Qua buổi khai trương đầy thuận lợi ngày hôm qua, nhân viên của “Trà lư” ai nấy đều vô cùng hưng phấn, cười nói vui vẻ. Điều này khiến niềm vui nho nhỏ của Diệp Thái Vi chẳng bị ai để ý đến.
Đương nhiên, bây giờ cô cũng không muốn người khác chú ý, loại chuyện tuyệt vời như “có được tình yêu” này, đâu có dễ giải thích với người khác, cứ như là vụng trộm đi.
“…Thế nên, quan điểm của em là, sau này mấy người bọn mình không nên cố thủ ở “trà lư”, công việc hằng ngày hoàn toàn có thể giao lại. Trọng tâm của chúng ta nên chuyển sang một hướng khác vĩ mô hơn, nên cân nhắc đến việc củng cố và mở rộng đội ngũ nhân lực. Hay là chúng ta phụ trách luôn rượu ở đám cưới của Mạnh công tử đi.” Một đêm say mèm không làm cho Từ Ánh Kiều mệt mỏi, suy nghĩ vẫn vô cùng rõ ràng, “Diệp Thái Vi, cậu bị bạc đập vào đầu đến ngơ rồi hả? Tớ đâu có kể chuyện cười.”
“Bạc” mà Từ Ánh Kiều nói đến chính là khoản lợi nhuận Giang Lạc hứa chia cho Diệp Thái Vi. Sau ngày hôm qua, chỉ tính riêng giá thành sản phẩm bán ra, đối với Diệp Thái Vi đã như lá rụng mùa thu rồi. Cho nên, bây giờ cô nàng giải thích vẻ mặt vui sướng kia của Diệp Thái Vi chính là vì sự hưng phấn không kiềm chế được kia.
Chỉ có điều, ánh mắt Diệp Thái Vi hoàn toàn bất định, điều này thật khiến Từ Ánh Kiều muốn đánh người.
Đúng là “sinh khả nhẫn thục bất khả nhẫn”, không tôn trọng lời nói của người nhà cổ đông là cô đây.
Ý là không thể nhịn được nữa.
Đáng tiếc, Diệp Thái Vi không có cùng tần suất suy nghĩ với cô nàng. Cô căn bản không hề nghĩ đến khoản phần trăm Giang Lạc muốn chia. Sau cuộc trò chuyện không đầu không đuôi với Từ Trạm lúc nãy, bây giờ với Diệp Thái Vi, “bạc” chính là một “đại từ nhân xưng”.
Bị bạc đập đầu hóa ngu ngơ ư? Đương nhiên! Ba trăm hai cơ mà.
“Tớ đang nghe, đang nghe đây.” Diệp Thái Vi lén nhìn Từ Trạm qua khóe mắt, lại lập tức nhìn Từ Ánh Kiều, tươi cười tạ lỗi, “Xin lỗi nhá, nếu cậu cảm thấy ánh mắt tớ không tập trung thì đó là do say rượu đấy.”
Người say rượu là tớ đây này!
Sáng nay tỉnh dậy, Từ Ánh Kiều mang máng nhớ ra màn mượn rượu giả điên của mình, Diệp Thái Vi vừa nói thế, cô nàng liền cảm thấy như là đang châm chọc mình, ức không nói được gì.
Từ nhỏ Diệp Thái Vi đã nghi mình là đứa có trình giao tiếp dở tệ, rõ ràng là luôn chân thành nhiệt tình với người ta, qua lại cũng được gọi là tốt, nhưng bạn bè bên cạnh vẫn không nhiều.
Thật ra nguyên nhân chính là đầu óc cô hơi chậm, nói sai cũng không biết mình đã nói sai. Giống như bây giờ đây, cô căn bản không suy luận nhiều, vẫn còn đang thắc mắc sao đột nhiên sắc mặt Từ Ánh Kiều lại xám ngoắt thế kia.
