Huyền Chính năm , ngày mười sáu tháng tư.
Nghi: cưới gả, nạp tài, dọn nhà, mọi việc toàn nghi.
Một ngày này chính là ngày toàn bộ tu chân giới nghị luận hơn hai tháng qua, Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ làm đại điển hợp tịch.
(Hợp tịch: Hợp = hợp lại, sát nhập; tịch = hộ tịch, hộ khẩu: Hợp tịch có nghĩa là cùng sát nhập vào hộ khẩu, về chung một nhà)
Người tu chân thành hôn không rườm rà như phàm nhân bình thường, nhưng bước nào nên có vẫn không thể thiếu. Lúc trước Tàng Sắc là vì trên cơ Lam Khải Nhân, nên tiêu chuẩn thành hôn cũng được gióng trống khua chiêng, hết cầu hôn lại nạp chinh, chờ ngày thành hôn tới rồi ngược lại có chút khó xử.
Hai người thành hôn rốt cuộc đều là nam tử, không thể ép Lam Vong Cơ đội khăn voan đỏ. Chỉ là để Ngụy Vô Tiện mang theo môn sinh Giang gia ngự kiếm đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đem Lam Vong Cơ nghênh đón về Liên Hoa Ổ tiến hành đại lễ lập khế ước.
Lúc Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ trút đi bạch sam thay một thân hôn phục đỏ thẫm thực sự kinh diễm một phen, lại không biết Lam Vong Cơ lúc nhìn thấy hắn cũng kinh diễm như vậy.
Hai người cùng mặc hôn phục giống nhau, trên mặt tơ lụa đỏ thẫm là hình thêu kim sắc hoa sen chín cánh, ẩn dưới hoa sen là vân văn mây cuốn, trừ bỏ kinh diễm bên ngoài lại có thêm vài phần phiêu dật của tiên gia.
Bởi vì là lễ thành hôn, Lam Vong Cơ cũng không có đeo mạt ngạch của Lam gia. Cái trán trơn bóng chỉ rũ xuống hai sợi tóc bên mái. Tóc đen được vấn lên bằng phát quan kim sắc, ở giữa điểm xuyết một chút màu đỏ lưu quang. Có lẽ là bởi vì rốt cuộc có thể cùng với người thiếu niên mình khuynh tâm ái nhân lập khế ước thành đạo lữ, trên mặt Lam Vong Cơ có một tia tươi cười nhàn nhạt. Vẻ tươi cười như vậy, làm khuôn mặt ngày thường lạnh như băng sương của y trong nháy mắt trở nên minh diễm, ngay cả Lam Hi Thần có diện mạo có tám phần tương đồng với y ở bên cạnh cũng đang mỉm cười đều phải lược tốn nửa phần.
"......Lam Trạm, ngươi quả nhiên nên cười nhiều một chút." Ngụy Vô Tiện ngốc ngốc nhìn Lam Vong Cơ một lúc lâu, kinh diễm trong mắt không che giấu được.
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhìn người trước mặt, trong mắt cũng tràn đầy kinh diễm. Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay chỉ mặc hắc y, nay lại một thân hôn phục đỏ thẫm làm người ta lóa mắt như mặt trời, phát quan vấn tóc, ở đuôi tóc có một bảo thạch hồng liên khắc thành hình hoa tai. Hoa tai hồng liên diễm hồng kinh diễm, khi Ngụy Vô Tiện cười càng rộ lên vẻ tươi đẹp thanh xuân, phảng phất mang theo pháp lực, làm người bên cạnh nhìn hắn đều nhịn không được vui mừng trong lòng.
"Được rồi được rồi, hai người các ngươi đừng chỉ lo nhìn nhau nữa, lại trì hoãn giờ lành bây giờ." Giang Trừng đi cùng Ngụy Vô Tiện đến Vân Thâm thấy một màn này nhịn không được trợn trắng mắt thúc giục. Lam Hi Thần một bên cũng không nhịn được cười rộ lên.
Ngụy Vô Tiện khó có khi đỏ mặt, chỉ cảm thấy trái tim hắn căn bản không chịu sự khống chế của hắn nữa rồi, bang bang mà rối loạn nhịp đập. Qua hôm nay, hắn và Lam Vong Cơ chính là đạo lữ danh chính ngôn thuận.
