World 2: Không ai nhớ đến sự tồn tại của tôi
(1)
"Được rồi, đến nơi rồi. Đây là thị trấn của chúng tôi. Thế nhưng tôi lại thích cách gọi trụ sở bí mật hơn."
Xe tiếp tục chạy qua khu phố đã thành đống đổ nát.
Sau khi lái đến góc phố không có người, cuối cùng thì Ashura mới dừng xe lại.
... Có vẻ như là mất khoảng 30 phút lái xe đến đây?
... Dựa theo hướng đi lúc rời khỏi trạm ga số 9 và cộng thêm tòa cao ốc này...
Thứ đứng sừng sững trước mặt là một tòa tháp đôi mười tầng. Mặc dù cửa sổ kính đều đã bị vỡ, nhưng Kai vẫn có ấn tượng về hình dạng của tòa cao ốc này.
"Tòa cao ốc của trạm ga số 10? Vậy nơi này là trạm ga số 10 sao?"
Trạm ga số 10 của Liên Bang Urzhar.
Nơi này vốn xây dựng con đường tràn đầy cây xanh dành cho người đi bộ.
Thế nhưng quang cảnh trước mắt đã đạp đổ ấn tượng ban đầu. Mặc dù hình dáng của tòa cao ốc có thể khiến cho người ta nhận ra vị trí, nhưng những tòa cao ốc còn lại xung quanh đã sớm thành đống đổ nát. Mặt đường nhựa cũng nứt vỡ nặng nề và lộ ra các khối đá trên bề mặt.
"Ế? Ông từng thấy tòa cao ốc này sao?"
"Ông càng lúc càng thú vị đó. Ông vốn sống ở gần đây sao?"
Saki và Ashura xuống xe.
"... Đúng vậy."
Vị trí quê hương của Kai nằm ở ngoại ô trạm ga số 8, nhưng hai người nhóm Saki cũng không biết chuyện này.
"Được rồi, ông bình tĩnh một chút trước đã. Ban nãy ông vừa mới bị Ác Ma tập kích nhỉ? Tôi nhìn ông hẳn đã rơi vào trạng thái hỗn loạn nhẹ rồi. Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể hồi phục lại như cũ."
"Đúng đúng. Huống hồ ông lại hiểu rõ bọn tôi như vậy. Tuy nhiên, trang phục với khẩu súng này của ông... Là thiết kế mà bọn tôi chưa từng thấy bao giờ cả."
Hai người quan sát trang phục và Gunblade của Kai.
Thực ra những thứ này đều là vật phẩm của Đội Phòng Vệ Nhân Loại, nhưng trang phục của Saki và Ashura lại khác với của Kai.
... Không phải, khái niệm cốt lõi trong phương diện thiết kế hẳn là giống nhau chứ?
... Cũng có các chi tiết khác nhau. Chỉ là huy hiệu ở trên ngực trái của họ là khác với của tôi.
Cái của Kai là huy hiệu của Đội Phòng Vệ Nhân Loại.
Thế nhưng huy hiện ở trên ngực hai người họ hiển nhiên là không đến từ chỗ của Kai.
"Hử? Bởi vì bọn tôi đều là lính đánh thuê được quân kháng chiến nhân loại Urzhar của 'Tổ Chức Kháng Chiến' tuyển dụng. Nhân tiện, đến ngay cả chuyện này mà ông cũng không biết sao?"
"Quân Kháng Chiến Nhân Loại sao?"
"Ừm... Đây cũng không phải là trạng thái hỗn loạn có thể hình dung, nói không chừng là một kiểu triệu chứng mất trí nhớ tạm thời. Bất kể là như thế nào, cũng không có khả năng chưa từng nghe đến Quân Kháng Chiến Nhân Loại."
Ashura tăng âm lượng lên cao trong khi Saki bên cạnh cậu ta nặng nề thõng vai.
"Nói tóm lại là đi vào trước đã. Nếu cứ đi lung tung ở bên ngoài thì sẽ bị lính tuần tra của Ác Ma phát hiện ra. Chúng ta phải chui xuống dưới lòng đất và mục tiêu là bên dưới tòa nhà của trạm ga này.
Ashura đi phía trước dẫn đường trong khi Saki đi ở bên cạnh Kai.
Cửa chính của tòa cao ốc có lẽ đã bị thổi bay mất. Đoàn người đi qua lối vào đã bị phá hủy của tòa tháp và đi xuống cầu thang dẫn xuống lòng đất.
"Còn thang máy đi thông xuống dưới tầng hầm thì sao?"
"Ông nhìn quang cảnh thì biết rồi đó. Ông cho rằng nơi này còn điện để sử dụng sao?"
Ashura nâng cằm dưới lên và lối đi trông mờ tối hơn một chút. Quả thật, nếu không phải là nhờ ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ vỡ thì có lẽ Kai giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón tay.
"Nhân tiện, tôi có chuyện muốn nhờ hai người..."
Đầu tiên là Kai hít một hơi thật sâu và lúc này mới hướng về phía hai người mở miệng nói.
"Cũng không sao khi hai người coi tôi là người mất trí nhớ. Tôi muốn biết tình hình hiện tại của thế giới này —— Hơn nữa, tại sao thành phố lại bị hoang tàn thành ra như vậy và nguyên nhân tại sao mà Ác Ma lại nghênh ngang lung tung khắp nơi như vậy."
Ác Ma đã nói như vậy.
—— Để ra lệnh cho nô lệ và dùng ngôn ngữ của nô lệ là hiệu quả nhất.
