Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau

chương 47

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Diệp Tiêu Tiêu đánh giá đối với việc Tô Tử Duyệt và Trần Mậu Thanh thường xuyên tiếp xúc là - mùa xuân trôi qua, thế nào hoa đào còn nở tươi tốt như vậy.

Thật ra thì hoa đào này đến, cũng sẽ không làm cho người ta vui vẻ lắm, dù sao hoa đào nát trừ làm cho lòng người chịu ảnh hưởng còn phải lãng phí thời gian đi xử lý.

Trần Mậu Thanh chủ động gọi điện thoại tới cho Tô Tử Duyệt,"Có thời gian rãnh không?"

"Hả?" Cái khác cô không có, chỉ thời gian là đặc biệt nhiều, nhiều đến mức sắp tràn ra rồi.

"Lần trước không phải nói với em có một nhà hàng nhỏ rất ý tứ sao? Dẫn em đi xem một chút."

Cô suy nghĩ một chút, vẫn lựa chọn cùng Trần Mậu Thanh đi ra ngoài, cô thích cảm giác đi chung với Trần Mậu Thanh, không buồn không lo, sẽ không nghĩ những chuyện làm cho mình không thoải mái kia, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó, hơn nữa tới điểm liền dừng, không vượt qua giới hạn, giống như là bạn tốt nhiều năm, nhẹ nhõm và tự tại như vậy.

Cô ăn mặc thật xinh đẹp, ngay cả trong mắt cũng nhiều hơn mấy phần linh động, cô nhìn mình trong gương trang điểm, đây chính là dáng vẻ cô nên có, mà không phải cô gái ưu sầu đầy mặt, thật ra thì làm Lâm Đại Ngọc cũng không có gì không được, điều kiện tiên quyết là có được anh Bảo Ngọc cưng chiều, đáng tiếc, dù là như vậy, kết cục của Lâm Đại Ngọc cũng không tốt. Thật là rất kỳ quái, cô rất thích Lâm Đại Ngọc, nhưng trong cuộc sống nếu quả thật xuất hiện một người giống như Lâm Đại Ngọc, cô dám cam đoan, mình nhất định không chịu nổi.

Lâm Đại Ngọc, Bảo Ngọc (Giả Bảo Ngọc): nhân vật trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của Tào Tuyết Cần

Cuộc sống tốt đẹp chính là nên khóc thì khóc, nên cười thì cười. Cô nghĩ, bây giờ nhìn đến bản thân cô, nhất định tự mình cũng không biết một hai tháng vừa rồi đã trải qua những gì, cho dù là chính cô cũng không chịu tin tưởng, cô thật sự biến thành loại người cô đã từng mong đợi kia, thất tình có gì lớn lao, sau khi khóc lớn một trận, vẫn cười với cuộc sống như cũ, đã trải qua tình cảnh đau khổ nhất, liền tự nhiên có thể cười đón ngày mới, cô thật sự làm được.

Nếu như không cố ý nhớ lại, thì cô cũng quên mất, thì ra mình đau như vậy.

Cô trang điểm xong, sau khi thay quần áo xong, liền vội vã ra cửa. Gần đây thường ra ngoài, làm cho tâm tình cô bây giờ giống như ánh mặt trời rạng rỡ. Trần Mậu Thanh đã đợi ở đây một lúc lâu, rốt cuộc thấy người đi ra.

Cô đi tới, "Chờ lâu rồi sao?"

"Từ trước đến giờ mỹ nữ đều muốn người khác chờ, một chút cũng không lâu."

Từ trước đến nay lời nói mâu thuẫn từ miệng anh nói ra, một chút cũng không ghét, mà trong mắt anh chứa vài tia hài hước ngược lại làm cho người ta bỗng sinh ra vui vẻ. Cô mở cửa xe ngồi vào, nghĩ tới nếu như là thời học sinh gặp phải nam sinh như thế, nhất định sẽ kính nhi viễn chi, cảm giác nam sinh như thế liền đại biểu hoa tâm và không một lòng.

Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó. (Nguồn: wikipedia)

Cho đến có một ngày, cô nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết, cô cũng không thích nội dung cuốn tiểu thuyết, lại nhớ loại cảm giác đó - bạn cho rằng người có thể cùng bạn cả đời chưa chắc vẫn sẽ cùng với bạn... lúc bạn không nghĩ người bên cạnh này có thể cùng bạn cả đời không lại có thể vẫn ở bên bạn.

Khi đó đột nhiên cô cảm thấy, cảm thấy người hoa tâm, thì tương ứng với yêu cầu của họ cũng sẽ thấp, có lẽ người như vậy ngược lại không khiến người ta thất vọng, trong lòng cô luôn thích hoa tuyệt thế, ngay cả chính cô cũng cảm thấy như thế.

"Suy nghĩ gì thế?"

"Đang nghĩ tôi đọc mấy bộ tiểu thuyết, tôi phát hiện lý do mình thích hoa tuyệt thế."

"Hả? Nói một chút xem, tôi cũng muốn biết hoa tuyệt thế ở đâu."