Lam Hi Thần tự mình nắm tay Lam Vong Cơ để vào tay Ngụy Vô Tiện, nắm chặt tay hai người, "Vô Tiện, Vong Cơ giao cho đệ. Các đệ kết làm đạo lữ, ngày sau chiếu cố tốt cho Vong Cơ."
Ngụy Vô Tiện tuy còn đỏ mặt, lại kiên định bảo đảm nói, "Trạch..... Lam đại ca, huynh yên tâm. Cuộc đời Ngụy Anh này quyết không phụ Lam Trạm."
Lam Vong Cơ nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện, cũng kiên định nói, "Ta cũng thế."
Đội ngũ kết thân từ Cô Tô mênh mông cuồn cuộn khởi hành về Vân Mộng, phóng tầm mắt nhìn về phía chân trời tất cả đều là một mảnh đỏ thẫm, bá tánh phàm nhân phía dưới ngẩng đầu quan khán, thầm nghĩ không hổ là hôn lễ của tiên gia, thực sự chấn động nhân tâm.
Liên Hoa Ổ từ trước đến nay yêu thích náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, nơi nơi treo đầy tơ lụa đỏ thẫm, vô luận là bá tánh phàm nhân hay là đệ tử tiên môn trên mặt đều treo tươi cười xuất phát từ nội tâm. Chờ đội ngũ kết thân trở lại Liên Hoa Ổ, không khí càng thêm nhiệt liệt.
Giáo trường rộng lớn của Liên Hoa Ổ xếp đầy bàn, khách khứa đã ngồi đầy, phi thường náo nhiệt. Ở giữa giáo trường bày một tòa bảo đỉnh rực rỡ lung linh, trước bảo đỉnh đặt một cái bàn và hai cái ghế. Giờ phút này, trưởng bối hai bên, Tàng Sắc Tán Nhân và Lam Khải Nhân ngồi hai bên.
Kiếm quang gào thét, đội ngũ rước dâu sôi nổi đáp xuống đất. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nắm tay nhau sóng vai mà đi.
Trên mặt Tàng Sắc vui mừng tươi cười, rốt cuộc nàng đã được tận mắt nhìn thấy con trai mình thành hôn. Lam Khải Nhân lúc trước tuy không tình nguyện nhưng hiện giờ nhìn thấy người, ông cũng không ngăn được nhìn nhiều thêm một chút, hai đứa trẻ như hai viên nam châm hấp dẫn nhân tâm.
Gần đến giờ lành, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đứng đối diện nhau, trong mắt đều là tình ý kéo dài.
Bỗng nhiên, lại là một trận tiếng rít kiếm truyền đến, mọi người giật mình, ngẩng đầu chỉ thấy một bạch y tiên nhân theo phía sau người nọ là một đoàn người cả nam lẫn nữ diện mạo thượng thừa ngự kiếm gào thét mà đến.
Vị bạch y tiên nhân đi đầu kia nhìn qua giống như một mỹ phụ trung niên, khuôn mặt dịu dàng, giơ tay nhấc chân khí tràng cường đại, trong sảnh đều là người xuất sắc trong tiên môn bách gia, ở trước mặt bà cơ hồ không dám ngẩng đầu.
"Sư tôn!" "Sư tôn!" Tàng Sắc và Khi Kính kinh hỉ kêu lên, khách khứa rốt cuộc minh bạch thân phận của vị bạch y tiên nhân kia, là Bão Sơn Tán Nhân trong truyền thuyết đi? Khắp nơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn đến đôi đạo lữ kia cũng bất đồng. Lễ thành hôn của họ thế nhưng có thể kinh động Bão Sơn Tán Nhân rời núi, đôi đạo lữ này không phải thường nhân có thể trêu chọc.
"A Anh, Vong Cơ! Còn không mau tới bái kiến sư tổ!" Tàng Sắc kinh hỉ gọi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, nàng thật sự không nghĩ tới Bão Sơn Tán Nhân sẽ đến. Lúc nàng về sơn môn báo tin Bão Sơn Tán Nhân còn đang bế quan, chỉ dám để thiếp mời trước cửa của người, vốn cũng không trông cậy Bão Sơn Tán Nhân thật sự sẽ đến. Lúc trước Tàng Sắc và Ngụy Trường Trạch thành hôn cũng viết thư đưa về, Bão Sơn Tán Nhân cũng chưa từng ra mặt. Không nghĩ tới hôn lễ này của Ngụy Vô Tiện, nàng mang thiếp mời về sơn môn, Bão Sơn Tán Nhân thật sự rời núi.
