Azusa Tomori có một tài khoản xã hội ẩn.
Hơn nữa, cô dùng nó để bộc bạch tâm tình thật sự cho bạn cùng lớp.
Theo lẽ thường, tôi thắc mắc vài điều.
Dĩ nhiên, có câu hỏi tại sao cô lại yêu một thằng như tôi, nhưng có điều còn bỏ ngỏ.
1. Tại sao cô ấy không tỏ tình trực tiếp mà lại bày tỏ trên tài khoản bí mật.
2. Tại sao ngay từ đầu cô ấy đã có cái tài khoản phụ?
Hai câu đó cứ lảng vảng trong đầu tôi, tôi thì không thể hỏi thẳng mặt cổ.
Ở trường, tôi cũng đâu tương tác với người khác.
Tại thư viện mấy ngày trước, chúng tôi say sưa bàn về ‘Kimi Hana’ suốt 30 phút, xen kẽ là những câu đùa vu vơ. Dẫu tôi không bỏ qua các quy tắc riêng.
Nên mối quan hệ chẳng thay đổi… đó là tôi nghĩ.
“Azusa ơi, ăn trưa nào… hở?”
“Ah, Kagisaka-san?”
“Có chuyện gì? Cậu cần gì từ bọn tớ à?”
Giữa sự náo nhiệt của buổi nghỉ trưa, một chuyện âm thầm đã xảy đến.
Trước mặt tôi là ba học sinh thân thiết với Tomori.
Và Tomori, người ngồi kế bên tôi, đang mỉm cười nhã nhặn mọi ngày.
“Tớ gọi cậu ấy đó. Tớ nghĩ sẽ hay lắm nếu hôm nay có Kagisaka-kun ăn trưa cùng chúng ta.”
Cả lớp lập tức ồn ào.
“Cái gì cơ!? Tomo-chan mời Kagisaka á!”
“Cô ấy đã chịu thua vì cậu ta lười nhác quá chăng?”
“Một phiên tòa công khai. Kazami và mọi người đóng vai bồi thẩm đoàn. Tên đó sẽ bị kết án tử hình và đày xuống địa ngục!”
“Nah, được ở cạnh bốn người đó thì tử hình cũng như thiên đường.”
Sự ngạc nhiên khắp nơi đổ dồn, bất kể nam hay nữ.
Có cả những ánh mắt ghen tỵ ghim thẳng vào tôi.
Biết ngay.
Ngoài tôi ra, bốn người này không chỉ đứng đầu cấp bậc ở lớp mà còn cả trường.
『Senpai, anh đang làm gì thế?』
『Anh được mấy người không thân trong lớp rủ rê.』
『Thiệt hả? Senpai giao tiếp kém đến bất ngờ, nếu có gì xảy ra thì hãy nhắn tin cho em nhé!』
Trong khi đánh giá cao sự khích lệ từ Kouhai-chan, để tôi giới thiệu thành viên của bữa ăn trưa ngẫu hứng hôm nay.
“Chào mừng cậu, Kagisaka-kun.”
Niềm nở chào đón tôi là Tsubasa Homura.
Với khuôn mặt khiến bất kỳ ai nhìn đều tưởng cậu là diễn viên trẻ đang nổi, cậu ta cao hơn 1m8 kèm mái tóc nâu nhạt, cách giao tiếp dễ chịu và nhẹ nhàng tựa cốc soda ngày hè.
Biệt danh của cậu ta là Tsubacchi.
Có thể thấy chuẩn một anh chàng đẹp trai.
“Bọn tớ thường ăn theo nhóm bốn người, nhưng tớ là đứa con trai duy nhất.”
Cảnh Homura nhiệt liệt chào tôi. Chuyện cậu ăn trưa cùng ba cô gái là quá bình thường.
——Cái harem trong romcom đời thường này là sao? Ước gì cậu chìm xuống Vịnh Tokyo ngay bây giờ.