Điều này hoàn toàn khác một trời một vực với thường thức của Kai về thế giới. Mặc dù cậu đã mơ hồ nhận ra, nhưng cậu vẫn hy vọng mình có thể nắm bắt chính xác tình hình hết sức có thể.
"Giống như ông thấy đó."
Ashura bước ở trên những bậc thang tối tăm dẫn xuống lòng đất ——
Ashura giơ tay chỉ về phía bức tường của tòa nhà cao ốc bị hủy hoại không còn gì và nói:
"Thế giới này tràn đầy những chủng tộc có thể là khắc tinh đối với con người ở khắp nơi. Trong đó có bốn loại là khó giải quyết nhất, theo thứ tự là tộc Demon (Ác Ma), tộc Mythical Beast (Huyễn Thú), tộc Primal/Banshin (Man Thần), tộc Holy Spirit (Thánh Linh) và con người thất bại trong cuộc chiến với bọn họ. Đó là những gì đã xảy ra cách đây 30 năm."
"... Ông nói con người thất bại sao? Làm sao có thể..."
Con người giành được thắng lại ở trong cuộc đại chiến —— Há chẳng phải cái này đi ngược lại với kết quả mà Kai biết hay sao?
Kai hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng. Hiện tượng kia xảy ra lúc đi mua sắm với Jeanne, rốt cuộc là nó đã xảy ra ảnh hưởng gì đối với trước sau của thực tại?
"... Nói tiếp đi. Con người ra sao sau tình cảnh đó? Bọn họ có ổn không?"
"Bọn họ chạy trốn đi khắp nơi vào lúc ngàn cân treo sợi tóc."
Saki đi ở bên cạnh giải thích sau đó.
"Bốn chủng tộc kia thống trị lục địa trên thế giới và vẫn chiến đấu không ngừng nghỉ vì tranh đoạt lãnh thổ lúc này. Liên Bang Urzhar bởi vì bị Ác Ma chiếm đóng mà con người cũng chỉ có thể chạy trốn xuống dưới thành phố. Tình cảnh là như vậy đó."
Sau khi xuống đến bậc thang cuối cùng, Saki gật đầu liên tục.
Một mảng tĩnh mịch ở tầng ba dưới lòng đất —— Đột nhiên xuất hiện một ánh sáng 'pa' lóe lên đập vào tầm mắt của Kai.
"Chói mắt quá!"
Ánh sáng mạnh rõ ràng chiếu xuống từ trần nhà và thậm chí khiến cho người ta không thấy rõ tình trạng trên mặt đất.
... Thì ra là như vậy, bởi vì bề mặt thật sự bị Ác Ma thống trị.
... Cho nên con người mới trốn xuống lòng đất sao!
Đây là một thành phố được con người xây dựng từ một con đường ngầm khổng lồ.
Không chỉ có cửa hàng với nhà cửa mà thậm chí đến ngay cả khách sạn lẫn nhà trọ đều có. Kai nhìn một nhóm gia đình đi lướt qua trước mắt và cũng nhìn thấy binh lính vác súng đi tuần tra ở đằng xa.
Mặc dù đó là một không gian trông hơi hỗn độn.
Thế nhưng thành phố của con người đúng là thay đổi hình dạng ở đây.
"Chào mừng đến đặc khu của nhân loại —— "Tân Viscia" . Mặc dù không cải tạo toàn bộ không gian đường tàu điện ngầm không sử dụng thành đô thị dưới lòng đất, nhưng như vậy trông vẫn đủ ấn tượng nhỉ?"
Viscia vốn là địa danh của một nơi gần trạm ga thứ 10.
Nếu như toàn bộ bề mặt thực sự đã bị Ác Ma chiếm đoạt hiện giờ, vậy thì hãy tạo ra một Tân Viscia đi —— Có lẽ đó là nguồn gốc của cái tên.
"Đám Ác Ma kia biến các tòa cao ốc đoạt được từ trong tay con người thành hang ổ. Nếu đã như vậy, chúng ta liền chạy trốn xuống dưới lòng đất. Thấy thế nào?"
"... Thật tuyệt vời, mấy người lại có thể phát triển phồn vinh đến như vậy."
Trốn chu trốn lủi để sinh tồn vì sợ hãi Ác Ma —— Nghe lời này, Kai vốn nghĩ đến quang cảnh u ám và ảm đạm hơn.
Thế nhưng, Kai lại cảm nhận được cuộc sống tràn đầy sức sống, vừa náo nhiệt vừa kiên cường của con người ở đây.
"Vấn đề lương thực thì sao?"
"Đương nhiên là được trồng trọt ở nơi này rồi. Bởi vì xe điện không thể dùng được, để lại đường ray cũng vô dụng, cho nên chúng tôi loại bỏ các đường ray tàu điện ngầm. Sau khi loại bỏ hết đường ray ngoại trừ đầu tàu với rầm ngang ra thì nó hoàn toàn có thể trở thành đất nông nghiệp tự nhiên màu mỡ rồi. Nhân tiên, chúng tôi dựa vào ánh mặt trời trên mặt đất để tạo ra điện."
"Nó không bị Ác Ma phá hủy sao?"
"Không có Ác Ma nào đặc biệt đi tuần tra ở trên nóc các tòa cao ốc bỏ hoang đâu. Cho dù thật sự có thì bọn chúng cũng không thể hiểu được nguyên lý mặt trời có thể tạo ra điện đâu."
Cuộc sống duy trì cung cấp điện, tự cung tự cấp và tự sản xuất lương thực.
Cho dù bị bốn chủng tộc kia thống trị, con người vẫn nghĩ ra cách sinh tồn.
"Saki và Ashura cũng sống ở nơi này sao?"