"Ngụy Anh" "Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nắm tay tiến lên hướng Bão Sơn Tán Nhân hành lễ, "Bái kiến sư tổ!"
"Hảo hài tử, đứng lên đi." Bão Sơn Tán Nhân mang theo tươi cười vui mừng, duỗi tay nâng hai người dậy.
"Đại sư tỷ!" "Tàng Sắc sư muội!" "Tiểu sư tỷ!" Đệ tử phía sau Bão Sơn Tán Nhân sôi nổi chào hỏi Tàng Sắc và Khi Kính.
Chân mày Tàng Sắc nhảy một chút, nhìn vị bạch y thiếu niên phía sau vừa gọi tiểu sư tỷ, "Kêu sư tỷ là được rồi, tiểu sư tỷ là có ý gì hả?"
Bạch y thiếu niên kia chớp chớp mắt, nháy mắt sửa miệng, "Sư tỷ, ta sai rồi, là Tàng Sắc sư tỷ."
Tàng Sắc lúc này mới vừa lòng ứng thanh.
Bão Sơn Tán Nhân chỉ mang vẻ mặt tươi cười nhìn một đám đồ đệ, chờ bọn họ chào hỏi xong. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ dưới sự chỉ dẫn của Tàng Sắc hướng các sư bá sư thúc hành lễ, sau đó mới trịnh trọng mở miệng, "Hôm nay là ngày đại hỉ của hai đứa nhỏ, ta tới chủ trì đại điển hợp tịch này như thế nào."
Mắt Tàng Sắc sáng ngời, "Sư tôn? Sư tôn có thể vì hai tiểu tử này chủ trò đại điển, thật đúng là quá tốt!"
Như thế, trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của tiên môn bách gia, vị tiền bối sâu không lường được Bão Sơn Tán Nhân này vì Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ mà chủ trì đại điển hợp tịch.
Giờ lành đến, tiếng chuông vang.
Tổng cộng hồi chuông, trong khoảnh khắc vang vọng phía chân trời, tỏ rõ đại điển hợp tịch long trọng này chính thức bắt đầu.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nắm tay theo sau Bão Sơn Tán Nhân tới trước bảo đỉnh, Bão Sơn Tán Nhân trịnh trọng một tiếng, "Bái Thiên Đạo!" Khom người mà bái.
Bão Sơn Tán Nhân lấy từ trong tay áo ra Tam Chi Trường Hương, lấy linh lực đem hương cắm vào trong bảo đỉnh, trường hương không lửa tự cháy, khói nhẹ lượn lờ dâng lên, thế nhưng không tiêu tan, thẳng tắp hướng thiên mà đi.
Đợi hai người đứng dậy, Bão Sơn Tán Nhân để hai người hướng Tàng Sắc và Lam Khải Nhân, đồng thời bà cũng ngồi bên cạnh Tàng Sắc, "Bái Thân Trường!"
Hai người lại bái. Trong mắt Tàng Sắc nhịn không được hàm chứa lệ quang, Trường Trạch, chàng thấy không, A Anh đã lớn rồi, cũng thành hôn.
Kết thúc hai bái, có môn sinh trình lên giấy đặc chế, Bão Sơn Tán Nhân đem giấy tới trước mặt Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, dõng dạc hô, "Minh Hôn Khế!"
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đồng thời trích huyết từ đầu ngón trỏ, vẽ một phù văn khế ước rồng bay phượng múa lên giấy. Vẽ xong phù là lúc một trận hạo nhiên chi uy tự nhiên phá giấy mà ra.
Bão Sơn Tán Nhân lại mang đến hai chén trà, đem hôn khế hai người vừa mới viết đốt thành tro để vào chén trà, điền nhập vô căn chi thủy hóa khai, đưa cho hai người. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nhìn nhau cười, đan tay nhau đem ly trà uống một hơi cạn sạch.
Đến đây, khế thành. Bọn họ là đạo lữ thân cận nhất.
Đại điển đã thành, toàn bộ Liên Hoa Ổ lại lần nữa náo nhiệt. Thị nữ từng người từng người đưa món ăn lên, mở màn yến hội.
