Chuyến công tác này ngay từ đầu đã khó khăn.
Bởi vì điểm đến là một huyện nhỏ ở Tứ Xuyên, một nơi không có sân bay cũng chẳng có đường sắt, xuống máy bay tại Thành Đô rồi còn phải đi một chặng đường dài nữa.
Cuối cùng xe khách cũng đến được trạm xe trong huyện, cả hành trình tốn gần hai tiếng đồng hồ.
Lúc này đã là bốn năm giờ chiều, Diệp Thái Vi và Từ Trạm còn chưa được ăn trưa, vừa mệt vừa đói.
Cũng may bảy năm qua Diệp Thái Vi không còn sống trong cảnh ăn sung mặc sướng nên giờ vẫn có thể chịu được cái hành trình chết tiệt này.
Vội vàng vào toilet của trạm xe rửa mặt, Diệp Thái Vi lại hớt hải chạy ra chỗ Từ Trạm.
Từ Trạm đứng ở một vị trí dễ nhìn thấy trong sảnh đợi xe nói chuyện điện thoại, cô im lặng bước đến, chờ anh hạ lệnh tiếp theo.
Hai người mặc quần áo thể thao theo phong cách của thập niên tám mươi, một xanh lam một đỏ, vừa trẻ trung lại vừa thoải mái, nhưng ở trạm xe của một huyện nhỏ như thế này thì lại có vẻ khác lạ, vô cùng nổi bật giữa sóng người nhấp nhô.
Thật ra sáng nay lúc ngủ dậy, hai người mặt đối mặt cũng không nhịn cười nổi, rõ ràng là không hẹn trước mà lại có thể chọn quần áo đồng bộ như thế.
Đây là…tình yêu đó. Ha ha ha.
“…Vâng, đang ở sảnh chờ xe…Được, phiền mọi người rồi.”
Đợi Từ Trạm ngắt máy, Diệp Thái Vi mới nghiêng đầu hỏi anh: “Em tưởng chuyến này chỉ là do anh nhất thời nổi máu đi?”
Chẳng lẽ không phải do biết kế hoạch của Giang Lạc nên mới quyết định sao? Sao còn có người đưa xe đến đón?
Từ Trạm cười cười, đưa tay véo khuôn mặt không trang điểm của cô: “Ý em là anh ngu hơn Giang Lạc một chút?”
“Thì ra anh bố trí bước này lâu rồi.” Diệp Thái Vi mở to hai mắt, như bừng tỉnh: “Đúng là cáo già.”
Rõ ràng là đã có dự tính từ trước, vậy mà đến lúc Giang Lạc có ý khiêu khích thả ra tin tức kia thì mới làm ra vẻ đi chậm một bước, ra vẻ cố gắng chống đỡ, chứ thật ra là tài giỏi có thừa.
Kiểu tỏ ra yếu thế này có thể khiến Giang Lạc cảm thấy mình siêu sao, hơn nữa lại khiến anh ta không có tâm lý phòng bị. Quả thật chiêu này vô cùng phù hợp với quan hệ bạn bè giữa họ.
Dù sao trong số vốn của “trà lư”, có ba người thì đến hai người coi như người nhà rồi. Nếu như Từ Trạm có biểu hiện trội hơn thì sẽ khiến Giang Lạc có cảm giác bị đe dọa, sẽ lo lắng bị hai phía kia hợp tác tiêu diệt. Loại cảm giác này rất dễ khiến cho mối hợp tác tam phương của họ thất bại, hoàn toàn bất lợi cho sự phát triển ổn định lâu dài.
Cách xử lý như vậy của Từ Trạm có thể nói là nhìn xa trông rộng, bởi nếu như vậy, cho dù sau này Giang Lạc có biết được bước đi ngày hôm nay của Từ Trạm thì cũng chỉ coi như đó là sự đáp trả lại hành động của anh ta mà thôi, giữa hai người sẽ tuyệt đối không có xung đột.
Thấy cô rốt cuộc cũng có phản ứng, Từ Trạm hài lòng buông tay: “Không tệ lắm nhỉ…”
“Xin hỏi, anh có phải là anh Từ Trạm không ạ?” Từ Trạm còn chưa nói xong thì một giọng nữ đầy vui vẻ chen ngang.
Hai người quay đầu lại liền thấy một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt, có vẻ rất e dè, nhưng nụ cười hiền lành, chất phác.
Từ Trạm lịch sự đáp: “Là tôi.”
Nhận được câu trả lời, cô gái liền hồ hởi nói: “Chào anh, anh Từ, tôi tên là Cao Vận, là người thay mặt thôn tới tiếp đón hai người, cũng là người đã trao đổi điện thoại với thư ký của anh trước giờ.”
Từ Trạm bắt tay với cô ấy: “Chào cô, hai ngày này phải phiền đến cô rồi.”
