Căn phòng ngay lập tức tối sầm lại.
Tất cả những cánh cửa và cửa sổ đều biến mất, không có gì ngoài những tĩnh điện xuất hiện trên màn hình tivi, và một cảm giác ớn lạnh bao phủ khắp cả chiều không gian.
Vô số những cánh tay nhỏ bé hiện ra từ chiếc ghế sofa và nắm lấy toàn bộ cơ thể Seiji.
Hai sợi xích hình rắn trườn ra và chậm rãi cuốn lấy mắt cá chân cậu. Rõ ràng mục đích của chúng là chế ngự cậu lại.
‘Cái này đột nhiên biến thành một thước phim kinh dị rồi!’ Seiji thầm thở dài trong lòng
Shika-chan vẫn đang khóc lóc trước mặt cậu. Con bé không hề để tâm đến sự thay đổi xung quanh và vẫn hành xử như đây là chuyện thường nhiên.
Bản năng của cậu cảnh báo rằng nếu như hai sợi xích đang ép sát quanh chân trói chặt lại hoàn toàn, thì cậu sẽ gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Mặc cho điều đó, Seiji vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh!
“Shika-chan…”
Cậu dùng cánh tay trái, phần cơ thể duy nhất có thể cử động được để xoa đầu con bé một lần nữa. Tâm trí của Seiji trở nên quá tải khi cậu cố gắng nghĩ ra phương thức tự giải thoát bản thân khỏi cái tình huống bất định này.
Cậu đã phạm sai lầm.
Cậu không hề muốn Shika-chan phải chịu bất kỳ rủi ro nào, nhưng cậu đã phớt lờ cảm xúc của em ấy.
Sau khi “anh trai” của con bé rời đi, con bé đã một mình chờ đợi ở đây từ rất lâu... Sự cô đơn, lo lắng, và nỗi sợ––những cảm xúc đen tối––đã trú ngụ sâu trong tim con bé.
Cậu đã muốn bỏ con bé một mình và tư mình đi ra bên ngoài. Điều này đã kích động nỗi sợ sâu thẳm nhất của con bé và tạo ra một cảnh tượng thế này.
Trong trường hợp đó, thì cậu sẽ sửa đổi mọi chuyện như thế nào?
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
“Xin lỗi... Anh sai rồi,” Seiji xin lỗi một cách chân thành. “Anh không nên bỏ mặc em một mình và tự mình đi ra ngoài nữa.”
Cậu nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể.
Tiếng khóc của em ấy... dần lắng xuống.
Không gian u tối dường như đang từng chút từng chút sáng lên.
“Anh đã không màng đến cảm xúc của Shika-chan. Là lỗi của anh. Mong em hãy tha thứ cho thằng anh này,” cậu đề nghị một cách tha thiết trong khi từ tốn xoa đầu em ấy.
Tiếng khóc của Shika-chan ngừng hẳn.
Em ấy lau nước mắt đi và ngẩng cao đầu, nhìn lên Seiji.
Khuôn mặt trắng như tuyết ướt đẫm nước mắt, và miệng thì vẫn đang làm nũng. Em ấy trông thật đáng thương.
Seiji gượng gạo cười. ‘Con bé thật sự quá đỗi dễ thương... kể cả gương mặt khi khóc cũng trông thật mềm mại và đáng yêu!’
Những cánh tay vươn lên từ bên dưới chiếc ghế sofa đã thu lại và biến mất khỏi tầm mắt của Seiji. Cả những sợi xích quấn quanh mắt cá chân của Seiji cũng ngừng chuyển động trước khi tan biến vào trong sàn nhà.
Căn phòng một lần nữa được thắp sáng lên.
Seiji với tới Shika-chan và ôm con bé vào lòng cậu.
“Em sẽ tha thứ cho anh chứ, Shika-chan?”
Con bé khẽ gật đầu cũng như biểu cảm trên gương mặt bớt căng thẳng đi.
“Cảm ơn em. Shika-chan đúng thật là một cô gái ngoan,” Seiji nói một cách thật lòng.
Shika-chan chầm chậm mỉm cười.
“Onii-chan...” Cô đang cảm thấy hơi ấm và dễ chịu từ cảm giác được ôm ấp bởi người thân thiết nhất của cô.
“Anh sẽ không bỏ rơi Shika-chan một lần nào nữa đâu, nhưng anh thật sự có việc quan trọng cần phải giải quyết ở bên ngoài. Thế nên là... Shika-chan, hãy đi cùng với anh nhé.”