Nếu là nam nữ kết làm đạo lữ, lúc này nữ tử sẽ được đưa vào tân phòng đợi hôn phu đãi yến khách xong sẽ trở về. Nhưng mà lễ thành hôn này là của hai vị nam tử, vì thế Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ không cần phải có một người chờ đợi, hai người cùng nhận chúc phúc của khách khứa.
Người Lam gia không thể uống rượu, liền lấy trà thay rượu. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ một người bưng ly rượu, một người bưng chén trà, tiếp nhận những người không quen biết muôn hình vạn trạng đến kính rượu.
Giang Trừng sợ Ngụy Vô Tiện uống rượu quá nhiều không có mạng trở về động phòng, chỉ có thể thay Ngụy Vô Tiện chắn không ít rượu.
Đến khách của Nhiếp gia, Nhiếp Hoài Tang đối với Ngụy Vô Tiện làm mặt quỷ, "Ngụy huynh, hôm nay là đại hôn của ngươi, ta cũng không có gì tặng ngươi. Tâm ý nhỏ này mong ngươi đừng chê." Nói xong ném túi càn khôn lại, Ngụy Vô Tiện bắt được liền mở ra, bị Nhiếp Hoài Tang ngăn lại, "Từ từ Ngụy huynh!" Hắn ho khan một tiếng, chột dạ nhìn Lam Vong Cơ một cái, "Ngụy huynh, nào có đạo lý nhận quà liền mở trước mặt người tặng chứ, ngươi vẫn là nên chờ đến lúc về phòng rồi mới mở." Ngụy Vô Tiện không nghi ngờ hắn, trực tiếp cất vào trong ngực.
"Ngụy Vô Tiện, Hàm Quang Quân." Xong Nhiếp gia đến Kim gia, Kim Tử Hiên thấy hai người lại đây liền thu hồi ánh nhìn qua bên phía nữ tịch, bưng chén rượu lên chúc phúc hai người, "Chúc mừng các ngươi."
Ngụy Vô Tiện đương nhiên biết hắn đang nhìn ai, cũng không nói ra, "Đa tạ Kim tông chủ." Lam Vong Cơ gật đầu, nói lời cảm tạ, "Đa tạ."
Giang Trừng cũng thấy được ánh mắt của Kim Tử Hiên, hừ lạnh một tiếng, hôm nay là đại hỷ không được tức giận lung tung, nhịn.
Chờ kính qua một vòng rượu, Giang Trừng chuyên môn chắn rượu thay Ngụy Vô Tiện hoàn toàn gục ngã, với tửu lượng của Ngụy Vô Tiện đã có chút hơi say. Vì thế không có ai chú ý tới việc Kim Tử Hiên biến mất trong bữa tiệc. Giang Yếm Ly bên kia cũng nhất thời cao hứng uống nhiều vài chén rượu, cảm thấy không khỏe cũng rời đi trước.
Tàng Sắc đang ngồi ôn chuyện cùng các sư huynh đệ, thấy Giang Trừng đi đường mà hoảng sợ, bước đi của Ngụy Vô Tiện cũng có chút không xong, vội vàng đi đến đỡ lấy Giang Trừng cũng đối với Ngụy Vô Tiện nói, "A Anh, hôm nay con uống nhiều rồi, không thể uống nữa, Vong Cơ, con đỡ A Anh về phòng đi." Trở về phòng làm gì, còn phải nói sao?
Vành tai Lam Vong Cơ hồng thấu, đỡ Ngụy Vô Tiện hướng Tàng Sắc hành lễ, "Vâng, mẫu thân."
Tàng Sắc nghe tiếng mẫu thân này, nhịn không được cười. Nhìn theo hai người đi xa, lại an bài đệ tử đem Giang Trừng đưa về phòng nghỉ ngơi, lúc này mới trở lại bữa tiệc, "Từ từ! Tam sư huynh! Hiểu sư đệ không thể uống rượu! Huynh đừng rót cho nó!"
Bữa tiệc thiếu hai người vai chính vẫn náo nhiệt như cũ không giảm, mà hai vị kia trở về phòng, trong phòng treo đầy hồng lụa, nến đỏ, ở giữa phòng nhìn nhau, cũng không biết là do cả phòng đỏ bừng hay là trên má ửng hồng, đều đỏ một mảnh.
