Lớp tuyết và gió lạnh khá dữ dội.
Tuy không hẳn là bão tuyết, nhưng nó gần giống tương tự như vậy.
Dù thế, Seiji và Shika-chan không hề cảm thấy cóng người nào. Thay vào đó, cả hai trông khá thoải mái, vừa đi vừa hát bản nhạc mở đầu bộ anime “Honey Candy Girl” cùng nhau.
Bầu không khí ấm cúng tràn ngập trong xe. Gần như không có một rung lắc nào khi chiếc xe chạy qua địa hình hiểm hóc. Ghế ngồi cực kỳ dễ chịu, với rất nhiều thức ăn nước uống dự trữ bên trong, chuyến hành trình quả thật thoải mái một cách nược cười.
Cảnh tượng này gần giống như một chuyến đi dã ngoại đầm ấm bên gia đình...
Seiji cảm thấy tự hào về bản thân vì đã tạo ra một chiếc xe. Tất nhiên, cậu cảm thấy rất biết ơn đến Chủ tịch!
Cứ như thế, chiếc xe đã đến chân ngọn núi tuyết.
Những chiếc xe ngoài đời thật sẽ không thể leo núi được.
Nhưng đây không phải đời thực. Seiji đã nhận ra điều này liên tục cho đến bây giờ, thế nên khi con đường phía trước trở nên quá dốc, thì cậu chỉ cần biến đổi lại chiếc xe của cậu.
Seiji kích hoạt trí tưởng tượng của cậu. ‘Đứng dậy nào, mecha!’
Dải ánh sáng vàng kim đó lại xuất hiện, biến chiếc SUV trắng-bạc thành một con robot khổng lồ!
Seiji không thể nào hưng phấn hơn nữa khi cậu nhìn thấy sự chuyển đổi hình dạng của chiếc SUV. “Cái quái gì đây! Thứ này thật sự có thể làm vậy thật luôn!”
Seiji chỉ muốn kiểm tra thử xem, nhưng cậu không ngờ là nó thật sự sẽ thành công.
Cậu chứng kiến hết toàn bộ thay đổi qua ô cửa sổ của chiếc xe, nhưng phần bên trong xe thì không hề thay đổi gì cả.
Mọi thứ đều phá vỡ mọi quy luật của vật lý... Newton và Einstein chắc chắn sẽ quằn quại lăn lóc dưới kia mất!
Trong khi cậu điều khiển con robot và trèo lên đỉnh núi, Seiji cảm thấy sử dụng vô lăng xe thì quá đỗi lạc hậu với một con robot quy mô cỡ lớn này.
‘Đổi mới nào!’
Ánh sáng màu vàng kim lại lóe lên, tất cả những nút bấm trên bộ điều khiển liền biến thành một hệ thống công nghệ tân tiến cách tân tương tự như mấy bộ anime khoa học viễn tưởng.
Seiji ngồi ngay chính giữa chiếc xe trong khi tay kéo một cái cần gạt, thứ mà khá dễ để điều khiền. Có cái gì đó thôi thúc cậu thốt lên bốn chữ “Tôi chính là Gundam!”
Có thể được điều khiển một con robot khổng lồ là ước mơ của một người đàn ông thực thụ. Đàn ông cũng thế mà, chứ không riêng gì mấy thằng con trai!
Ít nhất thì đó là những gì mà Seiji tin là thế.
Cậu chưa hề nghĩ là tuổi thơ xem những bộ anime khoa học viễn tưởng của cậu lại có thể được thành hình như thế này. Cậu không thể ngừng cảm thấy phấn khích.
Nhưng cậu không được quên mục đích của chuyến đi lần này.
Bầu trời dần tối đi khi con robot tiếp tục
lên lên ngọn núi.
Seiji có một dự cảm không lành; một thứ gì đó sắp sửa xảy ra.
“Shika-chan, em có mệt không?” Seiji nhận thấy rằng em ấy dường như đang cảm thấy buồn ngủ.
“Có ạ, nyaa...”
“Vậy em hãy ngủ chút đi. Trong lúc em ngủ, mọi thứ sẽ qua thôi,” cậu nhẹ nhàng thỏ thẻ và lại tưởng tượng ra một thứ gì đó.
Một ánh sáng vàng kim khác lại lóe lên, ghế ngồi của Shika-chan biến thành một chiếc giường mềm mại. Nó còn đi kèm với những chiếc chăn ấm áp và cả một bức màn chắn cách âm nữa.
