Bạch Văn Uyên nằm trên giường vươn vai, xoay người về phía cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào.
Cao Xu mặc váy ngủ màu trắng dựa bên cửa sổ, rèm cửa trắng bay phập phồng bên người cô, ánh nắng xuyên qua váy cô chiếu ra thân hình lả lướt.
Anh ngáp một cái: “Cô gọi bữa sáng trưa?”
Cao Xu xoay người, lắc đầu.
Anh nhấc chăn lên: “Cô thật sự không mang quần áo của tôi theo à?”
Cao Xu nhẹ nhàng đi ra phòng khách, kéo một chiếc vali tới, mở ra, ném cho anh một bộ quần áo.
Bạch Văn Uyên nhếch miệng cười, “Cảm ơn nhé.”
Cao Xu mặc kệ anh, chọn nội y và một cái váy dài, lại lấy một chiếc áo khoác lông ra, đứng dậy, trực tiếp kéo dây váy ngủ của mình xuống.
“Cô làm gì đấy?” Bạch Văn Uyên ôm quần áo nhảy cẫng lên.
Cô nghiêng đầu, nửa người trần trụi: “Thay quần áo!”
Nửa thân dưới của Bạch Văn Uyên hơi đau, cúi người che giấu phản ứng, chật vật chui vào nhà vệ sinh. Anh đứng trước gương mặc áo hoodie, tức giận bất bình, tại sao cùng thay quần áo người chay trốn lại là anh?
Hôn lễ cử hành vội vã, Cao Xu xin lãnh đạo cho nghỉ nửa tháng, Bạch Văn Uyên lại chưa xin nghỉ. Anh ném chìa khoá nhà mình cho Cao Xu: “Tôi phải đến đơn vị một chuyến xem có thể xin nghỉ mấy ngày hay không.”
Bạch Văn Uyên xách theo một túi kẹo mừng uể oải đến văn phòng, sau khi ném cho em gái trợ lý mang đi phát tới mọi người, anh dựa vào ghế nghỉ ngơi. Anh xem như một trong những cháu trai bình thường của nhà họ Bạch, tuổi không phải lớn nhất cũng không phải nhỏ nhất, không phải ưu tú nhất cũng không phải kém cỏi nhất, không phải kẻ gây rắc rối nhất nhưng cũng không phải người ngoan nhất. Trước nay chuyện tốt chuyện xấu đều không tới lượt anh, anh giống như một vai quần chúng xuất sắc, lúc có kịch hay thì chạy ra hóng hớt, lúc buồn tẻ thì phụ trách sôi nổi, hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ trở thành vai chính.
Anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Cao Xu, cô khóc nức nở, cuối cùng vừa đau đầu vừa nôn mửa, anh thật sự bó tay, chỉ có thể đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi. Cô gái này đúng là lấy oán trả ơn, lúc tỉnh lại không chỉ không cảm ơn anh mà còn bảo anh là kẻ xấu, có ý đồ dụ dỗ gian dâm vị thành niên, sau đó dùng móng tay cào anh. Cuối cùng hiểu lầm giải trừ, cô không chỉ không xin lỗi mà còn quấn lấy anh.
Trước nay Cao Xu rất dính người, bắt anh dẫn đi dạo công viên giải trí, bắt anh phải đón Tết cùng, bắt anh dẫn đi lượn trung tâm mua sắm, ban đầu anh cho rằng người ta coi trọng anh, đắc chí, sau này mới biết bản thân chỉ là kẻ lấp chỗ trống. Anh giận dỗi không muốn quan tâm đến cô, cô lại khóc cho anh xem, anh là một người đàn ông, tóm lại không thể để mặc cô khóc đến thương tâm, vì thế bị bắt làm rất nhiều việc mất mặt, cuối cùng, anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không thích hợp —— vậy mà mỗi ngày anh đều nghĩ đến cô nàng ăn cháo đá bát này.
Bạch Văn Uyên xây dựng cho mình phòng tuyến tâm lý vững chắc, chuẩn bị bắt đầu nghiêm túc yêu đương. Hoa tươi, ngọn nến, bữa tiệc lớn, dàn nhạc, món quà xinh đẹp, chỉ cần anh mở miệng tuyệt đối dễ như trở bàn tay.