“Anh khách sáo quá, đây là chuyện tôi phải làm mà.” Nói xong, Cao Vận lại bắt tay Diệp Thái Vi, “Chào cô, xin hỏi phải xưng hô thế nào đây?”
“Chào cô Cao, tôi là Diệp Thái Vi.” Diệp Thái Vi vừa gặp đã thấy quý mến cô gái này, không hiểu sao lại có cảm giác thân quen.
Cao Vận có chút xấu hổ, rối rít xin lỗi: “Ấy…thật xin lỗi, tại người thư ký của anh Từ hay nói chuyện với tôi là đàn ông, tôi cứ nghĩ vị kia sẽ đến cùng anh Từ…cho nên, chỉ chuẩn bị có một phòng…Cơ sở vật chất của thôn có hạn, giờ phải sắp xếp thêm sẽ hơi rắc rối, tối nay chắc phải làm phiền hai người đợi một lát rồi.”
Haiz, xem ra là phải nghĩ ra một cách tạm thời rồi, không thì sẽ lại có cảnh “gà bay chó sủa” cho mà xem.
Từ Trạm nhìn vẻ bối rối của cô ấy liền nói: “Không sao, đây là bà xã tôi.”
Bà xã?!
Diệp Thái Vi bị một câu như sấm chớp đùng đoàn này làm cho suýt chút nữa thì nhảy bật lên, cũng may là trên mặt vẫn giữ được nụ cười lịch sự.
Từ Trạm hài lòng gật đầu, quay mặt sang một bên, cố nhịn cười.
“Thất lễ rồi, thì ra là chị Từ.” Cao Vận vừa nghe thấy thế liền như trút được gánh nặng, quay ra cười với Diệp Thái Vi, “Hai người mặt quần áo giống nhau hóa ra là đồ đôi, lúc đầu tôi còn tưởng là đồng phục của quý công ty.”
Cô gái, cô thật đáng yêu.
Tâm trạng Diệp Thái Vi đang rất phức tạp, nụ cười có vẻ cứng ngắc.
“Hai người đi đường xa vất vả rồi, xe đang đỗ ở ngoài, anh Từ, chị Tự, xin mời đi bên này.” Cao Vận mỉm cười dẫn đường.
Diệp Thái Vi cố không để lộ vẻ mặt bị đả kích, e dè nói: “Cô Cao, không cần khách sáo vậy đâu, có vẻ mọi người tầm tuổi nhau nên không phải câu nệ quá làm gì, cô cứ gọi tên tôi đi.”
Hai chữ “chị Từ” này thật sự khiến cô run rẩy.
Từ Trạm lén bấu nhẹ vào thắt lưng Diệp Thái Vi như để uy hiếp hay gì đó, khiến Diệp Thái Vi khẽ nảy người lên như bị điện giật.
Cao Vận gật đầu, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, “Được, Thái Vi, vậy cô cũng đừng gọi tôi là cô Cao nữa, bạn bè hay gọi tôi là Mân Mân.”
“Mân Mân? Sao lại gọi thế?” Diệp Thái Vi vừa đi vừa hỏi.
Cao Vận cười khanh khách: “Là cách gọi tắt của địa phương, ý nói tôi là một đứa ngốc. Ha ha…”
Mình cũng ko hiểu chỗ này lắm. Có lẽ là chữ “mân” phát âm là [mēn], gần giống với [bèn] trong từ “ngốc”.
Diệp Thái Vi yêu chết cô nàng này rồi, hoàn toàn khiến người ta có cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa đáng yêu.
Đi tới cửa của trạm xe, Cao Vận nói với hai người: “Phiền hai người chờ một chút, tôi đi gọi đồng nghiệp đưa xe đến đây.”
Nói xong, cô ấy vội vàng chạy ra bãi đỗ xe.
“Này, anh có ý gì thế? Sao tự dưng lại bảo với người ta em là vợ anh?” Thấy Cao Vận đi xa rồi, Diệp Thái Vi mới quay ra oán thán.
“Chuyện sớm muộn thôi mà.” Từ Trạm nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cô mà chỉ mỉm cười nói lẩm bẩm một câu.
Diệp Thái Vi không nghe rõ: “Cái gì cơ?”
“Anh muốn nói là, em không nghe người ta bảo cơ sở vật chất của thôn có hạn à?” Từ Trạm quay đầu lại, trên mặt là cái vẻ quang minh chính trực, “Chúng ta tạm thời ở đây đã là gây phiền toái cho người ta rồi, nói trắng ra thì chúng ta chẳng phải doanh nghiệp lớn gì, kênh kiệu quá không ổn.”
Đúng là ngụy biện.