Cô suy nghĩ một chút, "Trước tiên là nói về một cuốn tiểu thuyết, nguyên nhân tôi thích là cảm thấy cái này đặc biệt có thể thỏa mãn cái gì đó trong lòng tôi, chính là một người đặc biệt chính nhân quân tử bị một yêu tinh quyến rũ, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy làm cho người ta rất mong đợi, vì vậy sau khi thật sự có một cuốn tiểu thuyết như vậy, trong nháy mắt tôi liền kích động, đặc biệt thích. . . . . ."

Trần Mậu Thanh cười như không cười nhìn cô một cái, "Em thích xem kết quả quyến rũ sau chứ gì?"

"Làm sao anh có thể thiên tài như vậy chứ, ngay cả cái này cũng biết." Nói xong cô còn trừng mắt nhìn.

"Ừ, em không phải là người thứ nhất nói tôi như vậy, cũng sẽ không phải là người cuối cùng."

Cô không thể nhịn được, cũng cười , "Anh vẫn luôn tự luyến như vậy?"

"Trời mới biết, tôi luôn luôn khiêm tốn."

"Đúng vậy, ngay cả trời cũng biết, lời anh nói lúc này là chém gió, để cho anh chém…."

"Đây là em ghen tỵ, ghen tỵ thuần túy…."

….

Lái xe rất lâu, mới quẹo vào một cái cái hẻm nhỏ, hẻm nhỏ như vậy khiến người ta liên tưởng đến phòng cũ những năm , chỉ là sau khi xuống xe, cô liền phát hiện, phòng ốc như vậy phải là kiệt tác của hiện đại, cũng không phải là nhà cổ bảo tồn đầy đủ. Điều này làm cho cô không thể không nhớ tới lời nói của một người chủ trì nổi tiếng, mấy chục năm trước vì kinh tế không ngừng làm cho những vật cổ xưa gì đó biến mất, hiện tại lại vì phát triển, phải tốn món tiền khổng lồ sửa chữa phục hồi.

Trần Mậu Thanh dừng xe lại, liền đưa cô đến nhà hàng đó, vừa vào nhà hàng, cô liền bị khiếp sợ. Đây là dùng đầu gỗ xây thành một căn phòng nhỏ, trong phòng đều là một màu cà phê, bàn ghế tường tất cả đều có màu cà phê. Mà mặt duy nhất trang trí trong đó lại là vô số mạng nhện lớn nhỏ…. Cô cũng xem qua rất nhiều thiết kế kỳ quái, nhưng vẫn có chút khiếp sợ, suy cho cùng ai nghĩ ra được cái này?

Trên trần nhà đều là mạng nhện, sau đó khách ở dưới mạng nhện ăn cơm, loại cảm giác này nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị, quả thật là có ý tứ, ít nhất trước kia cô chưa từng thấy qua.

"Những thứ này đều là giả chứ?" Cô chỉ vào những cái mạng nhện, hoàn toàn không dám tin những cái mạng nhện tầng tầng lớp lớp đan xen này lại có hứng thú thế nhưng lại ở đỉnh đầu cô, may mà không có con nhện ở trên đó, nếu không cô sẽ cảm thấy nhất định cô sẽ hoài nghi có phải vào nhà yêu tinh nhện không.

Phản ứng của cô khiến Trần Mậu Thanh rất hài lòng, "Nhân tạo đó…. Nhưng hoàn toàn là theo mạng nhện thực sự mà tạo ra, phóng đại theo tỷ lệ…."

"Nhất định là ông chủ này đặc biệt rãnh rỗi." Người bình thường cũng không làm chuyện như vậy.

Anh gật đầu một cái, đích xác là vậy, "Nghe nói ông chủ của nhà hàng này rất thích nhện, nuôi rất nhiều nhện làm sủng vật, không ít con nhện còn có kịch độc…."

"Vậy ông ta có thể cho nhện lên mấy trang web, nếu như có khách nào làm ông ta ghét, ngay cả tư liệu đầu độc đối phương cũng có thể tiết kiệm. . . . . ."

"Em thật thông minh, ông chủ kia quá đần khẳng định là không nghĩ đến, em chờ một chút cho ông ta chút đề nghị…."

"…."

Nhà hàng vô cùng đặc sắc, sau khi bát đũa mang lên bàn, cô không có chút bất ngờ nào khi thấy bát đũa cũng là màu cà phê, nghĩ thầm nhất định ông chủ của nhà hàng này siêu cấp thích màu cà phê và nhện, thế nhưng lại có thể kết hợp hai thứ khác biệt lại, đợi đến sau khi thức ăn mang lên bàn, cô lại tăng thêm một câu, ông chủ của tiệm này nhất định yêu thích chọc ghẹo, đồ ăn đầy bàn, tất cả đều là làm đậu hũ….

Đây là bữa tiệc đậu hũ.

Trần Mậu Thanh thấy vẻ mặt của cô, giải thích nghi hoặc cho cô, "Trong một ngày nhà hàng này chỉ có một món ăn, vì vậy cả bàn chính là món ăn đó, xem ra hôm nay vừa vặn là chọc ghẹo."