Anh vô cùng tự tin hẹn Cao Xu ăn tối, cô hào hứng nghe anh giới thiệu bò bít tết ăn thế nào, lại tò mò nghe dàn nhạc diễn tấu, anh cảm thấy bầu không khí đã đến ngưỡng, nên tỏ tình, kết quả cô thở dài một hơi, nói: “Nếu sau này tôi mà tìm chồng, nhất định sẽ không tìm người thế này.”
Trong lòng Bạch Văn Uyên rét run sợ, rút tay định lấy quà lại.
“Làm những thứ này thật vô dụng.” Cao Xu buồn chán dùng dao nĩa gõ đĩa, động tác không mấy lịch sự: “Tôi muốn tìm một người trong nhà có quyền có thế, có thể giúp gia đình tôi phát triển, có thể khiến tôi kiêu hãnh.”
Cao Xu nhìn Bạch Văn Uyên: “Như anh là vô dụng nhất, mỗi ngày chỉ biết ăn biết chơi, tung tăng sau lưng mấy cô nàng, anh có biết thế nào là tiến tới vạch đích không? Anh có biết thế nào gọi là quyền cao chức trọng không?”
Cơ mặt anh giật giật, nói: “Cô mới bao lớn, hiểu gì chứ?”
“Anh cũng lớn hơn tôi không được bao nhiêu, có gì mà tôi không hiểu?” Cao Xu khinh thường nói: “Bọn họ tìm đối tượng kết hôn đều như vậy.”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Bạch Văn Uyên tỏ tình, song chưa hoàn thành đã bị bắn súng, sau khi ủ rũ cụp đuôi đưa cô về nhà, anh hoàn toàn héo hon, không còn nhiệt tình hưởng ứng lời rủ rê của Cao Xu nữa. Anh quen một cô bạn gái trong trường, hai người nắm tay, ôm hôn, thoải mái đi xem phim, dạo phố, vô cùng vui vẻ. Thỉnh thoảng Cao Xu nhàm chán, anh lại không từ chối được, khi đó anh sẽ dẫn bạn gái đi cùng, thể hiện tình cảm ân ái trước mặt cô, sau vài lần như thế cô cũng thức thời.
Anh thừa nhận bản thân có tâm tư gây rối Cao Xu, nhưng anh không hiểu cảm xúc của phụ nữ, từ khi anh không còn chủ động liên lạc với cô, hai người rơi vào trạng thái xấu hổ. Lúc gặp mặt chẳng ai nhìn ai, khi nói chuyện cũng kẹp dao giấu kiếm, không gặp thời gian dài lại nhớ đến hoảng hốt, trạng thái này vô cùng bất lợi với anh. Mọi người đều được gia đình cưng chiều, không có cô gái nào chịu được bạn trai hay vị hôn phu hay ngó lơ mình, như thế, anh bị đá rất nhiều lần.
Sau đó, anh ngại quen bạn gái cố định, dứt khoát lang thang, thấy ai hợp mắt, hai người thử ở bên nhau một thời gian, cảm thấy không hợp thì tách ra, nhẹ nhàng tự tại thế này anh rất thích. Đáng tiếc, thay bạn gái quá mức thường xuyên khiến anh có tiếng lãng tử ăn chơi trác táng, anh rất muốn nói với mọi người rằng tôi cũng vô cùng muốn có một người bạn gái cố định được không!
Sau đó nữa, anh nghe nói nhà họ Cao dẫn Cao Xu đi xem mắt, tuy nhiên anh hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ được dẫn đến trước mặt mình và anh trai. Anh nhìn Cao Xu chậm rãi đi vào phòng khách nhà ông nội, cô đang nhìn anh, trong ánh mắt dường như có chờ mong và chế nhạo. Ông nội nói Cao Xu thích ai thì chọn người đó, lúc ấy trong lòng anh như có ngọn lửa đang thiêu đốt, anh muốn đứng lên nói, chọn anh đi! Song anh lại thấy được ánh mắt cô nhìn anh trai, anh trai mới là người phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cô, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có dã tâm, có chí tiến thu, là người quan trọng mà gia tộc bồi dưỡng. Anh mới chỉ do dự trong một giây, sau đó đã thấy cô chủ động tới khoác tay anh trai.