“Cơ sở vật chất có hạn” chứ không phải là “không có cơ sở vật chất”, hơn nữa mấy ông già chả hay nói, thôn chúng tôi “trời đất rộng lớn, thỏa sức vẫy vùng” đấy thôi. Tìm thêm một phòng thì hơi phiền, nhưng không phải là không thể tìm được.
Đáng tiếc, tin tức “sắp phải ngủ cùng phòng với Từ Trạm” khiến trong lòng Diệp Thái Vi như có cả đàn hươu nai đang chạy nhảy, tất nhiên sẽ không phát hiện ra vấn đề, mà còn cảm thấy anh nói có lý.
“Được…đi thôi.” Tức là nhận lệnh rồi đây.
Xe chậm rãi tiến tới, Cao Vận ngồi ở ghế phó lái vẫy tay với họ.
Hai người lên xe, đi đến địa điểm cuối cùng trong hành trình.
Bởi dự án lần này không tính là lớn nên chính quyền địa phương cũng không có sự chào đón quá long trọng. Tối hôm đó, đại diện địa phương gặp họ cũng chỉ có Cao Vận và hai đồng nghiệp của cô ấy, bữa cơm cũng giải quyết ngay trong một quán nhỏ.
Mọi người cùng độ tuổi, Diệp Thái Vi lại rất hợp cô nàng Cao Vận, vì vậy bữa tối diễn ra không có vẻ gượng gạo gì cả, bầu không khí cũng rất vui vẻ.
Đánh chén no say xong, Cao Vận dẫn họ đến chỗ ở tạm thời, đó là một phòng trong khu ký túc xá của nhân viên trong bộ máy chính quyền.
Gian chính rất rộng, nội thất được thiết kế khá đơn giản, một chiếc tủ, một chiếc bàn, thêm chiếc giường, ngoài ra không có gì cả. Có điều sự sạch sẽ, gọn gàng hoàn toàn vượt qua dự liệu của Diệp Thái Vi và Từ Trạm.
Cao Vận bị men rượu làm cho đỏ lựng mặt, vẫn cười cười: “Để hai người chịu thiệt rồi, chỗ này chắc chắn thua xa nhà của hai người, nhưng tôi đã cố hết sức rồi.”
“Không sao, chúng tôi đi làm mà, có chỗ ở là tốt rồi.” Từ Trạm không có chút mất hứng nào, ngược lại đang thấy cực kỳ vui vẻ.
Diệp Thái Vi cười hì hì, kéo Cao Vận xuống nói chuyện phiếm: “Tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều. Mân Mân, canh gà ở đây thơm thế, tôi thấy đâu có gia vị gì đặc biệt đâu nhở!”
Cao Vận gật đầu với đầy vẻ tự hào: “Đương nhiên rồi, tôi đặc biệt gọi điện cho ông chủ nhà hàng, kêu ông ấy đến nhà dân trong thôn bắt gà rừng thả rông ý, toàn do dân tự nuôi bằng thức ăn tự nhiên chứ không phải thức ăn công nghiệp. Mọi người ở thành phố mà muốn ăn thì phải tốn nhiều tiền, chứ ở đây cả núi đầy ra, chẳng có gì ngạc nhiên cả.”
“Cuộc sống như thế thích thật đấy.” Nhớ lại bát canh gà ban nãy, Diệp Thái Vi lại ứa nước miếng, “Tôi thấy bữa cơm vừa rồi còn không đến ba trăm đồng…”
Một bàn thức ăn vừa rồi tuy không thể ngon bằng ở nhà hàng lớn nhưng mùi vị lại rất thanh đạm, nguyên liệu nấu ăn thì thật khiến người ta vô cùng hài lòng.
Điểm quan trọng là rất tiện! Cực kỳ tiện!
“Hai người không đến sớm sớm, chứ nếu đến vào đợt mùa đông lúc giết lợn thì tôi sẽ đưa hai người đến nhà bạn tôi ăn canh tiết, ăn chín bát lớn, thế mới thích, mà còn không mất tiền nữa chứ! Ha ha ha…” Cao Vận cũng là gái thành phố, tốt nghiệp đại học xong tham gia thi rồi về đây làm cán bộ địa phương, ở được ba năm mà đã như dân bản địa rồi.
Từ Trạm thấy hai người nói chuyện có vẻ rất ăn ý nên không nỡ chen ngang, chỉ im lặng ngồi ở mép giường, tiện tay lấy tài liệu trong ba lô ra xem.
“Canh tiết á? Cả chín bát lớn nữa? Là cái gì đấy?” Diệp Thái Vi tò mò hỏi.
Cao Vận bắt đầu giải thích một cách sinh động: “Ở đây mỗi nhà phải nuôi ít nhất một con lợn, trước tết sẽ đem ra thịt, sau đó làm vài mâm cỗ rồi mời bạn bè người thân đến ăn, nhà nào có điều kiện còn tổ chức những ba ngày ba đêm ấy, náo nhiệt lắm, cái đấy gọi là “ăn canh tiết”. Còn “chín bát to” ấy à, bữa tiệc nào ở đây cũng gọi là “chín bát to” hết.”