"Lam Trạm!" Ngụy Vô Tiện ôm chặt Lam Vong Cơ, dán mặt lên mặt đối phương cọ cọ, "Chúng ta là đạo lữ."
"Ân." Lam Vong Cơ duỗi tay đem hắn ôm vào trong ngực.
"Ngươi cao hứng không? Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện hỏi.
Lam Vong Cơ gật đầu thật mạnh, "Cao hứng."
"Hắc hắc hắc hắc." Ngụy Vô Tiện cười một trận.
Lam Vong Cơ khó hiểu, "Cười cái gì?"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y, trên mặt tươi cười sáng lạn, "Cười ta thế nhưng có thể may mắn cưới được Hàm Quang Quân a. Đường đường Hàm Quang Quân nguyện ý gả cho ta, ngươi nói xem là kiếp trước ta đã tích được công đức gì a."
Lam Vong Cơ nghe vậy như suy tư gì.
"Đúng rồi!" Ngụy Vô Tiện đột nhiên buông Lam Vong Cơ ra, từ trong ngực mình lấy cái túi càn khôn ra, "Vừa rồi Nhiếp nhị đưa cho ta, không biết là cái gì mà cứ thần thần bí bí."
Chợt mất đi ấm áp trong ngực, Lam Vong Cơ có chút bất mãn, đang muốn ôm hắn trở về liền nhìn thấy đồ vật trong tay hắn, sắc mặt cổ quái nhìn hắn.
Lam Vong Cơ nhìn đồ vật trong tay Ngụy Vô Tiện, hình như là một quyển sách. Cẩn thận xem, chớp mắt khuôn mặt giống như bị lửa đốt, vội vàng chuyển dời tầm mắt, cổ cũng đỏ ửng.
"Cái này, Nhiếp nhị, hắn quả nhiên biết ta muốn cái gì a......." Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nói, lại nhìn thoáng qua quyển sách trong tay, chỉ thấy trong sách tinh tế mà vẽ hai nam tử xích lõa, một người khóa ngồi trên eo của người kia, giữa đùi rõ ràng vẽ một đồ vật tím đỏ. Rõ ràng là một quyển Long Dương đồ! Khó trách Lam Vong Cơ có biểu tình như vậy, ngay cả Ngụy Vô Tiện tự nhận kiến thức uyên thâm, nhưng nhìn thấy vẫn mặt đỏ tai hồng.
"Lam Trạm......." Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn thoáng qua vành tai của Lam Vong Cơ, khóe miệng cười giảo hoạt, "Lam nhị ca ca, ngươi nhìn ta một cái đi!"
Lam Vong Cơ bị tiếng Lam nhị ca ca kia gọi đến toàn bộ lỗ tai đều sung huyết, vẫn quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, kết quả liền thấy Ngụy Vô Tiện đem xuân cung đồ kia giơ lên trước mặt y, "Lam nhị ca ca ngươi xem, vẽ thật tinh tế."
Lam Vong Cơ, "....... Ngụy Anh."
"Như thế nào Lam nhị ca ca?" Ngụy Vô Tiện một hai gọi Lam nhị ca ca đến vui vẻ, "Lam nhị ca ca, ngươi như thế nào không xem nha, chút nữa ta muốn làm như vậy......." Lúc nói lời này hắn cố ý đến bên tai y thổi khí, quả nhiên liền thấy vành tai Lam Vong Cơ càng đỏ thêm vài phần, độ ấm càng tăng lên.
Lam Vong Cơ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, ôm chặt người còn đang trêu chọc bên cạnh, lấy miệng phong bế cái miệng lải nhải của đối phương.
"Ngô......." Ngụy Vô Tiện còn muốn nói gì đó, lại bị y chặn miệng, dứt khoát liền không nói, giơ tay ôm cổ Lam Vong Cơ, nhiệt tình đáp lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Vô Tiện bị tiếng gõ cửa kinh thiên động địa bên ngoài làm bừng tỉnh, chỉ nghe Miên Miên ở bên ngoài vừa gõ cửa vừa hô to, "Đại sư huynh! Đại sư huynh! Huynh mau cứu mạng a! Nhị sư huynh muốn giết Kim tông chủ! Đại sư huynh!"
Ngụy Vô Tiện đang nằm trong ngực Lam Vong Cơ, trong nháy mắt buồn ngủ hoàn toàn tan biến.
Editor: Ngáo
Đã đăng: : - //