“Được ạ... Chúc ngủ ngon, Onii-chan~”
“Chúc em ngủ ngon, Shika-chan.”
Điều đó đã giải quyết được vài thứ.
Khi Shika-chan thiếp đi, bầu trời bên ngoài tối dần đi với một tốc độ nhanh hơn. Những bóng dáng khoác lên màu áo trắng dị thường cũng bắt đầu xuất hiện.
Nhưng Seiji cảm thấy cậu có thể tự lo được mọi thứ, mà không cần sự trợ giúp của Shika-chan... Vì vài lý do nào đó, cậu tràn đầy sự tự tin.
Đó là bởi vì khả năng có thể tạo ra bất cứ thứ gì cậu có thể tưởng tượng ra được trong chiều không gian này là một khả năng quá bá đạo!
‘Chủ tịch Yoruhana, đây quả thực là một ma thuật tuyệt vời!’
Cậu tiến về phía trước.
Mọi thứ xung quanh đen như mực. Những bóng trắng dị thường xuất hiện ngày càng nhiều và bắt đầu vây quanh lấy con mecha của cậu. Nhìn chúng như thể chúng sắp sửa tấn công vậy.
‘Thế thì đã sao?’ Seiji nhếch
môi tạo thành một nụ cười.
Cậu tưởng tượng ra một khẩu súng lớn xuất hiện trong tay phải của con robot.
Rồi chỉa nó lên trời và bắn chỉ thiên!
Một ánh sáng màu trắng phát ra từ miệng súng, tạo nên một vệt trắng trên bầu trời trước khi phát nổ thành một vòng cung!
Một quả pháo sáng tầm cỡ một mặt trời nhân tạo!
Ánh sáng chói lòa đó tức khắc xua tan
đi bóng tối và tiêu diệt hết toàn bộ những bóng dáng dị thường màu trắng.
Cậu tiếp tục bắn quả pháo sáng thứ hai rồi đến quả thứ ba...
Sau khi hai quả pháo sáng nữa được bắn ra, màu sắc của bầu trời có vẻ như đã trở lại bình thường... Không, đúng hơn là nó còn sáng chói hơn là mức bình thường nữa!
“Không gì có thể cản đường ta!” Seiji hét to lên như trẻ con
Cậu tiến thẳng về phía trước cùng với con robot khổng lồ, bắt đầu chạy nước rút và nhảy qua những vật cản đường cậu cũng như cách cậu đâm thẳng về phía một phần bóng tối chưa hề tan biến.
Cuối cùng thì cậu cũng thấy... một bức tường màu đen khổng lồ!
Bức tường vô tận màu đen này kéo dài từ đỉnh núi đến tận giới hạn cao vót của bầu trời... Đây chính là danh tính thật sự của mảng bóng tối.
“Chủ tịch, tôi đã tìm thấy nó rồi.”
Seiji miêu tả thứ cậu phát hiện cho cô ấy.
“Hãy chờ trong chốc lát. Tôi cần phải xác nhận vài thứ bên đây,” Natsuya phản hồi.
Sau đó là sự im lặng hoàn toàn. Minh chứng cho thấy rằng cô đang tìm kiếm thông tin.
Seiji chờ đợi một cách kiên nhẫn.
Tuy nhiên, một khối màu đỏ thẫm xuất trước tầm mắt của cậu. Nó ngày càng trở nên lớn hơn và lớn hơn.
“Chúng là... quỷ sao!?”
Khi chúng tiếp cận cậu, Seiji có thể nhìn thấy chúng rõ ràng hơn.
Cậu không biết chính xác chúng là gì, nhưng chúng có thân xác màu đỏ với tứ chi màu lam lai tía và biểu cảm hung tợn trên mặt. Chúng có răng nanh sắc nhọn và sừng cũng như là đôi cánh giống dơi sau lưng. Chúng đang bay tới chỗ Seiji một cách dồn dập với những cây súng trong tay!
Dường như quan số của chúng là gần… hàng ngàn con!!
“Có vô số những sinh vật kỳ lạ đang hướng về phía tôi, Chủ Tịch!” Seiji hét lên trong khi não cậu lập tức xử lý thông tin.
Hai ánh sáng vàng kim hiện ra, một cặp khẩu sáu nòng thành hình trong đôi tay của con robot khổng lồ. Một vài ụ pháo đối không cũng xuất hiện gần đó, nòng pháo nhắm thẳng về hướng của những vị khách không mời mà tới.