“Thế “chín bát to” tức là mỗi mâm cơm đều có chín bát thức ăn sao?” Diệp Thái Vi đần mặt ra.
“Đương nhiên không phải rồi! Ngoài rượu ra còn có rất nhiều món khác nữa. Đây nhá, chân giò khía ra rồi ướp gia vị trộn lòng trắng trứng với gừng này, xong đem đi hấp, cuối cùng chặt thành những khúc nhỏ, món đấy gọi là “cái khẩu”, xời, mùi thơm bay qua lồng hấp cứ phải gọi là nức mũi! Còn “canh tiết” chính là cho tiết lợn cô lại, luộc chín rồi nêm thêm gia vị như là hành với gừng này. Còn cả…”
Diệp Thái Vi nghe mà sốt sình sịch lên, chỉ hận không thể ở lại đây đến tận mùa đông năm sau, “Thôi thôi thôi, đừng kể nữa, cô mà kể thêm là hai hôm nữa tôi không về đâu.”
“Ha ha, nếu cô mà chưa kết hôn thì tôi sẽ giới thiệu cô cho một nhà tốt.” Cao Vận rất vui vì người bạn mới này thích cuộc sống chốn thôn quê.
Từ Trạm ngồi bên cạnh không nhịn được phải lên tiếng: “Cao Mân, cô Từ đây là hoa đã có chủ rồi, cô đừng đào loạn nhé.”
Chơi trò “đào góc tường” ngay trước mặt anh, siêu thật đấy!
Đào góc tường: Chỉ việc làm xấu sau lưng người khác để chiếm hời (đại loại thế :v)
Cao Vận nghịch ngợm nhăn mũi, cười cười: “Hoa đã có chủ thì sao, tôi đào được hết. Chỉ cần cuốc tốt tốt một tí thì tường nào mà không bật, ha ha ha…”
Chè chén một trận, hai người này đã để lại cho Cao Vận ấn tượng rất tốt, vừa nhiệt tình lại vừa không kênh kiệu. Mặc dù như Diệp Thái Vi nói, Từ Trạm khiến người ta cảm thấy hơi xa cách nhưng cũng không cảm thấy khó chịu hay e dè, vì vậy cô mới ăn nói không câu nệ như thế.
Đầu Từ Trạm nổi đầy vạch đen, nhất thời không biết nói gì. Diệp Thái Vi thấy anh nghẹn họng mà cũng không nói đỡ, chỉ ngồi cười ha hả.
Cao Vận lấy di động ra xem giờ rồi đứng dậy: “Thôi, không quấy rầy hai người nữa, cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé, tôi về đây. Sáng mai chúng tôi có một cuộc họp, khoảng mười giờ tôi sẽ quay về đưa hai người xuống thôn.”
Cao Vận rời đi rồi Diệp Thái Vi mới nhớ ra đêm nay phải ở chung phòng với Từ Trạm. Nhìn lại cả phòng có độc một chiếc giường, một tấm chăn, bước chân của cô nặng nề vô cùng.
Rửa chân tay xong, Từ Trạm ngồi xuống giường, nhướng mày khiêu khích cô nàng Diệp Thái Vi đang cứng đờ người: “Không ngủ được hay là không dám ngủ?”
“Sợ, sợ anh á?”
Diệp Thái Vi nhìn vẻ mặt gợi đòn của anh, không nhịn được rùng mình, vội vội vàng vàng nhảy phốc lên giường, trùm chăn, đưa lưng về phía anh: “Ngủ!”
Từ Trạm tự tay tắt đèn rồi chậm rãi nằm xuống.
Trong bóng tối, nhiệt độ cơ thể anh như có như không lan ra khắp tấm chăn, nhẹ nhàng thấm vào da Diệp Thái Vi qua lớp áo ngủ.
Cái giường này…đâu có nhỏ lắm đâu? Sao cứ phải dựa sát vào thế làm gì hả?
Sống lưng Diệp Thái Vi cứng ngắc, tâm trạng cũng rất phức tạp.
Giọng nói của Từ Trạm gần trong gang tấc, mang theo ý cười nồng đậm: “Em đang cái gì thế hả? Anh không đến mức làm thịt em ngay ở đây, yên tâm ngủ đi.”
Mặc dù anh rất muốn, nhưng, con người thế nào cũng là sinh vật có lý trí mà.
Diệp Thái Vi không lên tiếng, chỉ thầm cắn chặt răng.
Cô sợ mình không đủ nhẫn nại mà xử lý anh ngay ý chứ!
Kỳ thực, có đôi khi, cô là loài sinh vật không có lý trí.