May là Từ Ánh Kiều thân thiết với cô nhiều năm nên mới không oán trách chuyện này, cũng may là còn có một Từ Trạm luôn theo sau sửa sai cho cô.
Từ Trạm gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, nhìn qua Giang Lạc và Đoàn Vũ Phi, rồi lại nhìn Diệp Thái Vi: “Về tiệc rượu ở lễ đính hôn của Mạnh công tử, mọi người thấy thế nào?”
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết tối qua em gái mình làm loạn đến cỡ nào.
Đoàn Vũ Phi không nghĩ ngợi mà trả lời luôn: “Em không rõ tình hình lắm, chuyện này em không phát biểu ý kiến chắc tốt hơn.”
Anh ta thuộc thành phần đi du học, hơn nữa là ra nước ngoài từ hồi tiểu học, mấy năm nay mới về nước phát triển, vì vậy quả thật không hiểu nhiều về thị trường trong nước cho lắm.
Trọng tâm câu chuyện tự nhiên được mở rộng ra, Từ Ánh Kiều đỡ bối rối hơn, dù sắc mặt chưa thay đổi hẳn nhưng trong lòng đã chẳng còn vướng bận gì nữa.
“Đúng là vua cứu trận.” Giang Lạc ghé gần vào tai Từ Trạm nhỏ giọng nói, còn lén giơ ngón cái lên, cười bằng cái điệu vô cùng kính nể.
Diệp Thái Vi bị vẻ tươi cười của Giang Lạc dọa, cau mày suy nghĩ một lát liền vội vàng hỏi Từ Ánh Kiều: “Có phải vừa này, tớ…đắc tội với cậu rồi không?”
Vẻ mặt quạu cọ của Từ Ánh Kiều không giữ nổi nữa, cô nàng bật cười khanh khách: “Ngu ngốc.”
Diệp Thái Vi đưa tay vuốt vuốt mặt, lau đi mấy giọt mồ hôi lạnh trong tưởng tượng.
Đột nhiên nhớ tới lời “bà mẹ kế ác độc” của mình, cô thật sự muốn nói, quan hệ giữa cô và Từ Ánh Kiều ngày trước không tốt bằng bây giờ.
Giờ cô hoàn toàn bái phục tài quan sát của mẹ kế rồi.
Chẳng lẽ lại hợp tình hợp lý thế sao? Cô biết đầu óc mình phản ứng chậm, lần nào cũng không ngăn được cái mồm luyên thuyên. Mấy năm nay, nếu không có Từ Trạm làm trung gian giữa cô và Từ Ánh Kiều, quan hệ giữa hai cô…không đến mức sứt mẻ tình cảm đã là tốt lắm rồi.
Giang Lạc thưởng thức trọn màn biểu cảm của cô rồi mới nói: “Diệp Thái Vi, hiện tại cô chưa phải người hùn vốn chung, nhưng lại là người đứng đầu kế hoạch này, bây giờ phát biểu ý kiến là một trong những nhiệm vụ của cô.”
Bây giờ còn không phải thì bao giờ?
Hai mắt Diệp Thái Vi sáng ngời, cô lập tức tích cực thể hiện trước mặt các sếp: “Theo như Giang thiếu thuật lại ý của Mạnh công tử thì đại khái là thế này, đối tượng đính hôn không phải do anh ấy chọn, nhưng anh ấy không có quyền lên tiếng, đành phải khuất phục uy nghiêm của mấy đại boss nhà họ Điền, thế nên anh ấy chẳng thích các anh nhúng tay vào đại sự lần này đâu.”
Có thế mới biết vì sao Mạnh công tử lại sùng bái Hà Thiên Lam đến vậy. Đối với một người trẻ tuổi sống dưới cái uy của những bậc trưởng bối, có được tiếng nói thật sự là một việc đáng ngưỡng mộ biết bao.
Thế hệ thứ ba không có thực quyền thầm mặc niệm một phút.
