Nemeshisu Sen'iki no Kyoushuu Kyouhei

chap 3: chứng nhận phi công

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Clay

Chap 3: Chứng nhận phi công

*Note: Từ chap này đổi từ “Đơn vị 5” sang “Unit 5”.

--------------

Kou nhấn công tắc nằm trên thân cỗ TSW-R1 05 để mở nắp buồng lái.

Phần thân cỗ mech từ từ chuyển động hướng về phía trước đồng thời mở nắp buồng lái ra đủ để một người có thể đi vào từ phía bên trên.

Kou nhanh chóng ngồi vào buồng lái rồi kiểm tra qua một lượt các thiết bị ở trong.

Cần điều khiển được thiết kế ở hai bên chứ không phải ở khoảng không giữa hai chân. Trên bảng điều khiển có rất nhiều nút bấm, bàn đạp được đặt ở ngay dưới chân của cậu.

「 Thế là đủ rồi…. Tôi hoàn toàn chả hiểu nổi được mấy cái này là gì nữa. 」

Đây cũng là điều hiển nhiên thôi, tôi đâu thể nào hiểu hết mọi nguyên lí hoạt động nếu chỉ đơn giản là qua một cái nhìn được.

「 Trước đó cậu cần phải hoàn tất việc đăng kí chứng nhận phi công đã. 」

Master trèo lên ngồi trên đùi tôi.

「 Có tất cả là 5 loại buồng lái theo đúng tiêu chuẩn. Và tất nhiên là hầu hết trong số chúng đều là loại một chỗ ngồi rưỡi」

「 Cái “chỗ rưỡi” kia là sao? 」

「 Cái đó có thể hiểu như là một vị trí dự phòng. Nó cũng đã được tiêu chuẩn hóa hết rồi. Trong hoàn cảnh bình thường thì nó chỉ như loại một chỗ lái thông thường nhưng khi xảy ra trường hợp khẩn cấp bất khả kháng thì cậu có luồn ra ngồi ở cái ghế dự phòng phía sau. 」

「 Ồ. 」

「 Đấy chưa phải là phần đáng để ngạc nhiên đâu. Theo ngôn ngữ ở Trái Đất của cậu, thì thứ này còn được trang bị đủ nước, vòi hoa sen cùng nhà vệ sinh nữa đó. 」

「 Đỉnh thực sự vậy! 」

「 Thiết kế cơ bản của buồng lái thì không có mấy thay đổi so với 20.000 năm trước đây. Chúng tầm này đã trở thành một loại công nghệ bị thất lạc mất rồi. 」

「 Theo như lời cậu thì cái thứ này là một vật rất hiếm và đầy giá trị à? 」

「 Không phải. Nếu nhìn vào thực tế thì thậm chí số lượng nhà máy sản xuất ra chúng còn cực kì nhiều nữa kìa. 」

「 Vậy thì là do đâu!? 」

「 Bởi công nghệ chế tạo ra nó chỉ là một thứ rất cơ bản trong thời đại này. Con người ở trong quá khứ đã liên tục xây dựng những cơ sở sản xuất và chế tạo thiết bị của buồng lái. Vì quá mức để tâm vào việc ấy đã dẫn tới hậu quả là số lượng các cơ sở như vậy tăng lên tới một con số quá mức nực cười, để rồi đến bây giờ chúng tôi đã trữ được một lượng vượt xa nhu cầu nguyên bản. 」

Tôi đóng cửa buồng lái lại theo lời chỉ dẫn của Master.

「 Việc đăng kí đôi lúc sẽ có thể là giới hạn nhưng cũng có lúc lại không. 」

「 Với anh chàng này thì sao? 」

「 Do vừa mới được xuất xưởng thì nó đã bị mất kiểm soát nên nó chưa hề được đăng kí bởi bất kì một phi công nào từ trước, mà kể cả thế thì thứ này cũng đã bị tái khởi động lại rồi còn gì. 」

「 Vậy giờ sẽ phải đăng kí kiểu gì đây……? 」

『Hoàn tất tiến trình đăng kí phi công. Mozuya Kou』

Tôi chợt nghe thấy một giọng đàn ông vang lên.

