Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

chương 82: ngoại truyện 2: dối trá và hồn nhiên (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người Bạch Văn Uyên đầy mùi rượu, rũ đầu bị bố mẹ mình và bố mẹ Cao Xu dạy dỗ suốt một buổi tối, hiện tại anh chóng mặt nhức đầu, vô cùng buồn nôn, không muốn gặp người phụ nữ kia chút nào. Anh kéo bội hoa tân lang trên ngực xuống, đi qua đi lại ngoài hành lang hơn nửa tiếng, lúc này mới miễn cưỡng lấy thẻ ra mở cửa phòng.

Anh thấy Cao Xu ngồi trên giường lớn, tay hình như đang ôm gì đó xem, trên mặt tươi cười, vừa nghe thấy tiếng mở cửa bèn vội nhét thứ đó xuống dưới gối. Anh không thèm liếc Cao Xu lấy một cái, ném cơ thể xuống sô pha, nhìn cảnh đêm bên ngoài đến ngẩn người.

Anh kết hôn, anh mơ mơ màng màng trở thành người đàn ông đã kết hôn.

Anh luẩn quẩn trong lòng, càng muốn bổ đầu mình ra xem bên trong rốt cuộc là óc người hay óc heo.

Bạch Văn Uyên giơ tay xoa mặt mấy cái, nhớ tới bản thân nói mấy câu ngu xuẩn về Cao Xu trước mặt hai bên bố mẹ, cảm giác không chốn dung thân.

“Con thích Cao Xu, con yêu cô ấy, con chỉ ưng cô ấy. Ngoại trừ cưới con thì ai cũng không được! Do con nói với anh chuyện này, bảo anh ấy đừng tranh người với con, con cũng nói với Cao Xu rằng hôm nay nếu không lấy con, cuộc đời cô ấy về sau đừng mong sống tốt. Dù sao con cũng đã sửa lại tên trên thiệp mời rồi, cũng thực hiện nghi thức với Cao Xu trên sân khấu, hiện giờ cô ấy chính là vợ của con. Nếu mọi người không cho con đi đăng ký kết hôn, con có thể ầm ĩ đến Trung Nam Hải, mọi người có tin không ——”

Tính tình bố Bạch Văn Uyên luôn hòa nhã, nhìn bộ dáng vô lại này của con trai mà tức giận đến không biết như thế nào cho phải, đi đi lại lại trong phòng hội nghị khách sạn, cuối cùng thật sự không nhịn được, tiện tay cầm một cây pháo giấy mà công ty đặt trên giá lên đánh anh. Bạch Văn Uyên không kịp trốn, giơ cánh tay hứng vài cái, bây giờ vẫn còn đau.

Lúc bị đánh, anh còn kêu gào: “Cao Xu đâu thích anh con, cô ấy thích con, con cũng thích cô ấy, dựa vào đâu chúng con không thể kết hôn? Hiện tại đã là thế kỷ rồi, không ai muốn bị ép duyên cả, chúng con muốn tự do yêu đương, tự do kết hợp, tình yêu vạn tuế ——”

Vào thời điểm anh ra sức đấu tranh, Cao Xu đang làm gì?

À, người phụ nữ dối trá này chỉ đứng một bên uất ức khóc lóc, khóc đến anh phiền lòng, trên thế giới tại sao lại có người phụ nữ phiền phức như vậy nhỉ! Rõ ràng chính cô nghĩ xấu, dẫn đường để anh làm chuyện xấu, sắp đến đầu còn có thể tỏ vẻ, vô tội uất ức khóc lóc trước mặt bốn vị phụ huynh.

Cuối cùng, anh người đầy vết thương, Cao Xu mặt đầy nước mắt, hai người bị vây quanh đi đăng ký kết hôn, xem như chấm dứt trò cười này. Hai nhà không dám mâu thuẫn với nhau, con cái nhà mình tùy hứng, không biết oán trách nhau thế nào, đành nén giận cho qua.

Lúc Bạch Văn Uyên đứng ở Cục Dân Chính, nhìn nhân viên công tác đóng dấu chạm nổi, cuối cùng chảy nước mắt vì cả đời hoang đường của bản thân.