Nhưng rất hiếm ai ghen tỵ với cậu ta.
Thay vào đó, cậu được khen là anh chàng siêu cấp đẹp trai với triết lý [Vì là Homura nên dễ hiểu thôi].
“Đây là tin chuẩn với tư cách cả hai là bạn cùng lớp năm ngoái.”
“Hửm? Cậu vừa nói gì?”
“Không, tôi tự nói bản thân thôi. Nhân tiện, không cần dùng kính ngữ với tôi đâu.”
“Fufu–thói quen của tớ ý mà.”
Với mái tóc đen khẽ đung đưa, Suzuka Jinguuji trang nhã cười.
Ấn tượng đầu tiên về cô là một cô nàng mang nét đẹp Nhật Bản truyền thống (Yamato Nadeshiko), quả không sai chút nào.[note59071]
Tập đoàn Jinguuji.
Cái tên nổi tiếng tôi nghe rất nhiều hồi còn ở nhà ba mẹ.
Một tập đoàn lớn sở hữu sức mạnh tài chính và chính trị đáng kể, số công ty con đạt đến ba chữ số.
Suzuka Jinguuji là cháu gái của chủ tịch Tập đoàn Jinguuji.
Hơn hết.
“Của anh đây, Tsubasa-san.”
“Cảm ơn em, Suzuka.”
Như chuyện hiển nhiên, Jinguuji trao hộp bento tự làm cho Homura.
Phải, hai người họ là một cặp.
Anh chàng đẹp mã và nàng thiếu nữ.
Thực sự là cặp đôi hoàn hảo.
“Trường mà tổ chức cuộc thi cho người yêu, cậu chắc chắn nắm giải đấy.”
“Chà, liệu vậy chăng?”
“Kagisaka-kun, xin đừng tâng bốc em ấy. Suzuka có thể sẽ mang theo hộp bento nhiều tầng đó.”
“...! Đó là tại Tsubasa-san nói anh đói bụng sau khi luyện tập…!”
“Hahaha, xin lỗi em. Nhưng hẳn một hộp bento nhiều tầng sẽ tuyệt lắm.”
“Hở?”
“Phần ăn thì lớn, vị cũng rất ngon.”
“Gosh, đúng là Tsubasa-san ha. Fufu-.”
Tôi rút lại lời ban nãy.
Hai người này không chỉ giành chiến thắng trong cuộc thi cặp đôi cấp trường đâu mà còn cả toàn quốc nữa.
Họ thân thiết ghê vậy đấy.
(Nhưng đó không phải vấn đề.)
Thực ra còn tiện hơn.
Tôi rất biết ơn nếu họ bơ tôi và tập trung tán tỉnh nhau.
Ừ, chuyện chính của hôm nay là…“Fufu. Cuối cùng cậu cũng chọn làm thân tớ à, Kagisaka?”
Một cô gái có vẻ ngoài nổi bật đặc trưng của người Nhật gõ nhẹ vai tôi.
Sở hữu mái tóc dài màu bạc rực rỡ kèm đôi chân thon thả. Chiều cao 1m65, cao hơn chút so với con gái, vóc dáng cô đẹp đến mức có thể lên bìa tạp chí thời trang.
Đường nét khuôn mặt rõ ràng đến độ làm người ngoài khó tiếp cận.
Nếu Suzuka Jinguuji là nữ quý tộc Nhật Bản duyên dáng, thì cô gái này là thiếu nữ pha trộn nét ngoại quốc.
Tuy nhiên, cô ấy không phải tầm thường.
Bằng chứng ở đôi khuyên tai và bộ đồng phục hơi xốc xếch.
Một cô nàng là dung hợp giữa thiếu nữ và sự quyến rũ của gal.
Ở cô toát ra khí chất khác lạ.
Có câu về bông hoa không thể với tới, nhưng hiện diện của cô như thể hoa ly trắng nở rộ nơi đỉnh Everest.
Chifuyu Kazami.