"Có là được khoảng 1 năm nhỉ? Chúng tôi cũng là lính đánh thuê và được thuê làm lính gác bởi người sống ở đặc khu này. Chúng tôi là lực lượng để chiến đấu với bốn chủng tộc kia —— Đây chính là ý nghĩa của Quân Kháng Chiến Nhân Loại."
Saki chạm vào bên hông mình.
Đó là một khẩu súng lục tự động cỡ lớn. Đối với thiếu nữ nhỏ nhắn như Saki, sử dụng súng lục có đường kính lớn như vậy vẫn hơi quá khó khăn và cô ấy cứ treo ở ngang hông như vậy.
"Mục tiêu của Quân Kháng Chiến Nhân Loại Urzhar chúng tôi, chính là đoạt lại lãnh thổ của Liêng Bang Urzhar từ trong tay Ác Ma. Dĩ nhiên là Quân Kháng Chiến Nhân Loại ở khắp nơi trên thế giới đều như vậy. Tuy nhiên, bất kể là ở đâu thì cũng đều là khổ chiến trường kỳ mà thôi."
"—— Tôi có điều muốn nói."
Kai đã quyết định và xoay người về phía Saki và Ashura.
Sau khi nghe được con người thất bại trong cuộc đại chiến của năm chủng tộc, nội tâm của Kai liền hiện lên một nghi vấn.
"Cái này... Nói không chừng hai người nghe có thể không lọt tai lắm, nhưng tôi có điểm vẫn không hiểu nổi và không thể không đặt câu hỏi."
Saki và Ashura im lặng thúc giục Kai.
Cậu mở miệng nói với hai người họ:
"Tại sao con người lại thất bại trong cuộc đại chiến"
"... Hả?"
"... Ông hỏi tôi tại sao ấy hả..."
Hai người họ ngây người ra.
Đến ngay cả bọn họ cũng lộ ra vẻ mặt đờ đẫn giống như linh hồn bị lấy đi mất vậy.
"Bởi vì... Con người vốn không thể chiến thắng."
Saki ấp úng ở miệng nói.
"Dao kiếm lẫn súng máy đều vô tác dụng đối với Cự Long của tộc Mythical Beast (Huyễn Thú), đạn thậm tchis sẽ xuyên thẳng qua lúc chiến đấu với tộc Holy Spirit (Thánh Linh), Ray của tộc Demon (Ác Ma) là pháp thuật có thể bốc hơi một tòa cao ốc trong một phát, pháp khí được chế tạo bởi Tinh Linh của tộc Primal/Bashin (Man Thần) còn có uy lực hơn rất nhiều so với vũ khí hạng nặng của con người... Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là các kẻ lãnh đạo của bốn chủng tộc và chúng mạnh đến mức quá khủng..."
"Bà ám chỉ bốn Anh Hùng sao? Giống như Minh Đế Vanessa hay Nha Hoàng Rath=IE sao?"
"Cái gì, không phải Kai cũng biết sao?"
Cô ấy vừa nói vừa nhìn thẳng về phía Kai.
"Rõ ràng là Kai đến ngay cả bốn Anh Hùng cũng đều biết, ông cho rằng con người có thể chiến thắng như thế nào?"
"... Không, tôi không có cơ sở, nhưng chỉ là nghĩ kiểu gì cũng nghĩ không ra."
Kai nghiêm túc trả lời Saki:
"Bất kể là tộc Demon (Ác Ma) hay ba tộc kia, cũng không bị Sid đánh bại sao? Hơn nữa, bốn chủng tộc đều đã bị ngài ấy nhốt vào trong Phần Mộ, cho nên tôi mới hỏi."
"Sid?"
"Đó là ai vậy?"
"... Đợi chút, kiểu gì hai người cũng từng nghe qua về Nhà Tiên Tri Sid rồi chứ..."
Đây chính là Anh Hùng của con người đánh bại bốn chủng tộc ở trong truyền thuyết.
Thậm chí Kai mới nói chuyện với hai người họ về chủ đề Sid vào mấy ngày trước.
"Nếu như chỉ cái tên Sid này thôi... Nè, Ashura, ông từng nghe đến nó chưa?"
"Hỏi tôi đã từng nghe đến Nhà Tiên Tri hay không, đúng là một câu hỏi làm khó người khác. Đánh bại Ác Ma sao? Nếu như có cái tên chết tiệt như vậy, chúng ta còn cần phải trốn xuống dưới lòng đất sống sao?"
Saki và Ashura trố mắt nhìn nhau.
Hành động của hai người cho thấy bọn họ thật sự không biết chút gì cả về sự tồn tại của người đàn ông tên là Sid.
... Nó không hề giống như chưa bao giờ nghe đến cái tên này.
... Đến mức Nhà Tiên Tri Sid trở nên vốn không tồn tại sao?
Kai vô cùng chậm rãi ——
Nhận ra được sự khác biệt giữa trí nhớ của mình với thế giới cậu biết được giờ đây.
"Dựa theo trí nhớ của tôi, Anh Hùng của con người hẳn là thực sự tồn tại. Chính là vì có Nhà Tiên Tri Sid đánh bại Anh Hùng của bốn chủng tộc mà con người mới có thể chiến thắng ở trong cuộc đại chiến. Kỳ lạ..."
Nếu đã là như vậy.
Nếu như đây là một thế giới mà Nhà Tiên Tri Sid không tồn tại trong lịch sử?
Không có ai đứng ra thách thức với Tứ Anh Hùng, vì vậy con người thua trận —— Nói không chừng lịch sử của thế giới này đã được viết theo bối cảnh như vậy?
... Nhất định là chuyện không hay đã xảy ra khi đó.
