Nemeshisu Sen'iki no Kyoushuu Kyouhei

chap 1: cánh cửa đến ngày mai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Clay

Chap 1: Cánh cửa đến ngày mai

-------------------

Tôi là Mozuya Kou, một thanh niên làm việc trong một xưởng sản xuất phụ tùng ô tô. Một người trưởng thành 22 tuổi bình thường như bao người trong xã hội.

Tiếng chuông thông báo đột ngột vang lên trong khu vực làm việc. Căng thẳng dần lan tỏa ra xung quanh

“Một tai nạn đã xảy ra?”

Thời điểm khi mọi người còn đang tán loạn hết cả lên để sơ tán khẩn cấp - luồng ý thức của tôi chợt bị gián đoạn.

Đến lúc tỉnh lại, tôi đã thấy mình đang đứng trong một quảng trường lớn. Xung quanh là những người đồng nghiệp làm trong cùng một nhà máy như tôi. Hơi khó để nhận ra được biểu cảm của người khác do phần tóc mái dài đã che đi hầu hết khuôn mặt của họ, nhưng đại khái cũng đoán được là họ đang rất lo lắng. Trước mặt tôi là một chiếc máy bay có kích thước lớn. Nó trông giống một máy bay quân sự hơn là một loại máy bay chở khách. Có rất nhiều người đang lũ lượt đi lên trên tàu.

“Mọi người, nhanh chóng lên máy bay ngay” một thông báo được phát ra từ chiếc máy bay. “Ta chỉ có thể ở nơi này trong năm phút. Nếu mọi người muốn được cứu thì phải nhanh lên.”

Vẫn chưa nuốt trôi được tình hình. Tôi dò xét sang xung quanh và phát hiện một đống đổ nát. Cái đống ấy trông nhang nhác một vật hình người khổng lồ. Liệu nó có phải là tàn dư của một thứ nào khác không?

Mang theo mình sự thắc mắc, tôi tiến về phía cuối hàng dài đang chờ để lên máy bay.

“Tôi xin lỗi”

Đột nhiên, một ai đó đã chen ngang vào.

Người đó là Yoshikawa. Một vị tiền bối rõ ràng là không hợp rơ với tôi là mấy. Bởi dù đúng là cả hai đều có cùng sở thích, nhưng tôi lại làm thân được với ngài chủ tịch cùng cháu của ngài ấy khiến Yoshikawa cực kì ghen tị.

Tôi im lặng mà không định nói gì. Giờ này nếu tôi mà nảy ra tranh cãi với anh ta thì đâu biết được tương lai anh ta sẽ định làm gì với mình nữa chứ.

Hầu hết mọi người đã đi lên bằng cửa bên hông máy bay. Phần cuối cùng trong dãy hàng chờ cũng đã được đi vào. Bọn tôi đứng ở vị trí ngay gần cửa. Khu vực bên trong lúc này có phần tương tự như đoàn tàu đông đúc trong giờ cao điểm vậy.

“Tôi sẽ đóng cửa ngay bây giờ. Mọi người xin tự để ý đến chính mình.”

Thông báo được vang lên cũng là lúc cánh cửa được đóng lại-

Một tác động đột ngột tỏa ra khắp người tôi.

Điều tiếp theo mà tôi kịp biết, là bản thân mình đã bị ngã ra ngoài với tư thế nằm ngửa.

Khi cánh cửa đang từ từ khép lại, tôi phát hiện Yoshikawa đang nhìn tôi và nở một nụ cười tràn đầy ác ý. Đến lúc này thì tôi mới hiểu ra rằng là mình vừa bị hãm hại.

Dẫu biết rằng anh ta chả có cái gì lấy làm vui vẻ khi nhìn thấy tôi, nhưng thật sự là phải đi xa tới mức này ư? Tôi sốc tới mức không nói nổi nên lời.