「 Hở? 」

Master vội vàng cất giọng.

「 Mi đang nghĩ cái quái gì thế, Unit 5…..? Mi đã rút bớt quá nhiều công đoạn. 」

Con mèo hét vang lên lời phản đối đối với hành động vừa rồi của nó.

Nhưng với TSW-R1, như thể nó đang chờ đợi tôi từ trước vậy, việc đăng kí đăng kí phi công đã được hoàn thành ngay lập tức.

『 Kou hiện đã được xác nhận trở thành phi công của TSW-R1 Unit 5. 』

Thứ âm thanh nhân tạo từ hệ điều hành của cỗ máy trả lời lại theo một cách thành thực nhất có thể.

「 Vậy là tôi đã có thể chạy thử thứ này được rồi à? 」

「 Chứ còn gì nữa. Unit 5 đã quét dữ liệu của cậu từ bên trong buồng lái và hoàn tất thủ tục đăng kí phi công rồi. 」

『Khởi chạy tiến trình ATE. Kích hoạt hệ thống hỗ trợ bằng giọng nói cho người mới.

Hệ thống hoạt động, màu xanh.

Đầu ra máy phát điện, màu xanh.

Hệ thống chuyển động, màu xanh.

Hệ thống điều khiển, màu xanh.

Hệ thống điều hướng, màu xanh.

Cảm biến nguồn, màu xanh.

Màn hình điều khiển, phát hiện trấn thương ở vùng đầu. Xác nhận không ảnh hưởng tới hoạt động bình thường.

Hệ thống điều khiển, màu xanh. Vui lòng lựa chọn vũ khí cho đơn vị này.

Hệ thống liên lạc, màu xanh. Không có tín hiệu kết nối.

Chức năng radar, màu xanh.

-------------

Toàn bộ hệ thống, màu xanh.

Tiến trình kiểm tra bắt buộc với các thiết bị điện tử đã hoàn tất.

Ngôn ngữ điều hành chung mặc định được đặt là Tiếng Anh. Chuyển đổi sang Tiếng Nhật tiêu chuẩn.

Xác định phạm vi thời đại của phi công và kiểm tra độ tuổi lúc này đã hoàn tất. Quá trình chuyển đổi ngôn ngữ và tối ưu hóa hệ điều hành Fennel đã hoàn tất. 』

「 Cái phạm vi thời đại tức là sao? 」

「 Bằng việc quét toàn bộ thông tin trực tiếp từ bộ não của cậu, nó có thể xác định ra được cậu là một người Nhật Bản sống ở thế kỷ 21 để từ đó hệ điều hành của cỗ mech đã tối ưu hóa lại nhằm giúp người thuộc về thời đại đó có thể dễ dàng thao tác điều khiển. 」

「 Tuyệt vời tới như thế á? Thứ này thậm chí còn chả cần tới thao tác điều chỉnh của con người nữa cơ à?」

「 Đúng vậy. Đơn thuần là bởi nó đã được thiết kế để làm như thế rồi. 」

「 Vậy còn cái tên Fennel kia thì sao? 」

Tôi đã quá quen với những cụm từ tương tự như vậy do chịu ảnh hưởng từ mấy bộ anime thể loại mecha. Dầu sao thì chúng cũng quá là nổi tiếng với những cỗ mech không người lái và chỉ cần tuân theo mệnh lệnh trước đó của các phi công.

「 Cái đó là tên một loài thực vật. Chuẩn xác hơn thì là của một loại thảo mộc. 」

Hình như cậu đang hiểu nhầm cái gì đó ở đây.