... Cái hiện tượng mà Kai nhìn thấy lúc đi mua sắm với Jeanne khi đó khiến cho một thứ gì đó hay đổi.
Những đốm đen hiện ra từ bầu trời và hút vào tất cả mọi thứ.
Bất kể là đám mây, mặt đất, tòa cao ốc, con người đều giống nhau và ngay cả Jeanne cũng không ngoại lệ, nhưng chỉ có bản thân Kai bị bỏ lại. Sau khi lấy lại tinh thần, cậu liền phát hiện ra lịch sử của thế giới này đã rất khác.
Lúc này.
"Kỳ lạ? Nè nè, Ashura."
"Ế, trung đoàn 'đại giá quang lâm' . Còn sớm hơn một tiếng so với lịch trình."
Tiếng hoan hô vang vọng con người ở cuối đặc khu 'Tân Viscia' truyền đến.
Một đám đông lớn tụ tập về hướng đó.
Thì ra toàn bộ dân chúng đi trên đường đều dừng bước và phát ra tiếng hoan hô về phía cuối.
"Tôi với Saki thuộc phân đội đóng quân ở đây và bên kia chính là trung đoàn của Quân Kháng Chiến Nhân Loại Urzhar. Bọn họ đều tuần tra đặc khu của con người một lần mỗi tháng giống như vậy. Nhiệm vụ của trung đoàn... Nói một cách khái quát, chính là 'suy nghĩ làm sao để cho con người đoạt lại Liên Bang Urzhar'."
Hy vọng đoạt lại được phần lãnh thổ trên bề mặt.
Tuy nhiên, chỉ mỗi quân của tổng bộ Quân Kháng Chiến Nhân Loại đến thăm thôi là có thể nhận được sự chào đón tuyệt vời như vậy sao?
"Trông họ rất được hoan nghênh nhỉ?"
"Dẫu sao thủ lĩnh của Quân Kháng Chiến Nhân Loại cũng ở đây mà. Đối với người dân, người đó là Thủ Hộ Thần khiến cho con người tránh được sự uy hiếp của Ác Ma. Hơn nữa, dường như ông còn nghe được tiếng hét to đáng yêu nữa đó."
Những tiếng hét chói tai đầy phấn khởi kia, hẳn là đến từ phía phụ nữ trên đường.
Nghe được từng hồi từng hồi tiếng hô đáng yêu này, Ashura nhún vai tựa như bất đắc dĩ.
"Thứ được hoan nghnh không phải là trung đoàn mà là người chỉ huy —— Cấp trên của chúng tôi. Cái này cũng đúng thôi, người đó không chỉ tuổi trẻ tài cao mà đến ngay cả vẻ bề ngoài cũng vô cùng tuyệt vời nữa."
" —— Linh Quang Hiệp Sĩ."
Saki nhỏ giọng nói.
"Người đó được coi như là biểu tượng cho hi vọng của việc giải phóng Liên Bang Urzhar ra khỏi sự thống trị của Ác Ma. Không chỉ là Quân Kháng Chiến Nhân Loại Urzhar mà đến ngay cả những Quân Kháng Chiến Nhân Loại khác cũng rất coi trọng người đó."
Biển người dần dần đến gần. Trong đó có mấy lính đánh thuê —— Bọn họ mặc đồng phục giống Saki và Ashura trong khi trên ngực trái có huy hiệu tượng trưng cho Quân Kháng Chiến Nhân Loại Urzhar.
"Người chỉ huy kia ám chỉ ai vậy?"
"Đó, chính là người đàn ông ở trung tâm dòng người kia. Chỉ có một người mặc áo giáp giống hiệp sĩ, cho nên rất dễ nhận ra nhỉ? Ồ, dường như ngài ấy đi đến bên này."
Sau khi hít vào một hơi, Saki hoảng hốt nói với giọng mang theo mầy phần ước mơ:
"Jeanne-sama thật sự soái ca quá đi. Rõ ràng là con trai, lại có khuôn mặt khôi ngô hơn rất nhiều so với thiếu nữ bình thường và cũng khó trách lại được chào đón như vậy. Mặc dù cái tên rất nữ tính, nhưng cái này cũng có sức hấp dẫn nhỉ."
"... Saki, bà vừa mới, vừa mới nói cái gì thế?"
Là mình nghe nhầm sao?
Cái tên mà thiếu nữ bên cạnh vừa mới nói đến là ——
"Jeanne-sama!"
"Đã khiến ngài đợi lâu. Không có gì bất thường trong khu vực này, chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức duy trì phòng bị trong tương lai."
Saki và Ashura chào với tư thế đàng hoàng.
Họ hướng về người lãnh đạo mặc áo giáp hiệp sĩ bị đông đảo dân chúng bao quanh.
"Làm phiền mọi người rồi. Cám ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ."
Người lãnh đạo nở nụ cười xinh đpẹ đáp lại.
Đó là một thanh niên có gò má thanh tú và mặc trên người bộ giáp trông rất nặng nề.
Anh ta trông xấp xỉ tuổi Kai, có ngũ quan nghiêm nghị lẫn cân đối. Vẻ mặt dịu dàng và đường nét khuôn mặt cũng mang theo mấy phần điềm đạm của thiếu nữ.
Ở trong mắt Kai ——
... Đây là lớp trang điểm trên da thịt, diện mạo được ngụy trang dưới ánh mặt trời và gương mặt cũng cố gắng xử lý cho hơi săn chắc nam tính.
... Lý do mặc áo giáp trên người, chẳng lẽ không phải là vì che giấu thân hình mảnh khảnh hay sao?