Bạch Văn Uyên thở dài một hơi, vùi đầu vào cánh tay, mẹ nó, cái quỷ gì thế này!
Cửa văn phòng được đẩy ra, trợ lý cười hì hì tiến vào: “Tôi phát xong kẹo rồi, mọi người nghe thấy anh kết hôn đều giật mình, kiên quyết yêu cầu anh mời cơm hoặc tổ chức tiệc vui lần nữa. Vả lại, cấp trên nói cho anh nghỉ ba ngày, kết hợp cuối tuần thành năm ngày. Hôm nay cho anh trở về ——”
“Cảm ơn cấp trên!” Bạch Văn Uyên đứng dậy: “Đợi tôi nghỉ xong trở về sẽ mời mọi người ăn cơm!”
Anh rời khỏi văn phòng, lái xe lòng vòng bên ngoài, thật sự không muốn về nhà.
Gần giữa trưa, Cao Xu gọi điện thoại tới, anh nhấc máy.
“Tôi đến ăn trưa với anh nhé?”
“Không cần đâu, tôi đang làm việc bên ngoài.” Bạch Văn Uyên lập tức từ chối: “Đồ đạc của cô dọn hết sang nhà tôi rồi hả?”
“Qua kỳ nghỉ này là tôi phải về Bình Thành nên chỉ mang theo mấy bộ quần áo để thay thôi.”
“Ồ!”
Sau đó hai người không biết nói gì.
“Tối nay anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được!”
Cao Xu dập máy, Bạch Văn Uyên khó hiểu nhìn điện thoại: “Sao cảm xúc cô nàng này thất thường thế nhỉ?”
Anh tìm tạm một quán cơm trên đường, đối phó cho qua bữa trưa, định gọi điện thoại rủ vài người ra chơi bài giết thời gian, nhìn một lượt lại phát hiện chẳng ai thích hợp. Trong điện thoại anh tất cả đều là bạn bè từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng trào phúng anh diễn một màn tình yêu đích thực vô đối, nếu nghe máy chắc chắn sẽ hỏi vì sao chú rể không về nhà, lại đây, để đằng này giảng bí quyết vợ chồng cho. Anh không muốn tự tìm hố chui vào, tắt máy, chợt nhận ra bản thân không chốn để đi.
Thở ngắn than dài, đến buổi chiều đành trở về nhà.
Trong nhà không có ai, dường như đã được quét dọn, sau khi đồ đạc được đặt trở về vị trí cũ trông càng có vẻ trống rỗng. Anh đi vào phòng ngủ, kéo cửa tủ, hơn một nửa là quần áo Cao Xu. Anh duỗi tay sờ váy ngủ ren của cô, rồi lại vội rụt tay lại như có lửa đốt, cả người ngã xuống giường, giả chết.
Sau đó, anh ngủ, mãi đến khi sắc trời sẩm tối, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Anh mơ màng tỉnh lại, đi ra ngoài xem, đó là Cao Xu xách theo hai túi đồ về.
“Anh về rồi à? Sao được về sớm thế?”
“Lãnh đạo cho nghỉ mấy ngày, cô có muốn đi đâu chơi không?” Bạch Văn Uyên duỗi tay giúp cô xách đồ vào, tò mò xem bên trong, tất cả đều là gạo, mỳ sợi và các loại gia vị.
“Không muốn.” Cao Xu vào phòng bếp, bày biện đồ nấu: “Anh ra ngoài đi, tôi phải nấu cơm.”
“Chúng ta khó mà có tuần trăng mật, nếu không đi Hải Nam nhé?”
“Không đi!”
“Vậy đi Nhật Bản?”
“Phiền lắm, hiện tại tôi không muốn ra nước ngoài.”
“Vậy cô muốn đi đâu?”