Cô ấy là bạn thuở nhỏ của Tomori, được công nhận là nữ sinh xinh đẹp nhất lớp, có khi toàn khối.
“Này, câm như hến thế?”
“...”
“Tớ muốn hỏi từ lâu rồi. Sao cậu lại tránh mặt tớ? Cậu ghét tớ á?”
“Không, không phải vậy, nhưng–?”
“Nhưng?”
“.....”
“Ugh, ổn mà! Cậu ghét nói chuyện cũng không sao!”
‘Chỉ là tớ nghĩ cả hai cuối cùng có thể trò chuyện!’ Chifuyu thở dài.
“Cậu muốn nói chuyện?”
“Đúng rùi, Suzuka. Kagisaka là otaku mà nhỉ?”
“À ra vậy. Chifuyu cũng thích anime?”
“Không phải! Tớ thích mọi thứ, kể cả anime,manga hay game cơ!”
“Hiểu rồi. Thứ lỗi lời tớ nói, nhưng Chifuyu, cậu khoác lên phong cách gal nên tớ nghĩ vài người không thoải mái lắm với không khí kiểu đó đâu.”“Hả? Ý cậu là otaku ghét mấy cô gal ấy hả?”
‘Hahahaha, không phải!’ Chifuyu ưỡn ngực tự tin đáp:
“Trend hiện nay là [Otaku cặp Gal] đó nha.”
“... Dù cậu nhìn chả trong sạch tí nào.”
“Ể, thôi nào! Tớ trong sạch mà! Thường thì tớ chẳng để tâm người cô độc như cậu ta đâu, vì tớ nghĩ cả hai có thể tán gẫu về chuyện otaku chứ!”
“.....”
“Này, cậu cứ tiếp tục bơ tớ à?”
“.....”
“...! Tên tồi tệ! Tớ thực sự ghét cậu! Cậu trái ngược hoàn toàn tớ mong đợi!”
Chifuyu nổi giận đùng đùng.
Như đã thấy, nàng gal trăm phần trăm Chifuyu rất yêu văn hóa 2D.
Trở thành otaku hướng ngoại không phải điều kì lạ ở thời Reiwa.
(Nhìn kỹ lại, cô ấy không phải người mình có thể bàn về mấy thứ otaku.)
Tuy nhiên, tôi có lý do tại sao xa cách Chifuyu, đến độ cô thất vọng.
Không phải tôi ghét cô ta.
Chẳng qua nó sẽ gây nguy hiểm cho số ít bạn bè của tôi.
“Chifuyu, tức giận quá coi chừng vỡ mạch máu đó.”
“Im đi, Azusa! Ngay từ đầu, tại sao cậu dẫn Kagisaka tới nữa?”
“Cậu ấy bỏ việc quá nhiều nên nhờ cậu ấy giúp tớ ý.”
“Hở? Giúp gì?”
“Chúng tớ định dạy Chifuyu học lúc rảnh buổi trưa.”
“Tại sao? Azusa có thể tự dạy tớ học mà…”
“Một mình tớ dạy thì điểm cậu đâu dễ tiến bộ nổi?”
“Ugh… Cái đó…”
Chắc do Chifuyu mải mê với các hoạt động otaku mà bỏ bê thời gian học tại nhà.
Tôi đoán cô không thể nói ra suy nghĩ, cô trả lời.
“Tớ không tưởng tượng ngày Kagisaka giúp cậu.”
“Từ giờ cậu ấy là người hầu của tớ. Nhỉ? Cô độc-kun.”
“Sửa lại giùm. Cách cô đối xử giống nô lệ hơn là người hầu đấy.”
Tôi bèn thở dài.
*****
[Kagisaka-kun, cái lúc ở thư viện, cậu đã nói ‘130 yên cho lời tạ lỗi hơi rẻ mạt’, phỏng?]
Vài phút trước, khi bữa nghỉ trưa bắt đầu, tôi đột nhiên bị nhỏ kế bên áp sát.