「 Thôi tôi rõ rồi. Sau này có dịp thì tôi sẽ hỏi rõ nguyên nhân vì sao lại lấy tên của thảo mộc…….đặt cho tên của một hệ điều hành huh. 」

「 Xin lỗi, cơ mà giờ tôi buộc phải lùi ra khỏi đây rồi. Cố gắng hết sức nhé, chàng trai. 」

「 Hở? Tại sao? 」

「 Hiện giờ Unit 5 đang thu thập các dữ liệu có cần thiết liên quan đến cậu. Quá trình này sẽ bị giảm hiệu quả đi chừng nào tôi vẫn còn hiện diện ở trong buồng lái. Điều này bắt nguồn từ việc cỗ mech này tối ưu hệ điều hành của nó dựa trên thông tin sinh trắc học của cậu. Vậy nên chúng ta sẽ gặp lại nhau sau khi nó kết thúc quá trình. 」

「 Rồi, tôi đã hiểu. Vậy hẹn gặp lại cậu sau. 」

Tôi mở buồng lái và đưa Master ra bên ngoài.

Master nhảy xuống và tiếp đất đầy khéo léo bằng bốn chi của mình. Tiếp đó là hướng mắt lên nhìn về phía Unit 5.

「 Mi được gọi là Unit 5 phải không? Rất mong mi có thể dạy ta cách chiến đấu. 」

Kou quay trở lại và cố giao tiếp với Unit 5.

『Khởi động chế độ đào tạo phi công 』

Một chất giọng vô cảm vang lên thay cho lời đáp.

Và rồi khóa đào tạo của Kou cứ thế mà bắt đầu.

Sau khi bỏ ra một khoảng thời gian ngồi trong buồng lái, cánh cửa sập cuối cùng cũng chịu mở ra để Kou đi xuống.

「 Thấy sao? 」

「 Dù thông tin được đưa thẳng vào não bộ cơ mà tôi vẫn còn quá nhiều thao tác khác để mà học. 」

「 Cơ bản thì cái này là một hệ điều hành được thiết kế để vận hành mượt mà bốn thao tác thu thập thông tin bao gồm quan sát thông tin trực quan, phán đoán tình hình, đề ra quyết định và lập tức chuyển đổi hành động. Bởi thay vì phải nhấn các nút và điều khiển hoạt động thủ công, cơ thể con người được tối ưu hóa hơn cho việc di chuyển một cách vô thức mà không hề có suy nghĩ gì về việc sẽ làm từ trước. Do đó, thay vì phải tuân theo nhất nhất từng cử động của con người, quá trình điều khiển một cỗ mech tương tự như cách người ta lái ô tô sẽ phù hợp hơn cho một thế giới nơi phản xạ điều khiển nhanh chóng là điều tối quan trọng. 」

「 Lái một chiếc xe hah… Quả đúng là tôi không cần đặt quá nhiều mối quan tâm của mình vào việc khiến cho phần tay, chân cử động. Cảm giác nó đem lại có phần nào giống như sự kết hợp giữa điều khiển trò chơi và xe nâng vậy. 」

「 Đúng là như thế. Sẽ quá là phức tạp nếu tôi buộc phải mường tượng toàn bộ chuỗi hành động từ trước cả khi cái thứ này có thể giơ được khẩu súng lên rồi bóp cò. 」

Lời giải thích của Master cuối cùng đã hoàn toàn thuyết phục được Kou.

「 Hiểu theo các khác, cái thứ này đã được tinh chỉnh một cách phù hợp để giảm bớt những gánh nặng cho phi công trong khi vẫn tăng tối đa hiệu suất thời gian phản hồi suốt quá trình vận hành cỗ mech. Như thế cũng có thể kết luận rằng, kỹ năng cá nhân cùng sức mạnh tinh thần của một người phi công có ảnh hưởng trực tiếp đến hỏa lực tổng thể của một Silhouette. Để khiến trình độ của mỗi cá nhân liên quan thẳng với sức mạnh của một Silhouette, hệ điều hành Fennel đã góp một phần hỗ trợ rất lớn đấy .」

「 Sức mạnh tinh thần là cái gì thế? 」

「 Bởi hệ điều hành Fennel không chỉ cường hóa năm giác quan thông thường của cậu mà ngoài ra còn là cả giác quan thứ sáu nữa. Nên sức mạnh tinh thần trở thành thứ có ảnh hưởng rất lớn tới với quá trình này. Nói cách khác, đôi lúc để lái được cái thứ này thậm chí còn cần cả sự can đảm.