Tông giọng nhẹ nhàng của cậu ẩn lên sự quả quyết.
Nếu như phải chấp nhận rủi ro... vì việc cậu cần làm đó là bằng mọi cách bảo vệ em ấy!
Bỏ mặc con bé một mình thật sự không phải là cách để bảo vệ con bé.
Dẫn con bé đi cùng với cậu, và nếu như có nguy hiểm, cậu sẽ dốc hết toàn lực để bảo đảm sự an toàn cho em ấy, đó mới thật sự là cách đúng đắn để bảo vệ con bé!
“Được chứ... Em muốn đi cùng với Onii-chan,” Shika-chan trả lời đầy vui sướng.
Miễn là con bé đi cùng với anh trai con bé, thì con bé sẽ nhất định muốn đi bất cứ đâu cho bằng được.
…
Seiji dẫn theo Shika-chan ra bên ngoài với cậu.
Bên ngoài mọi thứ trông có vẻ sáng hơn những gì Seiji tưởng tượng. Khung cảnh xung quanh không hề đen đóm đến mức chẳng thể nhìn thấy gì xa hơn một mét cả.
Bởi vì cậu phải dẫn Shika-chan theo cùng với mình.
Mặc dù bầu trời có sáng hơn đôi chút, nhưng môi trường xung quanh vẫn rất hiểm hóc.
Tuyết.
Tuyết rơi từ trên bầu trời cao xuống thành những đùn tuyết.
Seiji hiện đang mặc một cái áo khoác mùa đông dày cộm. Cậu cũng mặc cho Shika-chan những bộ đồ dày và ấm nhất có thể tìm được, bao gồm cả găng tay và mũ.
Tuy nhiên, lạnh vẫn là lạnh.
“Shika-chan, em có lạnh không?”
“Có một chút ạ... Em vẫn ổn.”
Seiji cảm thấy đau quằn quại trong tim khi phải nhìn thấy cảnh tượng cô gái bé nhỏ phải chịu đựng cái lạnh thấu xương.
“Chủ tịch, tôi nên làm gì trong tình huống này đây?” Câu nhanh chóng tường thuật lại tình hình hiện tại cho Natsuya và xin sự chỉ dẫn của cô ấy.
“Đợi một chút, tôi sẽ giúp cậu ngay.”
Sau khoảng một phút.
“Được rồi, tôi đã niệm chú lên cơ thể của cậu rồi. Nếu như cậu... cố hết sức tưởng tượng ra thứ cậu muốn, thì cậu sẽ có thể tạo ra nó.”
Trí tưởng tượng... Seiji suy nghĩ thấu đáo về thứ mà cậu muốn tạo ra.
‘Mình muốn một chiếc xe hơi! Một chiếc xe có thể chạy trong lớp tuyết dày đặc, với bộ sưởi ấm tốt. Mình muốn một chiếc SUV thượng hạng mà nó có cảm giác thoải mái khi ngồi như nhà của mình vậy...”
Đột nhiên một thứ gì đó hiện hữu cùng ánh sáng màu vàng kim hiện lên trước mắt cậu.
Vệt sáng vàng kim này trông như một dòng nước vậy. Nó uyển chuyển hòa lại thành hình của chiếc xe hơi và bắt đầu thành hình. Sau khi màu sắc của nó chuyển sang màu khác, thì thứ đó đã trở nên được thực thể hóa!
Một chiếc SUV màu trắng-bạc xuất hiện trước mặt cậu bằng một cách ma thuật diệu kỳ nào đó.
“Thật tuyệt vời!” Seiji không thể tin vào mắt mình nữa, cậu thẫn thờ khen ngợi.
Chiếc xe không hề có gắn hãng mác gì cả... bởi vì cậu đã quên tưởng tượng ra một cái hãng, và những gì cậu đã làm là chỉ nghĩ về vỏ ngoài và chức năng bên trong của chiếc xe cậu muốn, và đây là thứ mà cậu nhận được.
Bên ngoài nhìn được đấy chứ, nhưng còn bên trong thì sao?
Seiji mở cửa chiếc xe ra.
Cậu nhìn ngó nội thất bên trong chiếc xe... cũng không đến nỗi tệ.
Mặc dù có vài chi tiết nhỏ nhặt hiển nhiên bị thiếu sót, nhưng những thứ cần thiết thì đã có đủ.