[Từ từ. Cậu cũng nói ‘Tớ sẽ tha lỗi cho cậu’ mà.]
[Tớ đổi ý rùi. Nếu cậu chịu giúp tớ một việc thì tớ sẽ tha cho?]
[Bỏ đi. Giờ ăn trưa tôi muốn học một mình.]
[À thế à? Tớ cũng định hôm nay tự học sau khi về, nhưng cuối cùng lại phải làm trợ lý cho câu lạc bộ trà đạo.]
[Gah!]
[Thực ra là hôm nọ cơ, nhưng lớp phó nào đó bắt tớ đợi tận 30 phút, buộc tớ hoãn lại hôm nay.]
[Nhân cách cậu tồi tệ thật. Cậu tạo không khí làm tôi khó chối từ à!]
[Cậu nên cảm ơn tớ mới đúng? Tớ sẽ cho kẻ cô độc như cậu trải nghiệm cảm giác mà cậu chưa từng có trước đây.]
Tomori cất lời, ra lệnh ép tôi tham gia buổi tụ tập của giới đứng đầu.
(Nếu là mình của mọi ngày, chắc chắn sẽ nghi ngờ ngay.)
Dẫu vậy, giờ đã khác xưa.
Dù đeo lên chiếc poker face, tôi biết tổng kế hoạch của Azusa Tomori.
《★Kế hoạch hôm nay: Chiến dịch Bento
①Lấy cớ sự cố ở thư viện mời K-kun ăn trưa chung.
⇩
②Suy luận hành động của cậu ấy, nếu cậu không đến căng tin thì bữa trưa K-kun sẽ gồm bánh mì là chính.
⇩
③Thờ ơ dẫn dắt cuộc trò chuyện.
「Quả là bữa trưa vô vị. Sao cậu ăn được mấy thứ này vậy, đây, tớ cho cậu karaage.」
⇩
④
「Ngon ghê! Cậu nấu ăn giỏi thật! Tớ muốn ăn đồ cậu nấu mỗi ngày!」
「Ồ, thế thì ta hãy cùng ăn trưa nữa nhé! Lần tới, tớ sẽ làm bento cho K-kun!」
「Thật ư? Vậy tớ sẽ ăn thật nhiều!」
「Ah, này là đồ tớ ăn dở… ừm, giống như hôn gián tiếp…」
「Tớ không bận tâm đâu… Cậu có… ghét không…?」
「——Kh-không! Không ghét chút nào!」
⇩
⑤Tomochan đại thắngggggg!!!》
Những ghi chú chiến lược dễ thương cùng đoạn hội thoại xấu hổ được ghi trên tài khoản phụ của cô.
Nhân vật của mình bị bóp méo sai lệch…
Tôi đếch bao giờ phun mấy câu sến súa vậy hết, cái việc chúng lồ lộ trên SNS quá nhục nhã… tôi nghĩ.
(Chà, chuyện mình tìm thấy tài khoản bí mật đó là trùng hợp và chắc cổ cũng chả phát hiện ra.)
Bento tự làm của [Bạn quốc dân].
Hộp báu vật mà ai nấy trong trường đều thèm khát, riêng tôi không muốn đựng tới.
Xin lỗi Tomochan, để duy trì khoảng cách thì tôi sẽ đập nát chiến lược bento này bằng mọi giá.
“Ồ! Tớ hiểu rồi! Azusa và Kagisaka đang hẹn hò đúng không?”
Ấy vậy.
Một ít phút trước bữa trưa, sự cố bất ngờ ập tới tôi và Tomori.
“Hở? Chắc không đó?”
“Ừ. Thế nên cậu ấy mới gọi Kagisaka, cốt là báo cho tụi mình biết.”
“Nhưng bọn họ lúc nào chả chí chóe nhau?”