Giọng nói cũng giống như đang miễn cưỡng đè thấp cuống họng xuống và phần quan trọng nhất chính là mái tóc bạc —— Để che giấu mái tóc quá dài kia, người đó còn buộc tóc để sau đầu.
Và đó là cách buộc tóc mà Jeanne từng thể hiện ở trước mặt Kai khi còn bé.
Bởi vì cô ấy luôn luôn muốn chạy nhảy giống như con trai, cho nên không buộc lại thì nó cũng rất cản trở.
"Jeanne?"
"————"
Hiệp sĩ tóc bạc quay đầu nhìn sang. Người lãnh đạo của Quân Kháng Chiến Nhân Loại Urzhar nhìn sang người kẹp giữa Saki với Ashura và nghiêng đầu.
"Are, đây là ai vậy? Tôi luôn cảm thấy hơi xa lạ."
"Đây là người mà chúng tôi tìm được ở trên mặt đất. Cậu ta tên là Kai, nhưng không hề đăng ký ở trong sổ về cư dân của thị trấn này."
"Đầu cậu ta bị đập hơi mạnh, cho nên trí nhớ hơi rối loạn. Cậu ta không phải là người xấu, mong Jeanne-sama chớ để bụng."
Saki và Ashura nhanh mồm nói.
Jeanne gật đầu tựa như tiếp nhận lời giải thích của hai người vậy.
"Vậy à. Vậy thì tạm ——"
"Đừng đi! Jeanne, là mình đây!"
Kai đẩy hai người ra và kều gào về phía người bạn thanh mai trúc mã.
Cậu tha thiết hi vọng đây chỉ là một trò đùa mà thôi.
Bao gồm thế giới bị Ác Ma thống trị, con người cũng chỉ có thể sống ở cách thành phố dưới lòng đất, Saki và Ashura đều không nhớ mình đều giống nhau. Không phải là cô ấy vùa mới đi mua sắm cùng với mình sao?
"Không phải là cậu vừa mới đi mua sắm với mình sao! Bởi vì cậu phải thuyên chuyển công tác đến thủ đô, cho nên cậu mới mua mua quà tặng cho Saki và Ashura, không phải sao? Cậu thật sự không nhớ được gì hết sao!"
Bọn người xung quanh nhao nhao ồn ào cả lên và tỏ ra hơi nhốn háo.
Đó cũng không phải là ánh mắt đồng tình mà là ánh mắt cảm thấy kỳ lạ đối với người xa lạ gào thét về phía hiệp sĩ được coi như là ngôi sao giải phóng nhân loại.
"Xin lỗi."
Hiệp sĩ được gọi là Jeanne lắc đầu.
Đây rõ ràng là giọng nam cố gắng cứng rắn —— Đó là cái giọng trầm thấp đó vang vọng bên tai Kai lúc này.
"Chúng ta đã từng gặp nhau sao? Tôi nghĩ chắc hẳn anh đã nhận lầm người rồi."
"... Cậu thật sự không nhớ sao?"
"Xin lỗi, tôi phải lập tức đi họp với thuộc hạ. Saki, Ashura, làm phiền hai người lắng nghe vấn đế của người này thay tôi."
Hiệp sĩ Jeanne được thuộc hạ vây quay xoay người rời đi.
... Thật sao?
... Đến ngay cả Jeanne cũng không nhớ ra tôi sao?
Tôi thật sự hy vọng đây chỉ là một trò đùa. Không phải chúng ta vẫn còn ở bên nhau không lâu trước đó hay sao?
"Jeanne!"
Kai cắn chặt môi dưới và đạp đất lao ra.
Cậu gạt mấy thuộc hạ ra và lách mình đến bên cạnh hiệp sĩ kia.
"Cậu... Ăn mặc trông giống như con trai, thể hiện dáng vẻ của người lãnh đạo, đây chính là ước mơ của cậu sao? Không phải là cái này chứ? Không phải là cậu đã nói là muốn vượt qua bác trai với thân phận con gái sao? Chẳng lẽ đến ngay cả điều này cũng không nhớ sao!"
"———— Ế?"
Cậu hạ thấp giọng xuống và chỉ để cho mỗi một mình Jeanne nghe được lời này.
Bả vai của người chỉ huy Quân Kháng Chiến Nhân Loại run rẩy... Ít nhất người đó có phản ứng như vậy ở trong mắt Kai.
Thế nhưng, đó cũng chỉ là chuyện phát sinh trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Cái tên khốn này! Người định làm gì với Jeanne-sama?"
"Cút ngay! Jeanne-sama, ngài không sao chứ!"
Bả vai Kai bị thuộc hạ của trung đoàn bắt lấy và cưỡng ép kéo ra khỏi bê người Jeanne.
"Đợi... Đợi chút đã, Kai! Ông đang làm gì thế!"
"Tại sao mà ông đột nhiên chạy đến lớn tiếng nhỏ tiếng với Jeanne-sama vậy... Thành thật xin lỗi, Jeanne-sama, tên này thật sự không phải là người xấu đâu!"
Hai người Saki và Ashura kẹp lấy Kai và cúi đầu xin lỗi.
Kai ngây ngốc nhìn bóng lưng của người lãnh đạo Quân Kháng Chiến Nhân Loại rời đi.
(2)
Tân Viscia nghênh đón 'Ban đêm'.
Thành phố dưới lòng đất chỉ chiếu sáng dựa theo phương vị mặt trời trên bề mặt và đóng công tắc chiếu sáng trần nhà.
Lúc này là lúc nửa đêm, cùng với khoảng thời gian ban đêm trên bề mặt, đô thị cũng gần như tắt hầu hết thiết bị chiếu sáng và chỉ để lại vài đèn đường.