「 Tôi đoán là mình cũng đã phần nào hiểu hiểu được rồi. 」

Tôi tiến tới ngồi bên cạnh Master.

「 Ý thức và nhận thức là hai thứ đặc biệt tối quan trọng. Mọi món vũ khí cầm tay của Silhouette đều được mô phỏng theo hình dạng những vũ khí mà lính bộ binh từng sử dụng. Thực ra trên quan điểm về mặt chức năng, kiểu thiết kế ấy không hẳn là bắt buộc phải có, nhưng rồi chúng vẫn được làm thành ra như vậy」

「 Hẳn là phải có lý do chính đáng gì mới khiến chúng có hình dáng kiểu thế đúng không? 」

「 Bởi các phi công đòi hỏi một sự dễ dàng trong việc nhận ra từng loại trong chúng. Kiểu như cậu chỉ cần lướt qua đúng một lượt là có thể khẳng định ra ngay rằng đây là một khẩu súng trường, đây là một thanh kiếm, v.v., ấy. Silhouette sẽ ngay lập tức di chuyển dựa trên những tính toán trước đó. Nên nếu nhận thức của phi công và Silhouette khớp nhau, việc thực hiện những lệnh di chuyển sẽ trở nên mượt mà hơn, đúng không? 」

「 Ồ, quả thực sẽ khá khó để nhận ra đó là một khẩu súng nếu thứ vũ khí ấy có hình thù chả khác gì một thanh sắt bình thường.

「 Hiểu ra được rồi đấy. Và như tôi nói từ trước, mọi giác quan của cậu đều đã được cường hóa tới mức cực hạn. Dĩ nhiên là không tới mức nhận thấy được viên đạn như thể đang dừng lại trong lúc cậu đang lái cỗ mech được. Luồng nhận thức của cậu về tốc độ sẽ chỉ làm chậm mấy cái ấy xuống mức đủ để cậu có thể tận dụng nó. Cái đó cũng có thể hiểu như là bản chất cho sức mạnh của những cỗ Silhouette. 」

「 Ra thế, như vậy là chúng có thể cường hóa được những giác quan của con người. 」

Quay lại nhìn về phía các Silhouette bị bỏ lại trong khu phế liệu, tôi nhận ra là hình như bản thân đã có thể cảm thấy được một ít thứ ý chí chiến đấu còn sót lại từ chúng, điều mà trước đây tôi hoàn toàn không thể nào nhận ra.

「 Thật ngạc nhiên khi dù đã bị bỏ rơi ở nơi đây nhưng ở chúng lại không thấy có dấu hiệu nào là đang gỉ sét cả. 」

Tôi vẫn là một người đang làm việc ở trong ngành công nghiệp chế tạo cho đến tận ngày hôm qua. Nên dĩ nhiên là tôi phải quá quen thuộc với việc phun chất chống gỉ lên bề mặt kim loại từ trước khi quá trình gia công diễn ra. Một số bộ phận bên ngoài và những phần đã được mạ kim loại từ trước thì không thể phun, nhưng chúng cũng đã được xử lí để chống gì ngay từ công đoạn đầu.

「 Cậu nhìn ra xung quanh đi, nhớ phải nhìn thật kĩ lại bãi phế liệu này đấy. 」

「 ? 」

Kou quay sang quan sát xung quanh theo như yêu cầu.

Như thể cái nơi này là một khu nghĩa địa khổng lồ, những loại Silhouette khác nhau được đặt lung tung ở mỗi chỗ khác nhau, và đểu giả hơn thì với những Silhouette đã hỏng hóc hay rỉ sét thì bị vứt chồng lên nhau đầy tùy ý.