Nói xong ba chữ cuối cùng thì nụ cười trên mặt anh tràn đầy ý ranh mãnh.

Cô làm bộ không nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt anh, "Lần trước anh tới ăn là cái gì?"

"Cà, một bàn cà lớn." Anh cười nói.

Cô cầm đũa lên chuẩn bị nếm thử một chút, phát hiện mùi vị cực tốt, tư vị mỗi một món ăn đều khác với món khác, hoàn toàn không giống như là cùng một loại nguyên liệu tạo thành, đậu hũ trơn mềm bỏ vào trong miệng, giống như tan vào miệng, loại cảm giác này tuyệt vời, trong nháy mắt làm cho cô liền thích nơi này, kết cấu, trang trí, màu sắc, đều là làm cho cô thích.

Có một món ăn lại là mặt, cô nhìn một lúc lâu, "Đây là làm từ bã đậu?"

"Hẳn là thế."

Cô không khỏi nhớ lại chuyện lý thú trước đây rất lâu, khi đó xem phim hoạt hình, là nói đến chuyện so tài nấu nướng, bên trong làm từ bã đậu. Đặc sắc nhất của bộ phim hoạt hình này là cảm giác khi ăn, dùng hình tượng cụ thể miêu tả ra ngoài, dùng tâm lĩnh hội mùi vị thức ăn.

Cô vừa nhắc tới như vậy, Trần Mậu Thanh cũng cùng nói chuyện với cô, anh cũng xem bộ phim hoạt hình này rồi. Sau đó từ thảo luận thức ăn đến châm chọc nội dung bộ phim, có nhiều chỗ không hợp lý, bất kể nhân vật chính của bộ phim làm món ăn như thế nào, tựa như vĩnh viễn luôn là người thắng….

Một bữa cơm trong không khí thoải mái kết thúc.

Lúc rời đi, Trần Mậu Thanh cảm thán, "Đã lâu không nói thoải mái như vậy rồi, lần trước cũng vậy, vẫn là không bằng tụ họp bạn học thời đại học."

"Anh tốt nghiệp đại học nào?"

"Đại học Nam Giang."

"Hả?" Biểu hiện của cô đặc biệt kinh ngạc, "Có thật không? Vậy tôi còn phải gọi anh một tiếng học trưởng."

Anh lập tức phản ứng trở lại, "Vậy chúng ta cùng đi thăm trường cũ một chút xem như thế nào?"

Rất lâu sau, Tô Tử Duyệt cũng phải thừa nhận, rất nhiều chuyện tựa như đã định trong mơ hồ, cô còn nhớ rõ, hình như Giang Dực trong điện thoại nói với cô, sau khi anh trở lại, sẽ cùng cô tới trường học một chút.

Hiện tại cô thật sự trở lại trường học rồi, mà ở người bên cạnh cô lại là Trần Mậu Thanh.

Bọn họ đi từ cổng giữa của trường, không đến bao lâu liền thấy thư viện đồ sộ, nghĩ đến cái thư viện này, Trần Mậu Thanh liền đặc biệt buồn bực, "Năm đó lúc tôi tốt nghiệp, thư viện này còn chưa động thổ…. Mới bắt đầu hoạch định, chỉ là nghe nói một hoạch định liền quy hoạch rất nhiều năm."

Tô Tử Duyệt tràn đầy đồng cảm, "Thời điểm tôi học năm thứ nhất, nơi này bị đào một cái hố to, vì vậy sườn núi tình nhân lập tức biến thành Tuyệt Tình Cốc."

Trần Mậu Thanh cũng cười, "Cũng là bọn em may mắn, hưởng thụ bao nhiêu tài nguyên của trường."

"Đâu có đâu, lúc thư viện này xây xong, tôi cũng học năm thứ ba rồi, làm gì có tâm tình học tập."

"Nói lời này trước mặt người không có nửa điểm hương thụ như tôi, em quá tàn nhẫn."

"Vậy tôi nói tàn nhẫn hơn, lúc ấy khẳng định bọn anh không có máy điều hòa, tôi học đại học một năm, là tòa nhà này lắp đặt máy điều hòa…." Cô nói xong liền nở nụ cười.

"Làm sao em có thể không hiền hậu như vậy?" Trần Mậu Thanh nhớ lại các biện pháp lúc ngủ mùa hè năm đó, cũng cười, có bạn học trước khi phòng ngủ đóng cửa liền trộm máy điều hòa ở nhà dạy học, có bạn học liền trực tiếp thuê phòng bên ngoài trường, mà có bạn học ngủ trên mặt đất trong phòng ngủ….

Năm đó mới thật sự là thời gian hăng hái, nghĩ đến quá khứ, hình như những thứ cảm xúc kia lại trở lại trên người.

"Tôi chỉ nói sự thật, chẳng lẽ tâm anh thủy tinh (ý là dễ vỡ) như vậy?"

"Lòng của tôi cũng đã vỡ, em cứ nói đi?"

Truyện Chữ Hay