“Đừng mà, cô ơi… Bố em… hu… ông ấy…” Vương Húc Chi lập tức hoảng loạn, cậu tiến tới kéo ống tay áo cô chủ nhiệm, môi run rẩy.
Cô chủ nhiệm đổi sắc mặt, “Bố em làm sao? Ở nhà xảy ra chuyện gì à?”
“Sức khoẻ của bố em…” Vương Húc Chi bưng mặt, bắt đầu nghẹn ngào.
“Thôi thôi, lần này các em về viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ, khỏi phải mời phụ huynh nữa.” Cô chủ nhiệm vốn không định làm tới cùng, khua khua tay, thông cảm nhìn Vương Húc Chi, khoé mắt đã ứa nước.
“Không!” Vương Húc Chi vừa nghe đến bản kiểm điểm năm nghìn chữ, nhanh như chớp bỏ tay ra, mặt đầy vẻ nghiêm túc, “Cô ơi, bố em sức khoẻ vô cùng cường tráng, lúc đánh người cứ đập “bốp bốp” ấy! Hoàn toàn có thể đến trường được.”
Trình Nguyệt Minh: “…”