Tô Tử Duyệt và Trần Mậu Thanh đi ở trong sân trường, vô số người yêu nhau đi qua từ bên cạnh bọn họ, nhìn những học đệ học muội hơi trẻ trung, thế nhưng sinh ra mấy phần thân thiết không nói ra được. Mà bọn họ cũng từng làm chuyện chửi bới trường học cũ của mình không chừa đường lui, rồi lại phản bác lúc người khác chửi bới, trường học cũ thần kỳ như thế, là một phần trong sinh mệnh, cho phép mình ghét bỏ, nhưng không để người khác khinh bỉ.
Bọn họ đi dọc theo một cái lối nhỏ, đường nhỏ hai bên đều là trúc hoa xanh um tươi tốt, che giấu đường nhỏ gió thổi không lọt, trong quá khứ Tô Tử Duyệt không thích đi đường này, rất dễ dàng nhìn thấy những người tình hôn nhau, cảm giác lúng túng không nói ra được, nhất là ở ban đêm thì sợ mình sẽ bắt gặp cái gì không nên nhìn thấy.
Cuối đường nhỏ là một sân vận động trong trường học, giờ phút này còn có người khóa trên học thể dục, quy củ của thầy dạy thể dục vẫn theo tuần hoàn như cũ mấy trăm năm chưa từng thay đổi, chạy bước nhỏ vây quanh bãi tập hai vòng sau đó sẽ tập thể dục, sau khi làm xong thầy an bài những chuyện làm trong tiết khóa thể dục này.
Tô Tử Duyệt có bóng ma với một vòng bãi tập m này, chỉ vào bãi tập tràn đầy oán khí kia, "Trên đường chạy này dính nước mắt và mồ hôi của tôi."
Trần Mậu Thanh liếc nhìn cô một cái lập tức cho ra kết luận, thành tích thể dục của cô khẳng định không tốt, nếu không sẽ không u oán như vậy, "Đưa qua đi nhìn một chút sẽ còn không nữa." Anh dừng một chút, "Tôi tràn đầy nhiệt tình yêu thương với thể thao của trường, phải biết thể dục năm đó tôi có thể địch . . . . . ."
Anh chính là cố ý, cô cảm thấy mình càng u oán, quả thật không biết nói mình bi thống làm sao. Tô Tử Duyệt sợ nhất chính là thể trắc hàng năm, m kia tuyệt đối thuộc về tiết tấu muốn cô liều mạng, chạy trước cũng khẩn trương không dứt, sau khi chạy xong đầu choáng váng đau bụng còn nôn mửa không dứt, mà sau khi thể trắc một lần cuối cùng kết thúc, cô chạy xong m là khóc thật, để đời này rốt cuộc không cần chạy m rồi, suy nghĩ một chút còn rất mất mặt.
Cô tuyệt đối không thể không biết xấu hổ tự nói mình tới mất thể diện, nhanh chóng dời đề tài, "Chúng ta đi phía sau xem một chút đi, trước khi tôi tốt nghiệp nơi đó đang xây dựng, cũng không biết hiện tại thành bộ dạng gì."
Lúc trước là một sân đá banh, chỉ là phi thường dã ngoại, mặt đất đều là hạt cát và cỏ dại, cầu môn là hai khung sắt, mà bên cạnh sân đá banh là rừng núi, rất có vài phần cảm giác cổ xưa. Phát hiện ở chỗ này đã bị sửa chữa lại rồi, sân đá banh lớn vô cùng lại rộng rãi, nhưng không có mất đi cảm giác đó.
Bọn họ cùng đi ở bên đường biên sân bóng, cầu bay tới về phía bọn họ, có người ở bên kia kêu, "Trai đẹp, đá một cái."
Trần Mậu Thanh nghe được âm thanh, đem cầu chặn lại, đá tới.
Tô Tử Duyệt nhìn tư thái đá cầu mây bay nước chảy của anh, lại nghĩ tới chuyện đã qua, "Trước kia đi ở bên sân banh thì tôi đặc biệt sợ quả banh kia sẽ lăn tới về tôi, mỗi lần đều cầu nguyện ngàn vạn cầu đừng bay tới về phía mình."
"Bị cầu đập qua sinh ra bóng ma?"