Sao mấy cỗ Silhouette được đặt rõ là không han gỉ chút nào, nhưng sao với mấy chiếc đã hư hại lại ở trong cái trạng thái tồi tệ như vậy? 」

「 Đúng trọng tâm của điều tôi đang đề cập rồi đó. Miễn là năng lượng vẫn còn được cung cấp, mọi Silhouette sẽ không bao giờ bị gỉ hay xuất hiện tình trạng xuống cấp. Nguyên nhân cho nó cũng chính là lí do tại sao trong cuộc chiến của những Silhouette, vũ khí cận chiến lại đem tới hiệu quả nhỉnh hơn so với vũ khí tầm xa. 」

「 Thế nguyên do là vì vậy ? 」

Kể cả với một người dị ứng với mấy chuyện học hành như Kou cũng đã bị kích thích bởi sự tò mò.

Cơ mà như thể một con mèo bình thường, lời đáp lại chỉ là một cái ngáp thật dài của Master mà thôi.

「 Thôi thì sao cũng được, mà vừa rồi Unit 5 vừa nói với tôi vài câu khá khó hiểu đấy. 」

「 Hm? 」

「 Nó nói rằng sở thích của tôi là rất phù hợp cho chiến đấu và điều ấy sẽ có thể làm tăng đáng kể hiệu suất chiến đầu ở tầm gần. 」

「 Sở thích? Thế sở thích của cậu là gì? 」

「 Tôi thực sự cũng không rõ lắm, nhưng mà ….. 」

Với biểu cảm ngượng ngùng, Kou nói cho Master nghe về sở thích của mình.

「 Ờ, ừm, từng có một thời gian mà tôi coi việc luyện tập kiếm đạo như là một thú vui. Nếu cần khách quan hơn, thì là tôi đã luyện tập theo trường phái battoujutsu[note35946]. Và có vẻ như Unit 5 đã tìm được cách để kết hợp chúng và tối ưu hóa lại hay gì đó thì

phải. 」

「 Cậu thực sự là một samurai à? 」

Master tỏ ra khá hứng thú với điều đó.

「 Tôi chỉ là một nhân viên làm công ăn lương thông thường thôi. Việc tập luyện nó hoàn toàn chỉ là một thú vui nhất thời. 」

Cha mẹ của cậu đã qua đời từ rất sớm nên cậu buộc phải đi làm ngay sau khi vừa tốt nghiệp trung học.

Một nhà máy đã nhận cậu vào làm ở vị trí người chịu trách nhiệm điều hành máy móc.

Việc tập luyện battoujutsu chỉ đơn thuần là một sở thích của cậu, nhưng rõ ràng là cậu cũng không hiểu tại sao mình lại làm như thế. Chỉ biết rằng cậu cảm thấy vui vẻ khi mỗi lần vung kiếm mà thôi.

Và cũng nhờ cái sở thích đó mà cậu đã kết giao được với vị chủ tịch công ty cùng cháu của ngài ấy, nhưng đâu ngờ được cũng chính vì nó mà cậu phải nhận về những rắc rối không đáng có.

「 Có vẻ là mấy cái đó sẽ không quá hữu dụng khi tung đòn chí mạng lên người kẻ địch đâu, cơ mà chắc là vẫn có vài kĩ năng có thể tận dụng được. 」

「 Tôi hiểu rồi. Nếu như vậy, sao ta lại không thử liều mình đặt cược vào chúng nhỉ. Chỉ cần là một chút bổ trợ làm tăng khả năng diệt sát được Keres của cậu lên thì là 1à quá tốt rồi. Dầu sao cả tôi lẫn cậu cũng gấp lắm rồi, chả còn được bao nhiêu thời gian nữa đâu. 」