Máy bay bắt đầu chuyển bánh. Tôi liền vội di chuyển ra xa, cúi thấp người xuống để tránh bị quệt qua. Cái áo khoác lao động màu trắng và cái mũ cùng màu của tôi đã bị thổi bay đi mất do gió giật mạnh.

Cùng lúc đó, ở bên trong máy bay, Yoshikawa hét lớn lên.

“Ah! Mozuya vẫn còn ở bên ngoài! Làm ơn, hãy dừng cái thứ này lại ngay bây giờ!”

“Anh nói gì?!”

“Nhìn ra của sổ đi. Cậu ấy vẫn còn ở bên ngoài!”

“Có ai không! Làm ơn dừng lại! Chúng ta cần phải cứu Mozuya!”

Với không chút hổ thẹn, Yoshikawa không ngừng la hét. Dù không rõ biểu cảm do bị che bởi lớp tóc mái, nhưng hẳn là nó phải tràn ngập sự thỏa mãn tới tột độ.

Chiếc máy bay tiếp tục di chuyển đầy vô tình.

Còn tôi cứ đứng chết lặng mãi như vậy giữa đống đổ nát hoang tàn.

Liếc nhìn sang xung quanh, những chiếc máy bay khác cũng đang lần lượt cất cánh.

Tôi ngước lên bầu trời và dõi theo những chiếc máy bay ấy.

Phải mất một khoảng thời gian tôi mới lấy lại được sự bình tĩnh và loạng choạng đứng dậy.

Tôi vẫn chưa hiểu rõ được tình hình hiện giờ nhưng tôi buộc lòng phải di chuyển.

Từ đằng xa tôi thấy có một nhóm người vẫn đang đứng đó. Có lẽ họ là những người cảm thấy nghi ngờ với chiếc máy bay nên đã không đi lên. Vừa lúc tôi đang chuẩn bị di chuyển, tôi ngay lập tức phải khựng người lại.

Đó là một cỗ máy khổng lồ. Nó trông giống giống một loài côn trùng nào đó. Qua hình dáng thì có vẻ như là một con bọ ngựa.

Kích thước của nó phải lớn hơn cả một chiếc xe tải kéo cỡ to.

Linh cảm mách bảo tôi một điều rất chi là tồi tệ về thứ này.

Một nhóm người ở đằng xa tiến về phía cỗ máy hòng tìm sự giúp đỡ. Khoảng cách giữa bọn tôi càng lúc càng xa.

Một thứ gì đó liền chồi ra từ phía đằng sau của cỗ máy lạ. Đó là một nòng súng. Và rồi, hòa cùng với âm thanh của thi thể bị thổi bay là khung cảnh nhóm người hóa đó thành những vũng máu trên mặt đất hoang tàn.

Cơ thể tôi đông cứng lại vì sợ hãi.

Họ đã chết dễ dàng như vậy sao?

Nếu cứ cái đà này, chả nhẽ tôi cũng sẽ chết?

Dù tôi có kêu gọi sự giúp đỡ, nhưng tôi biết là đâu còn ai ở xung quanh. Tôi vô lực không biết làm cái gì.

“Chạy.”

Tôi chắc là mình vừa nghe thấy một giọng nói. Nó đến từ đâu?

“Nhấc chân lên và di chuyển ngay lập tức.”

Phải rồi. Tôi chưa muốn chết. Tôi còn phải rời khỏi đây.

Thời điểm tôi quyết định phải trốn thoát, đôi chân của tôi đã lấy lại được khả năng di chuyển.

Trong khi vừa phải nghe lời thúc ép từ giọng nói thần bí, tôi vừa chạy về hướng ngược lại so với hướng của cỗ máy.

Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Lao thân mình qua những đống đổ nát, tôi muốn mình càng xa càng tốt - tránh khỏi cái thứ giết người khủng khiếp kia.

Và rồi, một điều quá khó tin xuất hiện trước mắt tôi. Một sinh vật nhẹ nhàng bước ra từ một đống đổ nát -

“Một con mèo?”