"Đúng vậy, cũng bị đập choáng váng. . . . . . Anh vui vẻ như vậy làm cái gì?"
"Bình thường sau khi chuyện như vậy xảy ra sẽ sinh ra điểm khác, tỷ như vừa thấy đã yêu. . . . . . Trong tiểu thuyết đều viết như vậy."
"Đúng vậy, tôi thấy đàn ông kia quá đẹp trai xuất sắc rồi, cho nên cố ý khiến cầu đập tới, đập quá đau rồi, quả quyết bỏ qua trai đẹp này. . . . . ."
"Đó là người nọ quá đần, không hiểu được đập đến vừa đúng. . . . . ."
". . . . . ."
Bọn họ thật là đang thảo luận bị cầu đập?
Tô Tử Duyệt theo Trần Mậu Thanh đi ở trong sân trường, nghe anh nói trường học này lúc ban đầu là bộ dạng gì, rất nhiều tòa nhà sử dụng làm gì mà bây giờ làm gì. . . . . .
Vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác trong lúc đó, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Khi bọn họ ra trường thì còn lưu luyến không rời với trường học này, đột nhiên cô nghĩ tới nguyện vọng của bản thân, lúc cô kết hôn, cô hi vọng có thể ở trường học chụp hình cưới. Khi đó cô còn cùng Phương Văn Thành ở chung một chỗ, nhưng nguyện vọng của cô là lúc kết hôn trở lại trường học chụp hình cưới, mà không phải cô và Phương Văn Thành lúc kết hôn trở về trường học chụp hình cưới.
Rất nhiều chuyện sau khi có kết quả, mới phát hiện rất nhiều việc nhỏ không đáng kể đã sớm hiển thị kết quả.
"Như thế nào, khó hoài niệm được mối tình đầu của mình?"
"Làm sao anh biết, chẳng lẽ anh cũng ở đây hoài niệm?" Cô cố ý kinh ngạc mà nhìn anh.
"Cô quá thông minh, cái này cũng có thể đoán được. . . . . ."
". . . . . ."
Cô ngồi lên xe của anh, còn đang không ngừng nhìn quanh. Nhớ năm đó trước khi tốt nghiệp, còn dắt tay Diệp Tiêu Tiêu nói về sau không cần về phá trường học này, sau khi rời đi mới biết trường học cũ tốt, bước chậm lên đường mòn đều biến thành những trí nhớ tốt đẹp, mỗi một lần cười đều hiểu ra.
Trần Mậu Thanh đưa cô đến trườc cửa lớn biệt thự, cô xuống xe, đi tới trước mặt của anh, mà anh cũng chậm rãi giáng cửa sổ xe xuống.
"Cám ơn anh, hôm nay tôi rất vui vẻ." Là thật rất vui vẻ, cũng rất nhẹ nhõm, cũng chân chính hiểu, những cái được gọi là khổ sở khó chịu, cũng chỉ là mình không chịu buông qua mình, chỉ cần mình nguyện ý, dĩ nhiên có thể đi ra, cuộc sống tốt đẹp như thế, tội gì mua dây buộc mình.
Trần Mậu Thanh nửa cười nhìn cô, để tay tại cạnh cửa kính xe, chăm chú nhìn cô nở ra nụ cười hoàn chỉnh, "Cảm tạ của cô cũng chỉ nói một chút?"
"Hả?" Cô mở to hai mắt nhìn anh, hình như hoàn toàn không ngờ, anh vẫn còn có yêu cầu.
Anh cười như không cười, chờ cô có được mấy phần khẩn trương thì mới chậm rãi mở miệng, "Cô đã ngỏ ý cảm ơn như vậy, tối mai tôi tham gia một tiệc rượu, vừa đúng thiếu một bạn gái. . . . . . Không biết Tô tiểu thư có thể nể mặt hay không đây?"
Cô thở ra một hơi, "Là vinh hạnh của tôi, cảm tạ như vậy, ngược lại tôi chiếm tiện nghi."
Trần Mậu Thanh không thể không thấy bộ dạng cô rõ ràng thở phào một cái, đây là một cô gái thông minh, anh thật sự có ý nghĩ muốn cùng với cô phát triển thêm một bước, lúc bọn họ ở chung một chỗ rất vui vẻ rất dễ dàng, không phải sao? Dù bạn bè của anh đều khuyến cáo anh, tốt nhất chớ trêu chọc cô gái này, dù sao cô và Giang Dực có quan hệ.