Đến lúc đốt pháo hoa rồi!
Cả hai khẩu sáu nòng và những ụ pháo đối không khai hỏa liên tục!
Tiếng súng vang lên như sấm, một loạt đan khổng lồ lấp đầy tầm nhìn của Seiji y như cách chúng bay xuyên hàng ngàn lũ quái vật trước mắt cậu.
Và không ngờ... đạn được thật sự có hiệu quả với chúng!
Những con quái vật bay bay màu đỏ nổ tung thành những làn sương máu khi chúng bị những viên đạn cỡ lớn và tên lửa, pháo súng bắn trúng.
Miễn là chúng hiệu quả, thì không có vấn đề gì cả!
Máu của Seiji bắt đầu sôi sục lên!
“Nổ tung đi! Chết hết đi, lũ cặn bã!”
Một vệt sáng khác xuất hiện trên đôi cánh đen pha màu trắng-bạc của con robot. Một ngọn lửa hoàng kim nổ ra, khiến đôi cánh khổng lồ sải rộng ra và... cất cánh!
Seiji lái mecha vào không trung, cùng với hai khẩu Gatling, được trang bị với khả năng vô tận đạn được, xối xả gieo rắc cái chết vào lũ quái vật, biến chúng thành những làn sương máu.
Khi bọn quái vật lao vào cậu, Seiji nhanh chóng né tránh chúng bằng cách trình diễn một màn nhào lượn trên không và bay qua đội hình pháo thủ của cậu.
Những loạt đạn nhanh chóng đánh tan quân đoàn quái vật.
“Haruta-kun, tình hình bên đó ra sao!?” Giọng của Natsuya cuối cùng cũng vang lên trong đầu cậu.
“Không sao! Mặc dù tôi đã nghĩ nó rất tệ lúc đầu, nhưng hóa ra tôi có thể tự giải quyết vấn đề!”
Seiji lúc này đang được vui chơi thỏa thích. Cảm giác này còn thú vị hơn cả chơi bắn súng thực tế ảo nữa!
“Oh... vậy thì ổn thôi.” Giọng của Natsuya bỗng ngừng. “Tôi đã thử nghiên cứu, và hóa ra... thứ cậu đang đối mặt hiện tại không phải là bùa phép gây ra chứng mất trí nhớ. Mà nó là một bùa phép phòng vệ!”
“Thế thì tôi phải làm gì?” Seiji bắn vài con quái vật đến quá gần con robot, khiến chúng phát nổ thành làn sương máu.
“Tôi có thể đánh thức cả hai người dậy, và sau đó tôi sẽ cố hết sức để loại bỏ bùa phép. Hoặc tôi có thể yểm phép lên cậu và cậu có thể phá hủy nó!”
“Cái nào sẽ tốt hơn cho Shika-chan?”
“Lựa chọn thứ hai.”
“Vậy hãy làm thế đi!”
Seiji tạo ra 18 nòng pháo lơ lửng có khả năng bắn toàn bộ mọi hướng. Đạn dược che lấp cả bầu trời theo đúng nghĩa đen.
“Tôi cảm thấy tôi có thể làm được mọi thứ lúc này! Hahahaha—"
Natsuya không thể nói được gì cả.
Cô liếc nhìn cơ thể của Seiji, đang an tọa trên ghế và ngủ say. Lắng nghe cậu ta nói một cách ngạo mạn và cười điên dại... thật sự làm cô cảm thấy rất lạ!
Cô rất muốn nói, nhưng không có thì giờ để làm việc đó.
Natsuya ngay lập tức thi triển một ma pháp khác lên Seiji.
“Sẽ mất chút thời gian, Haruta-kun...”
“Tôi có thể cầm cự được! Hay đúng hơn, tôi không hề muốn dừng lại chút nào! Tuyệt thật! Một con quái lớn đây rồi! Tuyệt vời thật!! Đến đây đấm nhau nào!!!”
Seiji đang gào thét đầy hiếu chiến. Như thể cậu là hiện thân của một vị thần chiến tranh trên chiến trường vậy.
‘Miễn là cậu cảm thấy vui là được, Haruta-kun.’
Natsuya thở dài vô ích trong khi cô tiếp tục thi triển ma pháp của mình.
P/S: Thời gian sắp tơi sẽ có tuyển trans. Chuẩn bị tinh thần đi mấy trans tương lai.