“Không phải là “các anh”, mà phải là “chúng ta”, em cũng là một trong số thành viên của dự án này.” Từ Trạm sửa lại cách dùng từ của cô rồi mới quay sang nói với Giang Lạc, “Ông cảm thấy thế nào?”
Giang Lạc cười cười: “Cái này mà còn phải hỏi à? Suy nghĩ của tôi không khác ông là mấy đâu. Mặc dù tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Diệp, nhưng suy nghĩ này của cô ấy vẫn rất cảm tính. Chúng ta là thương nhân, không có lợi thì không làm.”
Mặc dù phải đi ngược lại ý nguyện của bạn bè thì sẽ có cảm giác áy náy, nhưng khi quyết định thực hiện dự án “trà lư”, họ đều muốn mượn bước nhỏ này để được hoàn toàn độc lập, khẳng định vị trí của mình trong gia tộc. Trong trường hợp này, nếu vì băn khoăn về tâm tình của bạn bè mà bỏ qua cơ hội tốt như “bữa tiệc đính hôn nhà họ Điền”, thì kế hoạch của họ coi như cũng đi tong rồi.
Từ Trạm cười với anh ta, gật đầu.
Công lực của Từ Ánh Kiều đương nhiên chưa đủ thâm hậu, làm sao có thể hiểu được ánh mắt của anh trai và Giang Lạc, liền quay đầu hỏi Diệp Thái Vi: “Hai người họ cười cái gì đấy?”
“Không biết, chỉ sợ hai ông ý cười xong rồi quay ra long trọng tuyên bố, ‘cám ơn mọi người, chúng tôi yêu nhau rồi’…” Diệp Thái Vi quay đầu sang một bên, khoác tay lên vai Từ Ánh Kiều cười run cả hai vai.
Hai cô nàng dám pha trò giữa cuộc họp nghiêm túc, còn cười như được mùa thế kia nữa.
Giang Lạc nghe thấy câu đó liền lập tức tránh Từ Trạm như bị điện giật, trừng mắt nhìn hai cô, không nói nổi một từ nào.
Phụ nữ ấy à, đúng là loài sinh vật đáng sợ. Nếu là con người thì sao có thể cười đến mức quái dị như thế chứ?
Đoàn Vũ Phi cố nhịn cười, kéo cánh tay cô vợ sắp cưới: “Nghiêm túc nào, nói chuyện tử tế.”
Lúc này hai sinh vật đáng sợ mới dừng lại, nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy.
Từ Trạm không có gì thay đổi, anh nhìn Diệp Thái Vi chằm chằm, còn chưa kịp thu lại nụ cười, chậm rãi nói: “Chuyện tuyên bố yêu nhau…có thể có đấy.”
Diệp Thái Vi kinh hãi, liên mồm nói: “Không có không có, chuyện này thật sự không có. Bàn chuyện chính, bàn chuyện, không nói đùa nữa.”
Cô…đúng là điển hình của người có cái mồm luyên thuyên mà, rõ ràng là nhược điểm nằm trong tay người ta.
Từ Trạm lạnh lùng hừ một tiếng, không nói nữa.
Đến lúc này, Giang Lạc mới tìm được giọng nói của mình, lên tiếng tổng kết: “Quyết định thế nhé, chỉ cần nhận được thiệp mời của nhà họ Điền là chúng ta sẽ đi. Về phía Mạnh công tử, đợi tiệc rượu kết thúc rồi chúng ta sẽ tìm cậu ta giải thích, chắc là ổn thôi.”
“Đồng ý.” Tất cả cùng đồng thanh nhất trí.
“Cứ thế đi, giải tán giải tán, mọi người phải làm gì thì làm đi.” Giang Lạc phất tay đứng dậy, “À phải rồi, mai tôi đi chơi thư giãn, mấy hôm tới có việc cũng đừng tìm tôi.”