Mặt Cao Xu đã được lau sạch sẽ, không biết đã trang điểm lại từ khi nào, cô vươn tay nhận hai tờ giấy hôn thú mà nhân viên công tác đưa qua, đút trong túi xách của mình, cứ thế về khách sạn.

Anh cô đơn từ Cục Dân Chính về khách sạn, lại bị bố mẹ của mình bắt lấy, xách ra ngoài dạy dỗ một trận, mãi đến ban nãy mới thôi.

Đơn giản chính là những lời khách sáo.

“Cao Xu tốt tính, đoan trang dịu dàng, con thì chẳng khác nào con khỉ, sau này con không được ức hiếp con bé.”

“Chuyện này Cao Xu phải chịu uất ức, con phải dỗ dành con bé, không được để con bé đau lòng.”

“Nếu đã kết hôn thì phải lấy gia đình làm trọng, có chuyện gì tốt nhất nên trao đổi với Cao Xu. Con đừng lêu lổng bên ngoài nữa, tan tầm về nhà, ít nhiều cũng phải làm việc nhà, đừng đổ tất cả lên đầu Cao Xu. Hơn nữa, mau xoá hết số điện thoại của mấy cô chị chị em em gì đó của con đi ——”

Rốt cuộc, bố mẹ là bố mẹ của ai vậy?

Bạch Văn Uyên nấc một cái, chợt có cốc nước dán vào mặt anh, anh ngẩng đầu, Cao Xu đang cười tủm tỉm.

“Anh uống nước đi!”

“Không uống!” Cao Xu có độc, cả người đều mang theo tà khí, nếu anh bị dính vào sẽ không dứt ra được.

Cao Xu đặt cốc nước lên bàn trà nhỏ bên cạnh, nhìn vết thương trên cánh tay anh: “Anh có muốn tôi lau cồn tiêu độc không?”

“Không cần!” Bạch Văn Uyên đè giọng nói: “Để tôi yên tĩnh một lúc được không, hiện giờ đầu óc tôi đang rất loạn.”

“Anh đang loạn chuyện gì?” Cao Xu ngồi xuống bên người anh: “Chúng ta là vợ chồng, anh nói cho tôi nghe được không?”

Bạch Văn Uyên liếc nhìn cô: “Có cô vợ nào bỏ rơi chồng ở Cục Dân Chính còn bản thân thì chạy đi không?”

“Tôi nhất thời hưng phấn quá, không chú ý tới. Sau này tôi sẽ cẩn thận, nhất định không bỏ anh lại một mình, tha thứ cho tôi lần này đi! Được không?” Cao Xu dịu giọng, hoàn toàn không để ý tới oán khí dày đặc trên người anh, trấn an: “Hiện tại đã muộn thế này, mọi người đều mệt mỏi, anh có muốn đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi không?”

“Tôi nói tôi muốn yên tĩnh một lát. Yên tĩnh! Cô nghe không hiểu ư?” Bạch Văn Uyên gân cổ lên quát.

Cao Xu nhìn anh, trong mắt tràn ngập tủi thân cùng với sự kiên nhẫn bao dung, trông có vẻ hơi ươn ướt.

Trong lòng Bạch Văn Uyên hoảng hốt, Cao Xu lập tức quay đầu đi, che giấu nói: “Tôi đi ngủ trước đây, nếu có chuyện gì thì gọi tôi.”

“Cô ——” Bạch Văn Uyên đứng dậy, im lặng đi vào phòng vệ sinh, có lẽ quá hoảng loạn nên quên lấy quần áo để thay.

Bạch Văn Uyên tắm rửa sạch sẽ, cũng tỉnh rượu hơn, lúc này mới phát hiện ra bản thân không mang quần áo vào. Anh ghét bỏ nhìn đống quần áo chú rể bị vo thành một cục vứt trên mặt đất, lấy khăn tắm quấn quanh hông, kéo dép đi vào phòng.

Đèn trong phòng đã tắt, chỉ chừa một cái đèn đầu giường, anh mở tủ ra, định tìm quần áo nhưng lật qua lật lại cũng không thấy.

Quay đầu nhìn, Cao Xu đã quấn mình trong chăn ngủ rồi.