Thứ giống mèo này là vật chân thật đầu tiên mà tôi được gặp sau khi bản thân bị đưa đến cái thế giới trông có vẻ điên rồ này.

Con mèo khẽ kêu một tiếng meo meo nhẹ nhàng rồi nhảy ra phía trước mặt tôi.

Nó có gương mặt trông giống của loài cáo cùng với bộ lông xám - gợi lại một sự quen thuộc. Đó hẳn là loài mèo Nga mắt xanh.

“Sao nó lại ở cái nơi này?” Tôi thầm nghĩ. Nhưng rồi con mèo bỏ đi, chút sau mới quay đầu lại nhìn về phía tôi, như thể nó đang bảo tôi phải làm theo nó vậy.

Tôi quyết định đi theo con mèo dù vẫn còn rất hoang mang về những gì vừa xảy ra. Khi đã chắc chắn rằng tôi đang đi theo, con mèo liền đột nhiên tăng tốc độ.

Bọn tôi dần đi sâu vào bên trong một đống đổ nát. Ở đó có một khoảng trống vừa đủ nhỏ để tôi có thể chui vào. Tôi thận trọng nhìn vào phía bên trong rồi mới bước vào.

Phần con mèo thì đã mất hút.

Hẳn là đường này rồi, nhưng rồi con mèo lại đi vào bên trong một lỗ hổng khác. Nó chỉ lộ ra độc mỗi khuôn mặt của nó rồi sau đấy lại biến mất. Tôi xem xét qua cái lỗ mà nó nhảy vào và phát hiện một cái cầu thang xoắn ốc dẫn thẳng xuống dưới.

Nếu tôi đi vào đây, tôi có thể chắc chắn rằng mình sẽ không bị cái cỗ máy giết người ấy bám theo.

Do vậy, tôi liền quyết định bước xuống cầu thang. Ở đưới là rất nhiều cánh cửa xếp thành hàng. Con mèo vẫn tiếp tục bước đi mà không có ý định dừng.

Có một cánh cửa đang mở, con mèo liền đi vào trong ấy. Đây phải chăng là một bênh xá? Có rất nhiều giường bên trong. Đồng thời số chai lọ xếp trên kệ cũng không phải ít. Tuy nhiên về mặt tổng quan thì căn phòng này thực sự toàn là một mớ hỗn độn.

Con mèo nhảy lên trên bàn rồi dùng chân chọc liên tục vào một cái chai.

“Sao vậy?”

Tôi chợt nhớ về con mèo trước kia tôi từng nuôi trong nhà. Đó phải chăng là một loại thức ăn dành cho mèo?

“Nya ~ n”

Khi mở nắp của cái hộp ra, tôi tìm thấy được rất nhiều viên nang trong đó. Tôi liền rải tất cả chúng ra trước mặt con mèo.

“Nyaa”

Con mèo nhẹ nhàng dùng chân đẩy một viên về phía tôi.

Chỉ có một cách lí giải duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được.

“Mi muốn ta uống cái viên nang này?”

“Nyaa!”

Nó kêu lên một tiếng đầy mãnh liệt trong khi đang nheo nheo mắt.

“Được rồi, ta có thể uống nó. Cơ mà sẽ tốt hơn nếu giờ ta có một chút nước ở đây.”

Trong khi vẫn còn đang vuốt ve con mèo, tôi nhặt viên thuốc lên và nuốt nó xuống bụng. Và rồi, tôi lại ngất đi một lần nữa.

-----------------------

Tôi chợt cảm nhận thấy có cái gì đó đang liên tục đập đập vào má mình. Hình như mũi của tôi đã bị bít lại bởi một cái chân. Khiến tôi cuối cùng cũng phải tỉnh dậy.

“C- Cái quái gì vậy!?”