Nhưng anh làm việc, không thích suy tính khác.
Cô thấy anh cũng sẽ không nói gì, cười một tiếng, "Đi đường cẩn thận."
Anh gật đầu một cái, lúc này mới chậm rãi kéo cửa sổ xe lên.
Cô xoay người, mới vừa cười thì trở nên nhàn nhạt, cô hỏi mình, Trần Mậu Thanh người này như thế nào, diện mạo anh tuấn, gia thế không tệ, hơn nữa làm việc hành động độc lập không chịu bất kỳ ảnh hưởng người nào, bọn họ ở chung một chỗ thì cô rất dễ dàng, cũng rất vui vẻ, quan trọng hơn cô không có nửa điểm yêu cầu với anh, không thể nói tốt, nhưng cũng không thể nói cảm thụ không tốt.
Tô Tử Duyệt đã đồng ý với Trần Mậu Thanh sẽ cùng anh tham gia tiệc rượu, cô ăn mặc tốt thật sớm, theo Trần Mậu Thanh cùng đi tới. Đến hiện trường tiệc rượu thì cô cảm thấy mình đem chuyện này nghĩ đến quá đơn giản, cô chỉ nghĩ Trần Mậu Thanh qua lại với cô nhiều lần như vậy, cô cũng nên đáp lại một chút, cũng không thể thu chỗ tốt của người khác. Nhưng bây giờ ánh mắt người khác canh chừng cô, rõ ràng quan hệ giữa cô và Trần Mậu Thanh không tầm thường. Lúc này cô mới cảm thấy không ổn, chuyện cô và Giang Dực, mặc dù không hoàn toàn công khai, người biết cũng không ít, hiện tại cô và Trần Mậu Thanh cùng xuất hiện, đó chính là nói cho mọi người sự việc của cô và Giang Dực đã trở thành quá khứ.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, anh còn cười không chút để ý, làm cho người ta không rõ ràng lắm anh để cho cô cùng anh tới đây, là cố ý hay vô tình.
Cô đứng ở bên cạnh Trần Mậu Thanh, nhận lấy những ánh mắt cố ý vô tình của người đó, cô thản nhiên tiến lên ánh mắt người khác, không chút nào khiếp đảm. Trường hợp này cũng không xa lạ, xa lạ là cô đứng ở bên cạnh Trần Mậu Thanh, điều này làm cho cô một lần nữa nghĩ tới Giang Dực, hình như cô cũng không đứng ở bên người Giang Dực như vậy, nhận lấy cái nhìn chăm chú của mọi người, những chi tiết nhỏ như thế này bỏ vào hiện tại sau khi bọn họ chia tay, hình như cũng có thể biến thành chỗ u minh nhất định.
Cô thản nhiên khiến Trần Mậu Thanh rất là hài lòng, một bên anh cùng người nói chuyện, vừa chú ý cô, thỉnh thoảng cô cũng chống lại ánh mắt của anh, không keo kiệt nụ cười của mình chút nào.
Nếu như có một loại phương thức có thể để cho mình sống rất tốt, vậy cũng chớ suy nghĩ có phải tình yêu hay không, loại phương thức thuần túy hay không, nếu cả người mình thoải mái, cần gì đối canh cánh trong lòng với chút chi tiết.
Cô đứng một lát, mới lấy cớ đi phòng vệ sinh rời đi Trần Mậu Thanh bên cạnh, anh nói chuyện cùng với những người đó, lúc nói chuyện thỉnh thoảng nhìn về phía cô, sử dụng ánh mắt ý bảo cô cũng không thích hợp ở chỗ này nghe bọn họ tiếp tục đàm luận nữa.
Trần Mậu Thanh gật đầu một cái, để cho cô rời đi.
Cô mới vừa đi, đã có người nặng nề vỗ xuống bả vai Trần Mậu Thanh, "Người cái này là cố ý chứ?" Người nói chuyện lắc đầu một cái, hình bày tỏ hành động hoàn toàn không hiểu với Trần Mậu Thanh, "Biết rõ cô ta là bạn gái Giang Dực, còn như vậy. . . . . ."