Shika-chan chớp mắt hoàng hồn khi thấy một chiếc xe hơi tự dưng hiện ra ngay trước mắt. Cô không hề thấy nó lạ chút nào, cũng như không hề hỏi gì hết.
Seiji bế Shika-chan vào trong ghế và thắt dây an toàn cho con bé. Còn cậu ngồi vào ghế tài xế, tự thắt dây an toàn, khởi động xe, máy điều hòa, và radio trên xe.
Bản nhạc dạo đầu của “Honey Candy Girl” phát lên, trong khi những đợt gió ấm phả ra từ máy điều hòa tức thời phá tan đi cái lạnh.
Rất tuyệt!
Seiji mỉm cười. ‘Đúng chính xác thứ mà mình muốn.’
“Chủ tịch, thứ này thật sự rất tuyệt vời!”
“Miễn là nó giúp ích cho cậu... nhân tiên thì, cậu đã tạo ra thứ gì thế!?”
“Một chiêc SUV để di chuyển qua lớp tuyết!” Seiji đáp.
Natsuya, người vẫn đang quan sát cả hai ở thế giới thực, ngạc nhiên khi nghe Seiji nói điều này.
Cậu ta đã tạo ra một chiếc xe hơi sao?
Trong một khoảng thời gian ngắn vậy sao?
Dựa theo kiến thức của cô, “sức mạnh” của ma thuật sáng tạo này phụ thuộc vào ma thuật của người phù phép cũng như sức mạnh tâm linh và trí tưởng tượng của người sử dụng.
Cô có chút tự tin trong ma thuật của mình, nhưng đây là lần đầu tiên cô thực sự dùng nó, thế nên sức mạnh của nó cũng chỉ ở mức bình thường.
“Sáng tạo” ra một chiếc xe hơi không phải là điều bất khả thi.
Nhưng không dễ gì để có thể tưởng tượng ra một vật thể lớn và có cấu trúc phức tạp! Tạo ra một thứ gì đó kiểu thế sẽ phải tốn một khoảng thời gian rất lâu.
Nhưng Seiji Haruta đã tạo ra nó chỉ trong khoảng ba mươi... không, chỉ có mười giây!
Natsuya đã chắc chắn rằng ma thuật của cô không phải ở mức độ có thể hỗ trợ sức mạnh tâm linh của một con người bình thường đến mức này. Trong trường hợp đó, Seiji hẳn phải sở hữu một lượng lớn linh lực hoặc có trí tưởng tượng cao!
Và nó không chỉ nằm ở mức bình thường.
Natsuya không biết cô nên tính toán nó như thế nào, nhưng cô biết sức mạnh tâm linh của Seiji nhất định nhiều hơn mức trung bình gấp bội! Nó là cấp số nhân, chứ không phải cấp số cộng!
Sở hữu một lượng lớn sức mạnh đó chắc hẳn là do huyết thống của gia phả nhà Haruta, hoặc là vì lý do khác.
Còn về phần trí tưởng tượng cao... có phải là vì cậu ấy là một otaku chăng? Không, chắc chắn là vì những thứ khác, nhưng nói tất cả chỉ bởi vì sở thích otaku của cậu ấy thì thật sự quá lố bịch.
Lý do tại sao Seiji Haruta sở hữu một lượng linh lực bất thường là điều chưa rõ. Và loại sức mạnh tâm linh này nghĩa là...
Vô vàn suy nghĩ lóe lên trong tâm trí của Natsuya.
Nhưng cô nhanh chóng trở về hiện thực.
Trước tiên, cô cần phải làm điều mà họ dự định từ đầu.
“Chủ tịch.”
Chàng trai ngồi trước cô ngoài đời thật đang dùng thần giao cách cảm để giao tiếp với cô một lần nữa.
“Tôi hiện đang lái xe đến một ‘ngọn núi tuyết...’ Tôi cảm giác như có thứ gì đó ở đấy.”
Bởi vì nó quá rõ ràng.
Những hạt tuyết bay phất phới xung quanh là tuyết trắng thuần khiết. Chỉ có một nơi duy nhất là trở màu đen đục.
Nơi đó chính là đỉnh của “ngọn núi tuyết” mà Shika-chan đã nói trước đó.
P/S: Tất cả bản dịch từ nay đa phần đều là do đấng Shiranai. T chỉ là phụ.