Anh vừa mới nổi nóng với người ta, hiện tại cũng ngại làm phiền người khác. Trông thấy cô chừa cho anh một nửa giường, chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, anh nhấc chăn, nằm xuống.

Trong phòng thoang thoảng hương thơm, ban đầu hơi đắng, sau lại ngòn ngọt, không ngừng tràn vào khoang mũi anh làm anh không ngủ được. Anh xoay người đưa lưng về phía Cao Xu, muốn rời xa hương thơm kia, nhưng toàn bộ căn phòng đã tràn ngập hương thơm ấm áp kia, anh muốn tránh cũng không thể tránh.

Nhắm mắt lại đếm tới một nghìn, đầu óc vô cùng tỉnh táo, anh duỗi tay tắt đèn đầu giường đi, vùi toàn bộ cơ thể vào trong ổ chăn.

Mùi hương trong chăn càng đậm, xung quanh có một nguồn nhiệt, muốn bỏ qua cũng không thể.

Bạch Văn Uyên lăn qua lăn lại mười lăm phút, trong đầu có các loại ảo giác như trường đua ngựa, làm thế nào cũng không áp xuống được.

“Bạch Văn Uyên, anh rất nặng, lúc trở mình cứ như động đất vậy.” Giọng Cao Xu truyền đến trong đêm tối: “Anh có thể nằm im đừng nhúc nhích được không?”

Cục tức trong bụng Bạch Văn Uyên không có chỗ để xả, anh bật đèn đầu giường lên, chống nửa người trên dậy, phát hiện Cao Xu cũng đã ngồi dậy, trên người mặc váy ngủ ren, nửa ngực lộ ra bên ngoài. Cục tức trong lòng anh lập tức tan thành mây khói, lắp bắp nói: “Cô không ngủ được cũng đừng trách người khác chứ!”

Cao Xu nhìn bờ ngực trần trụi của anh, đứng dậy, váy ngủ ren dán sát cơ thể để lộ đường cong uyển chuyển: “Tôi ra ngoài ngủ vậy.”

Bạch Văn Uyên cảm thấy bên cạnh hẫng hụt, bên ngoài phòng khách có ba cái sô pha, dù sao sô pha vốn chẳng phải giường, nằm ngủ thế nào cũng không thoải mái. Anh là đàn ông, luôn có phong độ đối với phụ nữ, nhưng với Cao Xu lại thật hà khắc, anh không thể đối xử với vợ của mình còn không bằng người ngoài. Anh chuẩn bị tốt tâm lý, cũng xoay người rời giường, quấn lại khăn tắm.

Cao Xu nằm nghiêng trên sô pha, dưới bóng đêm, đường cong uyển chuyển của cô hiện lên thật rung động lòng người, vòng eo kia thon gọn đến khó tin, dường như chỉ nằm gọn trong một vòng tay.

Bạch Văn Uyên hắng giọng nói: “Cô lên giường ngủ đi, tôi nằm tạm bên ngoài qua đêm cũng được.”

Cao Xu ngẩng đầu nhìn anh.

“Có điều cô có thể tìm cho tôi một bộ quần áo không? Tôi tìm trong tủ mãi mà chẳng thấy, dù sao cũng không thể để trần ngủ một đêm chứ!”

Cao Xu đứng dậy, trở về phòng, lúc đi ngang qua người anh nói: “Bản thân anh còn chẳng mang thì sao tôi có thể có?”

“Này!” Bạch Văn Uyên bất mãn: “Chẳng phải đồ đạc trong nhà đều do cô chuẩn bị ư? Tại sao lại không mang?”

Cao Xu liếc liếc chiếc khăn tắm nhỏ quấn quanh hông anh không thể che hết cơ thể, vòng eo cặp mông của người đàn ông này vô cùng rõ ràng, cô cười một tiếng, nâng cằm lên, giơ tay vươn ngón trỏ thon dài. Vì một lễ kết hôn hoàn hảo, cô đã nuôi móng tay, móng tay được sơn đỏ càng làm nổi bật làn da trắng mịn màng của cô. Ngón trỏ nhòn nhọn, quyến rũ, móng tay lành lạnh túm lấy giữa khăn tắm và hông anh, nhẹ nhàng kéo ra.