“Cho cậu biết, Tsubacchi. Có một loại cặp đội gọi là ‘Uyên ương cãi cọ’, Damianya là điển hình nhất.”[note59072]
‘Chifuyu biết nè!’ Chifuyu tự mãn tuyên bố, liên tưởng đến cô gái siêu năng lực gia nào đó, ngón tay thon dài cô đưa chiếc sandwich lên ăn.[note59073]
“À… Nghiêm túc?”
“Azusa và Kagisaka trái ngược lắm mà!”
“Nghĩ lại thì, tôi nghe tin đồn là hai người họ đã ở cùng nhau tại thư viện vào hôm nọ. Không lẽ là thật…?”
Uh-oh, cả lớp học dần trở nên náo loạn.
(Tí lại đâu vào đấy.)
Tomori hẳn sẽ kết luận rằng, ‘Hả? Làm gì có! Cặp kè với tên lười nhác như cậu ta, người đó phải là mỹ nữ hộp đêm có khả năng biến vị khách thất bại thành sugar daddy mất.’
“À thì… Ừm…”
Cô lớp trưởng lớp ta lại đỏ mặt nói lắp bắp.
Đợi coi, hành vi và phản ứng đó là sao? Tôi lén kiểm tra tài khoản bí mật của cổ.
「Uyên ương cãi cọ… Mình không biết nó có tồn tại luôn ó! Ra vậy, Kagisaka và mình trông giống thế lắm á, hehehe.」
Đừng có ‘hehehehe’.
“Ồ? Tớ nửa đùa thôi mà. Hay nó là sự thật?”
“Hửm?”
“Wow, thiệt chứ? Không tin luôn á! Sao cậu không kể cho bạn thuở nhỏ là tớ đây?”
“Bình tĩnh cái nào, Chifuyu.”
“Chúc mừng nha! Kagisaka tuy hơi kì cục, nhưng là Azusa chọn thì hẳn không phải người xấu, tớ hết mực ủng hộ cậu!”
“Chifuyu…”
Trước những lời chúc phúc bất ngờ, cô thốt lời thì thầm hạnh phúc trên tài khoản phụ.
「C-chan, cậu quả là thiên thần! Tớ yêu cậu! Chắc chắn tớ sẽ mời cậu đến đám cưới!」
Dừng khoảng 2 giây.
(Lúc này cổ vẫn dùng SNS được ư?)
Nhìn sang Tomori ở đối diện, tay trái cô đang đút vào túi váy.
Nhìn kỹ hơn, tôi thấy túi cô ấy chuyển động tinh vi… Chả lẽ cô ấy đang gõ phím bằng kỹ năng Touch Typing?[note59074]
“Hiểu lầm rồi, Kazami. Tụi tôi không hẹn hò.”
Trong khi bái phục tài năng thượng thừa, tôi phủ nhận scandal.
“Chắc chưa? Có vẻ đáng ngờ… À phải rồi!”
Chifuyu cười tinh nghịch.
Cô giơ chiếc sandwich ăn dở tới mặt tôi nói.
“Mở miệng ra nào.”
“Gì cơ?”
“Kagisaka toàn ăn bánh mì từ căng tin nhể? Tớ sẽ chia sẻ bánh sandwich ngon lành mẹ tớ làm cho cậu.”
“Cậu ăn nửa cái rồi còn đâu.”
“Huhu, hay cậu lo lắng nụ hôn gián tiếp? Có gì to tát? Cậu còn chả hẹn hò với Azusa là.”
Chifuyu.
Cô ta chắc chắn cố vạch trần chuyện bọn tôi hẹn hò hay không.
Giờ tôi mà không ăn thì cổ sẽ nói, [Biết mà, cậu không thể thân mật với cô gái khác trước mặt bạn gái ha?]
Đã qua cái tuổi học cấp 2, tôi nên mặc kệ hôn gián tiếp rồi đớp miếng bánh cho xong…
「Là-là nói dối nhỉ, C-chan?」
Tài khoản phụ chứa đầy lời oán giận như thể thế giới đã phản bội cô.