「 Sao lại có cả tôi trong đấy? 」

「 Cơ thể của cậu hiện cũng đang phải chịu một thứ áp lực khá lớn . Dù không quá rõ ràng nhưng nó vẫn còn hiện hữu, và chúng đang từ từ làm tổn thương đến chính cậu. Điều này bắt nguồn từ việc lực hấp dẫn ở đây có phần nào mạnh hơn so với ở Trái Đất. 」

「 Thật á? 」

「 Thật chứ đùa gì. Cả hai ta hiện đang ở trong cùng một thiên hà, nhưng dầu sao đây cũng không phải là Trái Đất. Đã thế cậu lại còn không phải là một trong những người đã được giải cứu. Nên cậu cần phải trải qua quá trình điều trị sớm được chút nào hay chút ấy. Tính ra thì cân nặng của cậu sẽ tăng cỡ 10% so với khi còn ở Trái Đất. 」

「 Tôi hiểu rồi. 」

Tôi không rõ lắm ảnh hưởng của trọng lực lên cân nặng của một người, nhưng đột ngột tăng khoảng 10% trọng lượng thông thường nghe có vẻ sẽ khá là nặng đấy.

Như vậy theo lời của Master đã nói, thời gian của cậu đang chẳng còn là bao nhiêu.

「 Nói thì như thế, nhưng mọi việc sẽ ổn thôi khi cậu vẫn còn ngồi ở trong Silhouette. Bởi hệ thống của nó đã được tinh chỉnh để bảo vệ con người như một tính năng tiêu chuẩn phải có rồi. 」

「 Trời ạ, chúng nó chắc là đều có mọi thứ hỗ trợ hết rồi đúng không? 」

Tôi đã nhận ra được một vài thứ kể từ khi trải qua chế độ huấn luyện ở bên trong cỗ Silhouette.

Một cảm giác như thể tôi và nó đã nhập lại làm một trong khi tôi vẫn còn đang lái nó.

Cái đó có lẽ tương tự như cảm giác hòa hợp của một tay đua mỗi khi họ được tự mình lái chiếc ô tô của mình vậy.

Đúng vậy, chắc chắn là cảm giác đó.

「 Tôi đoán hẳn là ngay ngày mai mình đã có thể đi giải quyết thứ đó được rồi. 」

Kou thấp giọng lẩm bẩm.

「 Ngay ngày mai liệu có vội vàng quá không thế? 」

「 Vậy cứ ở lì mãi nơi đây rồi chờ đợi cái chết đến là tốt hơn à? 」

「 Nếu có còn thừa lại đủ số lượng thiết bị hữu dụng thì chắc sẽ ổn thôi. 」

Master thở dài.

「 Vì con người đã phải bỏ chạy rất gấp khỏi nơi này nên thực tế là vẫn còn có thể tái sử dụng lại được vài thứ. 」

「 Như thế là chúng ta sẽ có thêm kha khá vũ khí và một lượng trang bị cần thiết để dùng. 」

「 Tốt hơn là ta nên đi chọn những khí tài cậu cần ngay luôn. Tuy nhiên, do không có những máy móc giúp đỡ công việc, nên hai ta sẽ bị giới hạn ở những thứ Unit 5 có thể tự trang bị mà không có sự hỗ trợ từ bên ngoài. 」

「 Tôi nghĩ là ta có thể sử dụng những cỗ Silhouette khác để thay thế cho các cỗ máy móc hỗ trợ đấy. 」

「 Tốt nhất là cậu nên từ bỏ ngay cái tư tưởng ấy đi. Cậu chỉ là một phi công Silhouette tập sự, việc cần nhất bây giờ là cậu phải tự mình đi làm quen thêm với việc điều khiển Unit 5. 」

「 Được rồi. Cùng tiến về phía trước và đi lên cỗ máy kia thôi nào. 」

Kou và con mèo cùng nhau tiến về phía Unit 5 trong khi vẫn đang mải mê suy nghĩ về những hành động tiếp theo của cả hai.

Truyện Chữ Hay