“Buổi sáng tốt lành”

Bằng một chất giọng ái nam ái nữ, con mèo đã thực sự cất tiếng nói chuyện.

“Giờ cậu đã có thể hiểu hết những gì tôi đang nói rồi chứ?”

“L- Làm thế quái nào mà một con mèo có thể mở miệng nói chuyện được !?”

Chả nhẽ tôi đã bị mất trí rồi? Tôi càng lúc càng bối rối.

“Bình tĩnh lại đi. Viên nang mà cậu vừa uống có chứa các hạt nano có tác dụng sửa đổi lại trung tâm ngôn ngữ của cậu. Việc cậu bất tỉnh ngày hôm quả là hệ quả của quá trình chúng tối ưu hóa lại khả năng ngôn ngữ mà thôi”

“Đến tận mức mà thậm chí tôi còn có thể hiểu được cả một con mèo?”

“Tôi không phải mèo. Do giải thích thì rất tốn thời gian nên rất sớm thôi rồi tôi sẽ nói cho cậu, nhưng ngôn ngữ chung của hệ sao này là tiếng Anh. Mà mấy người Nhật như cậu hẳn là không giỏi tiếng Anh lắm, đúng chứ? Nó nhăn nhở cười khúc khích.

“Hệ sao này? Mi đang nói cái quái gì vậy!?”

“Oi, oi. Đừng hoảng loạn thế, cậu nhóc. Tôi rồi sẽ giải thích hết cho cậu. Cậu có thể gọi tôi là Master. Còn cậu thì sao, tên gì?”

“Tên tôi là Mozuya Kou. Cậu có thể gọi mỗi Kou thôi là được.”

“Tốt lắm, Kou. Tôi bây giờ sẽ nói cho cậu biết tất cả mọi việc mà cậu cần.”

Tôi, Kou, gửi lời chào hỏi đến với con mèo một cách đàng hoàng. Còn về con mèo, thứ muốn được tôi gọi là Master đã thể hiện sự thừa nhận bằng một tiếng meo meo.

Master trước tiên là chỉ cho tôi về vị trí của từng thứ như thức ăn, nước uống, nhà vệ sinh và chỗ ngủ. Khẩu phần ăn dành cho tôi là một chút thức ăn có sẵn từ trước. Tôi đã thử cắn một miếng và nó có hương vị ngọt ngào giống với thạch konjac.

“Vậy thì, ta bắt đầu từ đâu đây? Về cơ bản, cậu đã được đưa đến dòng thời gian này từ thể kỉ 21, ngay trước khi một vụ nổ bom xảy ra hoàn toàn thiêu rụi và kết thúc sinh mạng của cậu.”

“Một quả bom? Như thế là bọn tôi đã chết? Vậy cuối cùng thì đây là cái nơi nào? Là một nơi trên Trái Đất? Đừng nói với tôi rằng chúng ta đang ở một thế giới khác hay bất kì cái gì tương tự vậy nhớ?

“Không, đây không phải là thế giới khác nào hết. Như tôi đã nói từ trước đó, cậu thực sự nghĩ nếu đã isekai rồi mà ngôn ngữ dùng phổ biến vẫn là tiếng Anh được hở?”

“Vậy vì gì mà tiếng Anh vẫn còn là thứ phổ biến?”

“Từ hồi cuối thế kỉ 20, nhờ sự phổ biến của internet mà Tiếng Anh dần trở thành 1 thứ ngôn ngữ quan trọng đóng vai trò làm ngôn ngữ chung. Kiểu xu hướng ấy đến tận nay thì vẫn còn tiếp diễn.”

“Internet!”

Tôi không rõ được mối quan hệ giữa internet với Tiếng Anh là gì, nhưng đây hẳn có thể là một bước đột phá để giải quyết những vướng mắc hiện tại.

“Có phải cả cái thế giới này cũng có internet đúng không? Còn điện thoại thông minh thì sao?”