「Tớ đã tin cậu… Tớ đã nghĩ hai ta là bạn thân… Không thể tin được cậu đang sử dụng chiến lược hệt tớ…」
Hạ nhiệt đi má trẻ.
「Tớ đã nổ lực làm món karaage, cá chắc nó rất ngon… Liệu rằng C-chan cũng thích K-kun…?」
Tay phải cầm nĩa của cô run lẩy bẩy.
「Lúc trước cậu nói, ‘Tớ có thích một người ở trường khác.’... Và, ‘Gu tớ là trai hơn tuổi hoang dại cơ.’ sau khi cậu đọc quyển manga về du côn… Là đàn ông thì ai cũng được? Cậu… Đồ lăng nhăng, con mèo cái, thứ ác quỷ…」
Cô bối rối đến mức ném những câu chửi rủa.
Không phải cô vừa định mời cô ta dự đám cưới à?
“Này này, Chifuyu. Cho tớ miếng thay vì tên cô độc đó chứ!”
Trái ngược sự bộc phát khủng khiếp trên tài khoản, Tomori cười vui vẻ xin xỏ.
Với học sinh danh dự tài trí cao quả là lật mặt ảo diệu, nhưng…
“Mơ, Azusa hôm qua ăn rồi.”
Hai bọn họ hay chia sẻ đồ ăn trưa.
“Đúng như mong đợi từ cặp bạn thân. Quan hệ hai người thực sự rất tốt.”
Tệ đó, Jinguuji.
Cứ đà này, một chiếc nĩa bạc oán hận sẽ đâm vào cổ C-chan.
(Hết cách rồi. Đổi kế hoạch.)
Thường thì tôi để cô tự lo, nhưng tôi không thể ngó lơ Chifuyu khi cô ta sắp gặp hiểm nguy.
Tôi cần khéo léo dẫn dắt nhằm bảo vệ tình bạn của họ.
“Xin lỗi, Kazami. Hôm nay tôi không có hứng ăn sandwich. Thay vì vậy… tôi thèm món dầu mỡ hơn.”
“!”
“Ví dụ đồ chiên chẳng hạn.”
“Ể… Thật không, Kagisaka-kun?”
“Thật. Đặc biệt là karaage.”
Tôi gồng mình nắm chủ cuộc trò chuyện từ Chifuyu và giúp đỡ Tomori.
Cô ấy chỉ cần hùa theo. Phần tôi sẽ hoàn tất——
“Ừm…ờmm…”
Dẫu vậy.
Tomori bối rối như chú Shiba bất ngờ nhận được món quà.
Phong thái cô ấy vô hại hơn thường ngày… tôi không thể kệ đi được.
“Karaage kìa? Tôi thử được không?”
“Ah!”
Tôi bóc miếng gà chiên từ bento của Tomori và ăn nó.
“Khoan– tớ chưa cho–”
“Ngon lắm. Tomori, tay nghề cậu đỉnh thiệt.”
“Hở?”
“Tôi có thể ăn món này mỗi ngày.”
Tomori chớp chớp mắt như thể nhận quà từ ông già Noel trái mùa.
Song, cô bĩu môi quay mặt đi.
“Vị giác cậu chán phèo? Chỉ là karaage bình thường thôi.”
… không, còn Chiến dịch Bento thì sao?
Tôi không diễn lại toàn bộ cuộc hội thoại đấy, tôi chỉ nói vài câu giống để làm cô ấy vui lòng.
Trong khi cân nhắc, tôi nghía qua tài khoản cô.
「Cảm ơn, C-chan! Cậu là thiên thần chính hiệu! Cậu đã đem vận may cho tớ!」
「Tớ đã được K-kun chiều chuộng! Rất chiều chuộng! Đủ xứng đáng nỗ lực hơn mọi khi! Có thể là—」
「Có thể nào vì mình nghĩ tới người mình yêu khi nấu ăn? Nó mới ngon hơn chăng!」
Ê…
Nhận xét hơi ngớ ngẩn đấy? Bảo toàn tình bạn hai người là chuyện tốt, nhưng ngại thật sự…
Nói rằng, ‘Nghĩ về người yêu khi nấu ăn? Đó là lý do…’ hơi…
“Wow… hai cậu đỏ mặt ghê chưa.”