"..."
Trong phòng của một khách sạn.
Dựa vào ánh sáng lờ mờ từ cây nến trong phòng, Kai dựa vào bàn và không ngừng lật trang sách. Những cuốn sách này bao gồm bản đồ, sách lịch sử và tài liệu công khai của Quân Kháng Chiến Nhân Loại Urzhar. Những thứ này đều được mượn từ Saki và Ashura.
"... Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Sau khi đọc một hồi lâu.
Kai mệt mỏi thở dài và khó mà phân biệt được đây là thở dài hay cười khổ nữa.
"Nếu như đây là 'thường thức' của thế giới này... Phần lịch sử này hoàn toàn khác với cái mình biết."
Dựa theo lịch sử mà Kai biết, con người là người chiến thắng trong cuộc đại chiến với các chủng tộc vào trăm năm trước.
Thế nhưng cái thế giới này thì khác.
"Con người thất bại trong cuộc đại chiến. Hơn nữa, họ chỉ mới bại trận vào 30 năm trước..."
Ngoại trừ lịch sử ra, những phần khác đều khớp với trí nhớ của Kai.
Các địa hình như dãy núi và lục địa của thế giới vẫn giống như cũ.
Ở phương diên con người cũng giống vậy. Kai đã tra cứu danh sách dân cư và tìm được tên người hàng xóm sống gần nhà mình. Đến ngay cả tiền mà người sống ở đặc khu sử dụng vậy vậy —— Cậu có thể trực tiếp sử dụng tiền của thế giới gốc để tiêu.
... Ashura vượt qua chứng say xe.
... Mặc dù cũng có thay đổi như vậy, nhưng ở phương diện đặc điểm cá nhân thì vẫn khớp với những gì mình biết.
Ngoại trừ cái này ra.
Một vấn đề khác vẫn là bí ẩn, tại sao chỉ có một mình mình bị mọi người hoàn toàn lãng quên chứ?
Chỉ có mình với Nhà Tiên Tri Sid là không tồn tại.
Chỉ có bản thân Kai và ghi chép về Nhà Tiên Tri Sid hoàn toàn không tồn tại.
Giống như họ bị xóa sổ khỏi lịch sử vậy.
"... Tại sao lại thành thế này?"
Liên quan đến phần Nhà Tiên Tri Sid không tồn tại, Kai có thể tưởng tưởng ra nhiều lý do khiến cho mọi người tin tưởng và nghe theo.
Bởi vì không có sự tồn tại của ngài ấy, con người mới thất bại ở trong cuộc đại chiến. Suy nghĩ từ phương diện này, hiện trạng của thế giới với Anh Hùng 'Sid' không tồn tại có thể nói là chúng có mức độ liên quan về nhân quả nhất định.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra nếu mình không tồn tại...?"
Đồng đội của Đội Phòng Vệ Nhân Loại vẫn còn đó.
Nhưng tại sao chỉ có bản thân bị cả thế giới lãng quên?
Cha mẹ và người thân của Kai thì sao? Cậu cũng không tìm được tên họ ở trên danh sách dân cư, nhưng cũng có thể là họ đã chạy trốn đến định cư ở đặc khu của nhân loại gần đó.
Bây giờ những người có thể kết luận thật sự 'không tồn tại' cũng chỉ có Kai và Nhà Tiên Tri Sid mà thôi.
"Vẫn chưa có... Đầu mối gì sao? Sau khi không có Nhà Tiên Tri Sid, nhân loại chịu sự thống trị của bốn chủng tộc khác. Ngoại trừ điều này ra thì còn có thay đổi gì khác nữa?"
Kai tìm tra cứu mọi ngóc ngách của bản đồ và sách lịch sử.
"Liên Bang Urzhar đã thua trước Anh Hùng của Ác Ma, 'Vanessa'. Cái này cũng đúng, nếu không có Sid thì việc thất bại cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Vẫn không có những đầu mối khác sao? Vẫn không có phần nào khác với ký ức của mình sao... Chết tiệt, đến ngay cả Phần Mộ vẫn có bề ngoài là Kim Tự Tháp màu đen. Vậy thì hãy đọc một chút về các đời Thống Đốc đảm nhiệm ———— ...."
Không đúng.
Kai nơm nớp lo sợ lật lại trang sách.
Trên bản đồ của Liên Bang Urzhar ghi lại Kim Tự Tháp màu đen và còn được minh họa bằng hình ảnh.
Phần Mộ của Ác Ma.
... Không đúng, có phải là mình nhầm lẫn một chuyện rất quan trọng hay không?
... Mình luôn cảm thấy dường như đã bỏ qua cái gì đó vào lúc nhìn vào Phần Mộ này?
"Ế? Đúng rồi, tại sao mình lại không nhận ra chứ!"
Kai va vào ghế và đột ngột đứng dậy.
"Phần Mộ này... Thứ này có trong thế giới này, chuyện này không khỏi quá kỳ lạ!"
Đó là Phần Mộ được tạo ra bởi con người để phong ấn bốn chủng tộc sau khi chiến thắng trong cuộc đại chiến.
Thế nhưng, ở trong thế giới này, kẻ thua trận là con người.
"Rõ ràng là Sid không tồn tại... Con người cũng không giành thắng lợi trong cuộc đại chiến, tại sao lại có thứ như vậy tồn tại?"
Nếu con người thua trận, cũng không nên tồn tại Phần Mộ dùng để phong ấn bốn chủng tộc.
Cái này há chẳng phải là mâu tuẫn đối với lịch sử của thế giới này sao?