Cơ thể Bạch Văn Uyên không hề che đậy xuất hiện trước mặt Cao Xu, nửa người dưới có một thứ không nghe lời, run rẩy dựng lên.

Đệch mợ ——

Trong lòng Bạch Văn Uyên không hề do dự bật ra một câu thô tục, anh thấy ánh mắt của cô lướt qua nửa người dưới của mình, anh thấy khóe miệng cô dường như hơi cong lên, anh thấy mặt cô có biểu cảm gần giống với khinh thường.

Có ý gì, rốt cuộc cô có ý gì?

Bạch Văn Uyên duỗi tay bắt lấy Cao Xu đang định xoay người đi, cánh tay cô mát lạnh, trơn bóng như ngọc, anh hỏi: “Cô có ý gì?”

Cao Xu nghiêng đầu, mái tóc trượt sang một bên, lướt qua ngực anh, vừa tê vừa ngứa.

“Trông khăn tắm lỏng lẻo như sắp rơi. Tôi cũng chỉ tò mò, muốn xem kích cỡ ——”

Tóc Bạch Văn Uyên muốn dựng đứng lên, hiện tại giữa anh và cô chỉ cách một lớp váy ngủ mỏng như không, nửa bộ ngực của cô dán lên cánh tay anh, vừa mềm vừa ấm. Mỗi khi cô nói chuyện trong hơi thở đều mang theo hương thơm, điều khiến anh càng hãi hùng đó là cậu nhóc bên dưới không nghe lời, tiếp tục lớn lên.

“Thoạt trông chẳng ra gì.” Cao Xu nghiêng đầu: “Dù sao cũng chưa từng thử.”

“Người phụ nữ này!” Chút cồn còn sót lại nhanh chóng ùa lênclý trí đã bị đốt thành tro bụi, anh kéo tay cô xuống nửa người dưới của mình, nắm lấy dục vọng của mình, nơi nóng bỏng giật giật trong lòng bàn tay mềm ấm của cô, anh nắm tay cô vuốt ve lên xuống, giận dỗi nói: “Có to hay không? Có cứng hay không?”

Cao Xu cười với Bạch Văn Uyên, đôi tay dán sát nắm lấy nó, cơ thể quấn lấy anh, anh thấy cô chủ động phối hợp, đôi tay bóp eo cô, dùng sức xoa bóp mông cô, hưởng thụ khoái cảm do tay cô mang lại.

“Thoải mái không hử?” Cô mỉm cười nhìn vẻ mặt mê đắm của anh.

“Đừng nắm chặt như vậy, thả lỏng ——”

“Anh còn đắc ý mà cứng nữa hả!” Cao Xu bóp mạnh một cái, còn dùng móng tay nhòn nhọn cào nhẹ.

Bạch Văn Uyên kêu lên một tiếng, cúi người ôm lấy nửa thân dưới, ngẩng đầu nhìn cô lùi về sau một bước, giơ tay ngắm nghía tay mình. Dưới ánh đèn tối, bàn tay trắng nõn cùng móng tay đỏ đậm tựa như yêu tinh làm tim anh rung động.

“Cao Xu ——” Bạch Văn Uyên đau đến toát mồ hôi, đau lòng nói: “Cô mà nghịch hỏng nó rồi, cuộc đời còn lại định thủ tiết à?”

Cao Xu cười hì hì bò lên giường, chui vào ổ chăn nói: “Anh đừng thức nữa, lên giường ngủ đi, đừng quay qua quay lại, phiền chết đi được!”

Bạch Văn Uyên nhìn cậu nhóc chậm rãi buồn héo, rũ đầu ngồi bên mép giường.

Cao Xu nhấc chân đá đá anh, anh nghiêng đầu, cô nói: “Ngủ!”

Bạch Văn Uyên thở dài một hơi, ngả người chui vào trong ổ chăn, lúc này tâm trí không còn tạp niệm, mơ màng sắp ngủ.

Một cơ thể phụ nữ mềm ấm thơm nức lăn vào trong lòng ngực anh, anh lẩm bẩm vài tiếng, duỗi tay ôm lấy.

Cao Xu cắn chăn, yên lặng cười.

Hết ngoại truyện

Truyện Chữ Hay