“”!””
Lời Chifuyu nói làm bọn tôi hú vía.
Cô nàng tóc bạc có vẻ thất vọng.
“Chà, đúng là cậu không hẹn hò?”
“Errr… thật chứ?”
“Phản ứng của cậu quá nhạt nhẽo so với người yêu. Cậu chỉ ăn mấy miếng gà á? Phim romcom của tụi con nít tiểu học còn đầy cảnh tình tứ hơn.”
“Chán quá. Cứ tưởng sẽ có hai cặp đôi.”
“Tsubacchi nè. Thế có nghĩa tớ sẽ lẻ loi đó? Và cậu muốn Kagisaka gia nhập nhóm?”
“Dĩ nhiên! Kagisaka-kun rất đáng tin cậy mà.”
“Ngoại hình đẹp trai, giỏi ăn nói còn tốt bụng. Thảo nào Suzaka yêu cậu.”
“Fufu, Tsubasa-san đặc biệt phúc hậu.”
“Không không, Suzuka mới đúng.”
“Tôi mỉa mai đấy! Lẽ ra hai người nên biết chứ, cặp đôi ngốc nghếch này!”
“Tiện thể, Chifuyu-san, cậu có bạn trai chưa?”
Chifuyu cất tiếng ‘Hmph’ đáp lại câu hỏi.
“Chàng hoang dại tớ thích không học ở trường danh tiếng.”
“Ý là loại bất hảo.”
“Bất hảo? Quả thực, ở quận ta có số lượng lớn con trai giang hồ. Phong phanh là thủ lĩnh của họ mạnh đến vô lý—”
Cuộc trò chuyện sôi nổi tiếp tục.
Hình như họ đã hết hứng thú với quan hệ giữa tôi và Tomori.
Đã lâu rồi tôi mới có bữa nghỉ trưa náo nhiệt vầy.
Tôi thường một mình ăn ở căng tin, đây là một dịp hiếm hoi.
(Nghĩ lại thì, mình nên biết ơn Tomori vì đã rủ.)
Món karaage dù nguội, vẫn mọng nước và ngon bất ngờ.
Mọi ngày thì hơi quá, lâu lâu ăn trưa kiểu này—.
(Không, hoàn toàn bất khả thi.)
Tôi gạt bỏ khả năng vừa nghĩ ra.
Có gì đó bất thường ở tôi.
Vui vẻ ăn cùng người khác.
Hệt như ngày xưa, nó làm tôi hoài niệm và hạnh phúc.
“... Kagisaka-kun, lại là anime? Tớ đã rủ cậu nên tập trung trò chuyện chứ.”
Giọng cô nghe hờn dỗi.
Có lẽ vì tôi đang mải suy ngẫm, và Tomori thấy điện thoại tôi sáng đèn trên bàn.
“Anime, cậu xem gì đấy? Có phải ‘Kimi Hana’ không?”
Chifuyu ở kế bên nhìn vào màn hình.
“Hmm, tớ không thấy gì hết.”
“Ừ. Tôi dán kính chống trộm để không bị nhìn lén.”
“Tiện lợi ghê. Với nó, trừ khi nhìn trực tiếp thì không tài nào thấy được. Một thứ buộc có khi xem anime khiêu dâm trên tàu—----.”
“... Anime khiêu dâm?”
“Lầm rồi. Cái này… là video về chó.”
Tomori đối diện nheo mắt nhìn tôi, tôi chối bỏ.
Tôi không thể thừa nhận đang đọc bình luận của cô ấy trên tài khoản phụ.
“Ồ, thật hả? Kagisaka-san thích chó ư?”