“Chả còn cái gì tương tự như vậy mà có sẵn ở thời điểm này đâu. Từ bỏ cái suy nghĩ ấy đi.”

Master tàn nhẫn nói. Hóa ra nó cũng chỉ là con mèo với gương mặt đẹp mà thôi.

“Vậy thì chúng ta đang ở trong tương lai cách bao xa so với thế kỉ 21?”

“Hơn hai vạn năm. Nếu tôi không nhầm thì hẳn là hai ngươi mươi nghìn cộng thêm vài nghìn năm.”

“Hở?”

“Hiểu một cách đơn giản, là đã vô số năm trôi qua kể từ thời của cậu rồi. Tôi sẽ cho cậu biết thêm chi tiết sau. Đầu tiên bây giờ, cậu cần tập trung hơn vào việc sống sót cái đã. Việc giải thích tường tận mọi việc thực sự sẽ tốn quá nhiều thời gian mất.”

“Như vậy cũng đúng, cơ mà.... đám quái vật đang ở ngay trên chúng ta đấy.”

“Đi theo tôi.”

Tôi bắt đầu rảo bước đi theo Master. Vượt qua một vài dãy hành lang phức tạp, bọn tôi cuối cùng cũng đi đến được trước một cánh cửa lớn.

“[Junkyard]? Nó quả thực được viết bằng tiếng Anh. Đây là một bãi xử lí phế liệu hở?”

“Nó đang nắm giữ chìa khóa cho sinh mạng của cậu đấy.”

Cánh cửa dần mở ra. Bên trong là một khoảng không gian vô cùng rộng. Có rất nhiều thứ máy móc được đặt ở trong đó - hình như là bị bỏ rơi. Trong số đó có không ít là mang hình dạng giống người.

Đây là lần đầu tiên mà tôi được nhìn thấy những cỗ máy hình người kiểu như vậy. Một vài trong số chúng chỉ đơn giản đứng yên trong một góc trong khi những chiếc khác lại quỳ một chân xuống đất, một tay chống đỡ bộ khung khổng lồ của mình. Cũng có cả những chiếc với cả hai tay, hai đầu gối đều tì hết xuống dưới đất.

Chúng có chiều cao thấp nhất cũng phải ngang tòa nhà ba tầng - khoảng hơn , kém 8m chút. Các chi cơ học của chúng dày và to hơn so với phần cơ thể. Khá ít mẫu trông mỏng hơn. Hầu hết chúng đều tạo một ấn tượng tương tự với những cỗ xe bọc thép. Hẳn là loại được sử dụng trong các mục đích quân sự.

Kiểu dáng đầu cũng rất là đa dạng. Từ loại có hai mắt và một mắt gợi tới hình ảnh của những con robot Nhật Bản trong một bộ anime nào đó cho đến cả những chiếc hoàn toàn không lắp camera mắt hay sở hữu cái ăng-ten khổng lồ.

Có thể đoán được là chúng được ứng dụng trong tùy loại trường hợp phụ thuộc vào khả năng của mình. Nhưng tất nhiên là chúng cũng có vài điểm chung, như đều không có bộ phận nào tương ứng cho mũi hay miệng.

Chúng quả thực phù hợp với một bãi phế liệu như này, bởi rất nhiều trong số chúng đều đã bị hỏng cỡ nửa, chỉ còn một ít trong đó là cơ bản vẫn còn hoạt động nguyên vẹn.

Những cỗ máy thiếu chi như vậy đều được tập trung lại một chỗ. Vẫn chưa rõ chúng còn hoạt động được hay không, nhưng với những chiếc còn đủ tay, chân và đầu thì đang xếp lộn xộn ở một chỗ khác.

Có lẽ những thứ ấy vẫn hoàn toàn có thể sử dụng được.

“Chính xác thì mấy cái này là gì?”

Tôi quay về phía Master và hỏi.

Truyện Chữ Hay