Từ Trạm tự nhiên liếc nhìn Diệp Thái Vi, ánh mắt như đang nghĩ đến cái gì đó.
Mặc dù không rõ ý đồ của Từ Trạm, nhưng Diệp Thái Vi có thể đọc được chút thông tin từ ánh mắt anh, liền tò mò hỏi: “Giang thiếu tính toán đến đâu rồi mà đã bỏ đi? Vừa lãi được một ít là đã định ôm tiền chạy mất hả?”
“Đến đông nam đi, Hạ Môn Phúc Kiến chẳng hạn, dù sao cũng là đi chơi mà.” Giang Lạc trả lời cô, “Yên tâm, tôi không cướp một nửa tiền lãi của cô đâu, một lúc nữa tôi cử người chuyển khoản cho cô, nhớ kiểm tra đấy.”
“Đa tạ đa tạ.” Diệp Thái Vi chắp tay nói lời cảm ơn, cười gian như hồ ly, “Xin hỏi Giang thiếu, lần này xuất hành có đưa theo mỹ nhân nào đi không?”
Gặp nguy hiểm, lại không khống chế được cái mồm.
Lời vừa ra khỏi miệng là Diệp Thái Vi đã hối hận rồi.
Quả nhiên, Giang Lạc đeo bộ mặt “anh vẫn ở đây chờ em”, cười đến ma mãnh: “Nếu cô đồng ý đi theo tôi, tôi không ngại P.”
P = people
“Tôi, rất, ngại!” Từ Trạm gằn từng tiếng một.
Diệp Thái Vi sởn gai ốc, lập tức cướp lời: “Anh xem anh xem, Từ Trạm cũng không chấp nhận nổi. Giang thiếu, quấy rối nhân viên nữ là phải ngồi tù đấy!”
Thế nào mà lại không nghĩ ra là sẽ chọc phải hai tổ ong vò vẽ chứ, đúng là cái mồm làm khổ cái thân.
Giang Lạc đi hai bước liền nghi hoặc quay đầu lại, như là đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Này, Từ Trạm, ông ngại chỗ nào hả?”
“Ngại ở chỗ chúng ta đều là sếp, quấy rối nhân viên nữ là vi phạm đạo đức cơ bản, tôi đây đang nhắc ông để hoàn thiện nhân cách.” Dưới ánh mắt cầu khẩn của Diệp Thái Vi, Từ Trạm mắng cho có lệ, “Lập tức biến, chẳng buồn để ý đến ông nữa.”
Ánh mắt thâm thúy của Giang Lạc lướt qua Từ Trạm và Diệp Thái Vi một cái rồi mới thong dong bỏ đi.
Sự bái phục của Diệp Thái Vi với trình nói dối không chớp mắt của Từ Trạm chỉ có tăng lên.
Sếp Từ tối qua còn ôm nhân viên nữ ngủ cả đêm, mà giờ lại mạnh miệng phê phán Giang Lạc quấy rối người ta, hành vi của anh thì liệu có thể xem là quy tắc ngầm không?
Xác định Giang Lạc không quay lại, Từ Ánh Kiều mới phát biểu: “Anh, giờ này anh ấy còn đi chơi, thế là có ý gì?”
Không phải là đi chơi thật đấy chứ?
Hiển nhiên Từ Trạm rất hài lòng với phản ứng nhạy bén của em gái, nhìn cô bằng ánh mắt đầy tán thành: “Hôm qua không phải là kết thúc, mà mới là bắt đầu thôi. Em quên bố đã dạy chúng ta cái gì à? Nếu muốn giành quyền phân phối tuyệt đối trong thế cạnh tranh ngang nhau, thì phải biết cách tóm được tài nguyên trọng tâm của hạng mục.”
“Tức là anh ấy muốn tách khỏi chúng ta, một mình độc lập phát triển?” Đoàn Vũ Phu mới nghe được một nửa, “Vậy tại sao anh ấy lại chỉ chọn riêng Phúc Kiến và Vân Nam?”
