“Nguyệt Minh à, em giờ đã lớp rồi, sao còn đi đánh nhau với người khác được? Vương Húc Chi thì đã đành, em từ trước đến nay luôn là học sinh mà các thầy cô an tâm nhất, sao lại để xảy ra vụ này?” Cô chủ nhiệm thất vọng ra mặt.
Vương Húc Chi nhìn Trình Nguyệt Minh một mực cúi đầu không lên tiếng, nghe cô chủ nhiệm quở trách, đây chắc hẳn là lần đầu tiên hắn ta bị cô chủ nhiệm gọi tới văn phòng nhỉ, trong lòng Vương Húc Chi chẳng thấy sung sướng chút nào, ngược lại còn ngầm bất bình, “Tại em nói năng khiêu khích cậu ấy trước mà.”
“Em ra tay trước.” Trình Nguyệt Minh liếc nhìn Vương Húc Chi, nói theo.
Cô chủ nhiệm bưng tách trà uống một ngụm, “À, hai đứa bây còn định gánh tội thay nhau à? Được, ngày mai gọi phụ huynh tới đây!”