tôi đã nghe theo.
Tôi, kẻ còn thơ ngây, cày cuốc theo lời khuyên ấy.
Tôi học quên ngủ, hy sinh ngày nghỉ dành cho hoạt động ngoại khóa, cố gắng xứng đáng với cái họ Kagisaka.
Tôi ép bản thân đến giới hạn và đạt thành quả.
Tôi luôn duy trì điểm số cao nhất trường.
Tôi chiến thắng nhiều cuộc thi karate, violin, đàm thoại Tiếng Anh.
Tôi muốn giúp đỡ người khác đến mức giúp một đứa trẻ bị lạc mà tôi không biết tên trên đường.
[Mày còn quá kém.]
Bỗng ngày nọ, tôi tuyệt vọng rõ.
[Mày cố gắng đạt mục tiêu làm gì?]
Đó là lời tuyên bố từ vị thiên tài xuất chúng.
[Những kẻ như mày và anh trai mày hoàn toàn khác nhau. Đó là bản chất của gia tộc Kagisaka. Nhưng… Ah, thật hổ thẹn. Đến cuối cùng, mày chả phải là thiên tài, chỉ là kẻ tầm thường. Chỉ có vậy…]
Một căn bệnh mà bác sĩ giỏi nhất cũng không chữa khỏi.
Năm lên 10, ba tôi đưa ra chẩn đoán vô cùng tàn nhẫn.
Bất kể tôi nỗ lực thế nào, tôi không thể thay đổi bệnh án.
Mệt mỏi với chính sách giáo dục của ba, tôi rời nhà đi.
(Không phải mình ghét nỗ lực.)
Bằng chứng là tôi vẫn học tập chăm chỉ, bỏ cả ngủ. Mục tiêu sống nhờ vào bản thân mà khỏi dính líu gia tộc Kagisaka. Vậy nên tôi mới thông cảm nỗ lực của Azusa Tomori. Như các học sinh khác, Tomori cũng đã cứu giúp tôi.
「Đừng lo! Có em ở đây rồi mà!」
Chất giọng thánh thót ẩn hiện nơi tâm trí. Món nợ ngày đó vẫn chưa được trả.
“——Cậu đã cố gắng rồi, Lớp trưởng.”
Nghĩ vậy, tôi quyết định không đánh thức cô.
Tôi lấy ra chiếc khăn tay từ túi, lau nước dãi trên miệng cô ấy và che vùng ngực bị lộ.
Hành động này chả có ý sâu xa.
Chắc vì tôi đã nghe cô ấy nói mớ lý do tại sao không tỏ tình.
Nhưng cả cô không nói thì tôi cũng làm vậy. Tomori đã nhận trách nhiệm ban cán sự của hai bọn tôi.
Tôi muốn cô ấy nghỉ ngơi một lát sau đống mệt mỏi hằng ngày.
(Không phải tôi yêu Tomori nhá.)
Tomori rất chăm chỉ, thi thoảng cô ấy thúc ép bản thân quá đà. Nó làm tôi nhớ về con người ở quá khứ.
“K-kun…”
Tomori lại gọi tên tôi.
“Tớ yêu lúc K-kun nỗ lực… rất nhiều.”
“.....”
… Hên thật. Mừng là Tomori không thấy biểu cảm của tôi. Đây là lần đầu cô ấy nói trực tiếp thay vì đăng tweet.
Nhưng… tôi không biết diễn tả sao nữa.
“Tomori và Sakura có điểm gì chung?”
Cả hai khác nhau rõ rệt mà? Ít nhất khi Sakura ngủ kế bên, tim tôi không rộn ràng như vầy.
Ngẫm về hậu quả, ảnh hưởng Tomori đến cả tôi, tôi nhận ra học hành đã tích tụ sự mệt mỏi qua mọi ngày .
Dù đã tới trạm cần xuống, nàng Bạch Tuyết vẫn chưa thức dậy, tôi đành cam chịu chờ cô ấy.
Trước khi tôi biết, cả hai dần ngủ quên kề bên nhau.
*****
“Xin thứ lỗi làm phiền hai cô cậu, nhưng đây là trạm cuối rồi ạ.”
Nữ nhân viên sân ga trẻ trung cười vỗ vai làm tôi tỉnh giấc. Chúng tôi mau chóng xuống tàu…
“Sao cậu không kêu tớ dậy hả?!”
“Tôi là mẹ cậu chắc!”
“Đây là sai lầm trong đời tớ. Ê, cậu có thấy nụ cười của chị nhân viên nãy không?”
“... Có. Cá rằng chị ấy hiểu lầm tụi mình là cặp đôi…”
“Đừng có nói lớn! Sai quá sai… uh, khoan, nút áo tớ…”
“À, cái đó…”
“Không lẽ cậu đã làm ư?! Đồ dâm tà… cởi nút áo lúc tớ đang ngủ…”
“Không phải tôi. Thấy chiếc khăn tay trên ngực không? Là tôi đắp lên cho cậu đấy.”
“Hở… Cậu giúp tớ?”
“Tôi đâu còn lựa chọn. Cái nút bung ra khi cậu dùng thứ sức khỉ đột mở cửa… Này, cậu đi đâu thế?”
“Cấm bám theo, stalker. Tớ về Shin-hime.”
“Giống tôi. Đây là trạm cuối nên chung hướng tàu tốc hành. Tại sao cậu quay mặt… À hiểu rồi. Cậu xấu hổ vì tôi giúp cậu—----”
“Mắc-mắc gì tớ xấu hổ?! Nhân cách cậu thực sự rác rưởi!? Tớ chẳng nợ nần gì cậu hết! Tớ sẽ giặt và trả lại khăn sau!”
Năm phút trước, bọn tôi vai kề vai du hành cùng nhau ở thế giới giấc mộng, giờ lại tranh cãi nảy lửa.
Hiểu lầm về Sakura đã gỡ bỏ——
——Dẫu vậy, quan hệ lạnh lùng của bọn tôi chưa tan băng hẳn.
Tôi nghĩ thầm nếu có dịp ngồi cạnh Tomori trên tàu.