"Xin cộng thêm chữ ‘ trước ’." Trần Mậu Thanh có một chút bất mãn, chỉ nhìn đối phương là bạn bè của mình nhiều năm, cũng không muốn nói thêm cái gì.
Tô Tử Duyệt đi trước đến toilet, trang điểm lại một lát, mới vội vã đi ra, chỉ là cũng không muốn đi đến bên cạnh Trần Mậu Thanh nhanh như vậy, anh cố ý mang cô tới đây, cô sắm vai nhân vật chính là bình hoa, không hề có tác dụng. Cô theo đại sảnh đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài cũng không có nơi an tĩnh ngây ngô, liền đi lên nơi kín đáo ở cầu thang, chuẩn bị đi lầu hai.
Lầu hai rất an tĩnh, hành lang dài sáng rỡ y hệt vàng, giống như đi ở một con đường xa hoa đến mức tận cùng , cô đi tới cuối, phát hiện cũng không chỗ thần kỳ, nơi này là một cái ban công ngược lại về phía đại sảnh, từ ban công nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy vô số ngọn lầu cao và đèn đuốc, tinh xảo cũng không hấp dẫn người, chỗ tốt duy nhất là an tĩnh, cô đặc biệt thích như vậy, nhắm mắt lại, có thể cảm thấy rõ ràng gió phất qua gò má của mình, cảm giác ôn nhu thoải mái dễ chịu giống như tiến vào một nơi khác không thành thật nhưng lại hướng tới thế giới.
Rất thoải mái, hình như để cho cô quên mất những thứ không vui và đau đớn, những thứ đó cũng thật bị gió thổi hết. Khi cô nằm ở trên bàn mổ thì chỉ muốn khóc. Giang Dực nói không sai, cô luôn luôn là người nhẫn tâm, biết không giữ được đứa bé này, vì vậy không bỏ ra tình cảm, nhưng lúc cô chỉ muốn khóc. . . . . . Đứa bé cũng hơn bốn tháng rồi, rời khỏi cơ thể cô, để cho cô đau đớn không dứt, bác sĩ để cho cô nằm viện quan sát mấy ngày, cô đều cự tuyệt, cô không thể đợi ở nơi bệnh viện đó, sẽ làm con cô uất ức.
Chỉ có ở thời điểm một mình, cô mới dám hồi tưởng những thứ đau đớn kia, bản thân không cần lo lắng hay sẽ luống cuống.
Hai mắt nhắm lại của cô chậm rãi mở ra, chậm rãi thở ra một hơi , ý nghĩ cuối cùng trước khi mở mắt, là cô bỏ lỡ một đứa con.
Cô đang chuẩn bị xoay người đi xuống, thời gian cô rời đi có chút dài rồi, cũng không biết Trần Mậu Thanh có thể tìm cô hay không.
Đột nhiên, tay của cô bị một cái tay khác nắm, cả người cô tóc gáy đều dựng lên ở một phút, thân thể cứng ngắc không tự chủ được, chờ đón chính là vừa nặng nề buông lỏng.
Cô cũng không biết đã có người đi tới bên người cô.
Cô ngẩng đầu, đối mặt với tầm mắt của Giang Dực. Anh đang ở nơi này, không có gì lạ, trường hợp này anh vốn sẽ tham dự, đụng phải cũng là chuyện đương nhiên.
Cô trầm mặc nhìn anh, cũng không kêu anh buông tay, cũng không chủ động mở miệng.
"Em và Trần Mậu Thanh ở chung một chỗ, bởi vì hắn trợ giúp công ty ông nội em, giúp ông nội em giảm bớt gánh nặng?"
Cô cắn môi, lại không nói chuyện, không nói được cảm giác khó chịu còn thất vọng trong lòng.
"Đã như vậy, em cần gì bỏ gần cầu xa?" Anh lại gần một bước, tiến tới bên tai cô mở miệng, "Anh cũng có thể giúp em vậy."
Cô rốt cuộc có phản ứng, nghĩ muốn hất tay của anh ra, lại không có thể hất ra, đành phải thôi, "Em chính là không muốn ở cùng với anh."
Tác giả có lời muốn nói: Tăng thêm, ta chỉ muốn viết anh nam phụ, phần diễn rất ít, có mấy chương là nam nữ chính diễn rồi. . . . . . Nếu như không thích, xin lỗi.