“Đúng vậy. Nhà ba mẹ tôi có nuôi một con. Nhưng vì chuyển sống một mình nên không gặp nó được, tôi thi thoảng lại xem video Youtube về chó nếu thấy nhớ nó.”
Đây là sự thật.
Chìa khóa của lời nói dối giỏi là pha lẫn sự thật vào.
(Chó hở?)
Nghĩ mới thấy, tính cách Tomori đôi chút giống chó.
Thái độ gắt gỏng hằng ngày giống chú mèo không ưa chủ nhân, nhưng khi cô bộc lộ tâm tình trên tài khoản, cô ấy hệt chú cún ngoan ngoãn. Đáng yêu làm sao.
(Do đó mình không thể ngừng xem tài khoản ẩn của cổ?)
Hay lúc tôi cô đơn khi không có Sakura.
Sakura là chú chó trắng tinh giống chó Núi Pyrenees nhà tôi nuôi, con bé lúc nào cũng sát sát lại tôi.
Tôi chả có ký ức tốt đẹp nào ở căn biệt thự đó, nhưng khi vui đùa với Sakura, người tôi xem là thành viên trong nhà từ nhỏ, là chuyện khác—.
“... Nè, Kagisaka-kun?”
Ngẩn ngơ nhớ về hồi ức quý giá bên chú chó yêu quý cũng không hay.
“Nếu cậu muốn ăn, tớ sẽ chia thêm một miếng nhé?”
Tomori nói, lộ rõ sự bẽn lẽn hiếm hoi và ngại ngùng mỉm cười.
“Ờm, hả, Sakura?”
Khoảnh khắc ấy, nụ cười Tomori hóa đá.
… Hở?
Mình chơi ngu rồi à?
“Sakura? Cậu nhầm tớ với ai vậy cà?”
“À, thì…”
“Nào nào. Có phải đó là bạn gái cậu hay gì không?”
“Hả? Sao cậu nghĩ thế?”
“Cậu gọi cô ấy trìu mến quá trời! Hee– Thì ra vậy– Kagisaka, cậu có người yêu rồi!”
Chifuyu cười tinh nghịch.
Jinguuji nghiêng người về trước hứng thú.
‘Không hổ danh Kagisaka-kun, tốt lắm.’ Homura có vẻ ấn tượng.
Cả lớp một phen nháo nhào kêu lên, [Tên cô độc có bạn gái!] Ah–chuyện này chẳng tốt lành tí nào.
(Mình không thể đính chính đó là chú chó cưng…)
Là vậy đó, họ mà biết tôi nhầm lẫn [Bạn quốc dân] với con chó, tôi sẽ bị công kích.
Thủ phạm ắt hẳn là thành viên hội Tan nát cõi lòng Azusa, những gã chưa chịu từ bỏ hẹn hò.
“Hmm. Hóa ra anh chàng cô độc (Bocchi-kun) cũng có bạn gái? Tin sốc dữ thần.”
Phản ứng của Tomori vẫn cay đắng.
Phù.
Có vẻ cô ấy không bận tâm vì bị gọi nhầm—.
「... Đứa nào là Sakura?」
Dẫu vậy.
Trên tài khoản ẩn, dòng xúc cảm thật lòng gây ớn lạnh xuất hiện.
「Sakura là con ả nào? Bạn bè? Em gái? Chị gái? Hay là người yêu? Sakura là bạn gái K-kun? Này, đó là ai hả? Là ai? Là ai? Là ai? Là ai? Ai, ai, ai, ai, ai, ai…」
“......”
Chà, nếu có tin tốt thì là việc dạy kèm Chifuyu sẽ hoãn lại.
(Rốt cuộc cả Tomori và mình đều có chuyện lớn cần giải quyết.)
Nhìn nàng lớp trưởng đang nhe răng nanh trên SNS như chó dại, tôi suy nghĩ cách giúp cô bình tĩnh.