"————"
Ở trong ánh sáng lờ mờ, Kai cắn chặt môi dưới.
(3)
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi hai người Saki và Ashura nhìn chăm chú vào Kai mở bàn đồ ra một lúc thì lúc này mới đồng thời mở miệng nói:
"... Phần Mộ? Không không, tôi chưa từng nghe đến."
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy. Rốt cuộc cái cảm giác sợ hãi khi nhìn tòa nhà hình tam giác này là sao nhỉ... Nó hẳn là thứ do Ác Ma tạo ra nhỉ? Tôi đoán là người chụp tấm hình này có lẽ dựa trên tâm trạng 'nhân tiện chụp tòa nhà của Ác Ma'."
"... Tôi hiểu rồi, cám ơn hai người."
Saki và Ashura cũng không biết về sự tồn tại của Phần Mộ.
Điều này đúng như dự đoán của Kai. Dẫu sao con người thất bại trong cuộc đại chiến giữa năm chủng tộc và sự xuất hiện của Phần Mộ này không hề lôgic chút nào.
Nó rất giá trị đáng để điều tra.
"Ashura, có chiếc xe nào chưa dùng không?"
"Hử? Ông muốn tôi chở đi một đoạn đường sao? Nhưng trung đoàn của Quân Kháng Chiến Nhân Loại vừa mới tới ngày hôm qua, tôi với Saki còn phải tham gia hội nghị tác chiến và không thể rời khỏi đó được."
"Cái đó tôi biết."
Kai đã chuẩn bị sẵn đối với lần này và vươn tay ra về phía Ashura.
"Tôi có thể tự đi được, cho nên ông cho tôi mượn chìa khóa xe đi. Tôi sẽ trở về nhanh thôi, có lẽ là sẽ trở lại vào giữa trưa, cho nên ông cho tôi mượn một xe của Quân Kháng Chiến Nhân Loại đi."
=======
Phần Mộ ở nơi hoang dã.
Trong thế giới trước kia, trong cả một năm rưỡi, Kai đều ngồi xe tăng trinh sát đến chỗ này với Saki và Ashura.
"Đây là lần đầu tiên mình một mình tới đây."
Kai ngẩng đầu nhìn lên ở trong xe bọc thép.
Kim Tự Tháp màu đen bị cơn gió mạnh lẫn với cát sỏi thổi lất phất và đứng sừng sững ở một nơi khá xa.
"Thủ đô của Liên Bang Urzhar bị Ác Ma chiếm đóng, cho nên mọi ngươi đều có lính tuần tra, thế nhưng..."
Hai Ác Ma mà Kai gặp phải ở trạm ga số 9, đó thực ra chỉ là lính tuần tra.
Trong quá trình đến vùng hoang dã này, Kai cũng nhiều lần nhìn thấy bóng dáng Ác Ma 'hư hư thực thực' . Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, cậu đều đi đường vòng và vất vả lắm mới đến được nơi này.
"... Đi thôi."
Kai tiến về phía tòa nhà to lớn cao hơn 200 mét.
Kai cầm lên Vuốt Rồng để ở cạnh ghế tài xế và nhảy khỏi ghế.
"Lối vào không có gì bất thường. Nhưng cái này cũng là chuyện đương nhiên."
Chỉ có một cánh cứa có thể đi thông vào bên trong Phần Mộ và cánh cửa này chỉ có thể mở bằng chìa khóa của Đội Phòng Vệ Nhân Loại.
... Kai cũng từng đi vào qua đường ống đặc biệt vào 10 năm trước.
... Bởi vì cha của Jeanne là sếp tổng bộ Urzhar, cho nên cậu mới được đi theo thăm quan.
Kết quả là cậu ngã vào sâu trong Phần Mộ.
"Haiz, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này."
Cậu chậm rãi bước xung quanh Phần Mộ.
Ánh nắng rực rỡ của mặt trời chiếu xuống rất chói và thậm chí nó khiến cậu cảm thấy da đau rát.
Trong khi đang cảm nhận mồ hôi chảy xuống từ trán, Kai đi vòng ra phía sau Phần Mộ. Sau đó, Kai nhìn thấy quang cảnh khó tin.
"Đá phong ấn... Bị phá hủy sao...?"
Một tảng đá lớn hình tròn rụng ra khỏi bức tường bên ngoài Phần Mộ và rơi xuống đất.
Đây là một thiết bị đặc biệt dùng để ngăn chặn Ác Ma chạy trốn ra. Có lẽ chức năng vẫn hoạt động, cho nên cậu vẫn có thể thấy một lớp hoa văn đang phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt ở bên ngoài của viên đá.
"Khả năng Ác Ma bị nhốt ở trong Phần Mộ di chuyển tảng đá kia trốn ra có lẽ là... Là số 0. Nếu là như vậy, Saki và Ashura chắc chắn cũng sẽ nói 'Ác Ma đã thoát ra khỏi Phần Mộ'."
Phiến đá phong ấn dùng để phong ấn Ác Ma lại không có cơ hội phong ấn Ác Ma, cứ như vậy mà bị bỏ lại ở đây mấy trăm năm —— Suy nghĩ này của Kai nhắm khá trúng sự thật.
"Đây vẫn là lần đầu tiên mình đi vào từ đây..."
Kai đi vào trong Phần Mộ.
Hơn nữa, cũng không phải là tiến vào từ cửa vào ở đằng trước, mà đi vào bên trong từ cái lỗ được sinh ra sau khi phiến đá phong ấn rụng xuống ở đằng sau.
Có lẽ nó dẫn trực tiếp vào không gian của Ác Ma bị phong ấn.