“Tôi đã nói không muốn là không muốn mà.”
Bạch Văn Uyên nhìn cô lạ lùng: “Sao lại không muốn? Bạn bè cô không phải đi châu Âu thì là châu Úc, nếu cô không ra ngoài một chuyến thì chẳng phải là không theo kịp trào lưu ư? Nếu bị so không bằng, cô đừng khó chịu đấy!”
“Anh muốn tôi hơn họ à?” Cao Xu lấy thịt bò và đồ ăn kèm ra, chuẩn bị áp chảo bò bít tết.
“Tôi không có suy nghĩ này, chủ yếu là cô thôi.”
“Vậy anh đợi đi, lúc nào có yêu cầu thì tính.”
Bạch Văn Uyên nhìn cô cúi đầu, nhanh nhẹn dùng đao lựa đi gân thịt, rải các loại gia vị ướp, tuy để móng tay rất dài, song không hề ảnh hưởng đến động tác của cô mà còn tạo cảm giác vô cùng đẹp. Đi giày cao gót chạy bộ với dùng móng tay dài làm việc nhà, hình như đây là năng lực đặc biệt của phụ nữ thì phải.
“Cô định làm gì cho tôi? Nói trước là tôi chuẩn bị ——”
Cao Xu nhìn Bạch Văn Uyên, trông anh có vẻ thấp thỏm, an ủi: “Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ xong, đợi tôi nghĩ kỹ rồi lại nói. Anh ra ngoài trước đi!”
Bạch Văn Uyên đi ra phòng bếp, bật TV xem tin tức một lát, vẫn thấp thỏm không yên, về phòng ngủ mở hết mọi ngăn tủ ra, lại xem két sắt, gãi đầu, hét lớn: “Cao Xu, giấy đăng ký kết hôn của tôi đâu?”
Không có tiếng trả lười, anh lại chạy tới cửa phòng bếp: “Hôm qua cô cầm cả hai tờ giấy đi, tối đến lại nhét dưới gối, giờ cô để đâu rồi?”
“Anh tìm nó làm gì? Dù sao cũng không dùng được!”
Bạch Văn Uyên giật giật môi, một lúc sau mới nói: “Tôi chỉ muốn xem một chút thôi!”
“Tôi để trong ngăn kéo bàn sách của anh đấy.”
Bạch Văn Uyên chạy tới thư phòng, kéo ngăn kéo ra, quả nhiên thấy một quyển sổ nhỏ màu đỏ nằm yên tĩnh trong ngăn kéo, anh duỗi tay lấy, mở ra xem, một đôi nam nữ mặt lạnh xuất hiện. Anh ngắm nghía bản thân một lát, tuy bộ dáng trông có vẻ không vui nhưng cũng không che lấp được vẻ đẹp trai của anh, người vui vẻ ngắm một lúc mới chợt phát hiện ra có gì đó không đúng, đây là quyển của Cao Xu.
“Cao Xu ——”
“Lại sao nữa?”
“Đây không phải quyển của tôi mà?”
“À ——” Cao Xu lạnh lùng nói: “Vậy ư? Có thể tôi lấy nhầm!”
“Cô để quyển kia ở đâu? Chúng ta mau đổi lại đi!”
Cao Xu liếc nhìn anh một cái, nói: “Tôi đang để trong két sắt nhà tôi.”
“Chúng ta ăn xong rồi đi lấy đi!”
“Anh muốn ly hôn à?” Cao Xu bất chợt nói.
Bạch Văn Uyên không nói gì, anh cảm nhận được ác ý của Cao Xu.
“Cái này ngoại trừ hữu dụng lúc ly hôn thì bình thường ai dùng đến, anh cứ quát tháo vội vã thế làm gì?” Cao Xu nói: “Anh thả lại vào chỗ cũ rồi đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm!”
Bạch Văn Uyên vuốt mũi cất giấy đăng ký kết hôn của Cao Xu vào trong ngăn kéo, sau một lúc mới phục hồi lại tinh thần, tại sao anh lại phải nghe lời Cao Xu nói như vậy chứ!
Hết ngoại truyện