Sau khi tiếp nhận dự án, Diệp Thái Vi đã nghiên cứu không ít tài liệu, cũng có chút gọi là ‘phúc đến thì lòng sáng ra’, “Trà trắng, Phổ Nhĩ.”
Tên các loại trà.
“Chính xác.” Từ Trạm gật đầu.
Đoàn Vũ Phi vẫn mơ hồ: “Thế chúng ta phải làm thế nào? Trà trắng và Phổ Nhĩ có lợi nhuận rất cao!”
Tức là, thua?
Từ Ánh Kiều khinh bỉ nhìn anh ta, hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Diệp Thái Vi thấy anh ta vị khinh thường một cách vô tội liền trấn an: “Anh đừng vội. Phong cách của nhà họ Từ là hậu phát chế nhân, Giang Lạc đi bước này cũng chưa chắc đã thắng.”
Đáng là “hậu phát nhân chế”, tức hành động sau sẽ bị người khác kiềm chế, nhưng nhà này có phong cách ngược đời.
Mặc dù Giang Lạc vừa rồi cố ý thả tin tức ra vì nghĩ một mình Từ Trạm trở tay không kịp, nhưng trực giác mách bảo cô rằng, Từ Trạm hoàn toàn có thể đối phó.
Không có bất cứ lý do gì, không có bất cứ lô-gíc gì, nhưng cô vẫn tin.
Quả nhiên Từ Trạm không phụ sự tín nhiệm của cô, thong dong truyền thụ kiến thức cho cậu em vợ: “Không phải cứ quen thị trường mà giành được quyền lực lớn. Người Trung Quốc làm việc vẫn hay trọng “khí phách”, có lúc, nếu có thể đi đường khác để nâng vị thế, lợi ích thu được còn xa hơn, càng mạnh hơn.”
“Anh, anh có tính toán gì không?” Từ Ánh Kiều nghiêm túc hỏi.
“Nếu cậu ta chọn trà trắng và Phổ Nhĩ, chúng ta sẽ không chạm đến nữa.” Từ Trạm cười, “Hai đấu hai, Xuyên trà và Tạng trà đi.”
Trà Tứ Xuyên, trà Tây Tạng.
“Xuyên trà có tiếng là trà cống phẩm loại một, Tạng trà hơi kém một chút, nhưng nếu có hiệu ứng đám đông thì cũng không đến nỗi.” Đầu óc Diệp Thái Vi hoạt động nhanh chóng, trên cơ bản là có thể đuổi theo suy nghĩ của Từ Trạm.
Lúc này Đoàn Vũ Phi mới thở phào một hơi, như trút được gánh nặng, “Anh, khi nào anh xuất phát?”
“Ngày mai đi luôn.” Mặc dù Từ Trạm luôn bị đánh giá là tác phong trầm ổn, nhưng như vậy không có nghĩa là tốc độ phản ứng của anh chậm.
Từ Ánh Kiều lên tiếng: “Có cần trợ lý đi theo không?”
“Cần.” Từ Trạm gật đầu, đưa tay chỉ Diệp Thái Vi, “Trợ lý riêng của anh.”
Của anh.
Mấy năm nay, Từ Ánh Kiều đã phát hiện ra Diệp Thái Vi rất ngại tiếp xúc riêng với anh trai mình, nên hơi lo rằng cô sẽ không thoải mái.
Có điều, cô vốn quên cái lẽ “trước khác nay khác”, mặc dù cô vẫn chưa biết hai người này đã lật bài, nhưng chỉ riêng chuyện Diệp Thái Vi ở trọ trong nhà Từ Trạm đã là không giống trước rồi.
Diệp Thái Vi tội nghiệp mân mê đầu ngón tay lành lạnh, xác định một cách hào sảng: “Em không thành vấn đề.”