Vị trí mà Kai rơi xuống vào 10 năm trước, có lẽ là gần ở trong.
... Tuy nhiên, sau khi mình rơi vào trong 'nơi này' thì mình đã nhanh chóng ngất đi.
... Đợi đến lúc tỉnh lại, mình đã nằm ở bên ngoài Phần Mộ.
Kai mơ hồ nhớ lại cảnh tượng bị vô số Ác Ma ngu ngốc vây quanh.
Lúc này, cậu thấy được 'Thanh Kiếm Ánh Sáng' xuất hiện trong truyền thuyết của Nhà Tiên Tri Sid và với lấy thanh kiếm kia với cảm xúc như với lấy phao cứu sinh —— Kai không có ký ức gì về phần sau.
Bên trong Phần Mộ không có ánh mặt trời lọt vào.
Vào khoảnh khắc bước vào trong, một bầu không khí lạnh như băng quét qua cổ Kai. Sau đó, cậu càng tiến về phía trước ——
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Có ánh sáng —— Ánh sáng yếu ướt phát ra từ chỗ ngoặt lối đi.
... Ánh sáng đó... Cái cảm giác này là sao vậy?
... Một cảm giác hoài niệm sao?
Kai vô thức lao về phía nguồn sáng phát ra.
Đi về phía dưới nguồn sáng ——
Sau khi rẽ ở lối đi, phía trước là một quảng trường trong khi ở trung tâm quảng trường ——
Một thanh trường kiếm tỏa sáng cắm ngược ở đó.
Dựa theo truyền thuyết của Nhà Tiên Tri Sid —— Ngài ấy cầm một thanh trường kiếm sáng chói đánh bại Anh Hùng của bốn chủng tộc.
Tuy nhiên, trên đời này đã không còn lưu lại bằng chứng có thể chứng minh truyền thuyết ít ai biết đến này. Nói chung là vì lý do này, mà đối với đại đa số thì hành động của ngài ấy được xem như là một ảo tưởng được sinh ra từ sự mong mỏi Anh Hùng Giáng Sinh của mọi người.
Thanh kiếm của Anh Hùng này, lại xuất hiện một lần nữa ở trước mặt Kai.
"... Thanh kiếm của Sid...?"
Đó là một thanh trường kiếm được rèn từ thứ gì đó có thể chiếu ánh mặt trời đến khắp mọi nơi làm vật liệu thô.
Màu bình minh chiếu sáng trong đêm ——
Thanh kiếm của Sid tiếp tục tỏa ra ánh sáng vàng giống như ánh mặt trời.
Nếu như lấy ví dụ để so sánh, cảm giác thần thánh kia trông giống như ánh sáng uy nghiêm tỏa ra từ Thần Linh vậy. Thứ khiến cho người ta kinh ngạc chính là bản thân thanh trường kiếm lại sáng bóng và trong suốt giống như thủy tinh vậy. Đến ngay cả chuôi kiếm lẫn lưỡi kiếm đều trong suốt, cho nên có thể mơ hồ thấy quang cảnh ở một chỗ khác.
"... Đây là... Hàng thật sao?"
Giống hệt với ký ức 10 năm trước.
Kiếm của Anh Hùng thật sự tồn tại.
"Không sai, truyền thuyết của Sid thực sự có chuyện như vậy mà!"
Kai lao về phía thanh trường kiếm giống như 10 năm trước và cầm chuôi kiếm.
Sau đó ——
Có một giọng nói trang nghiêm của ông lão vang vọng trong Phần Mộ.
"Những người bị cuốn vào trong số mệnh đáng hận, đừng buông thanh kiếm này ra."
"Đừng buông chìa khóa sắp xếp thế giới < Code Holder >."
"... Chìa khóa sắp xếp thế giới?"
Thanh trường kiếm mang màu sắc của ánh mặt trời trôi lơ lửng ở trước mặt Kai.
Từ mũi kiếm sáng loáng lóe lên tia chớp, cắt hư không mờ tới và mô tả quỹ tích ánh sáng.
Tia sáng này vẽ lên một cánh cửa.
Sau đó, cánh cửa rộng mở.
"... Ai đó... Hãy đến... Làm ơn... Mau cứu tôi với..."
Đó là một âm thanh không giống với ban nãy.
Kai nghe ra được đó là giọng nói của một thiếu nữ yểu điệu. Vào lúc Kai nghĩ đến điều này, cánh cửa ánh sáng hoàn toàn rộng mở và hút cậu vào trong vòng xoáy ánh sáng lóng lánh.
"Ế? Cái gì... Âm thanh mới vừa rồi là ai phát ra?"
Trong khi bị dòng nước xiết ánh sáng nuốt chửng.
Kai ra sức hét lên về phía giọng nói của thiếu nữ thật sự truyền vào tai.
—— Có người ở đây.
—— Cô ấy xin giúp đỡ với giọng nói nghẹn ngào muốn khóc tới nơi.
Cậu cũng chỉ biết hai điều này.
Tiếp theo, Kai đến thăm nơi 'Thiếu nữ' đang chờ đợi dưới sự dẫn dắt của thanh kiếm anh hùng.
World 2: Không ai nhớ đến sự tồn tại của tôi
(4)
Sau khi lấy lại tinh thần ——
Kai mới phát hiện ra mình đang đứng trong biển mây vô tận.
"... Không phải là... Phần Mộ sao?"
Kai liếc nhìn xung quanh nhiều lần và xác nhận rằng quang cảnh Phần Mộ mờ tối ban đầu đã thay đổi. Hiện giờ nó đã biến thành biển mây lấp đầy mọi hướng và trải dài đến tận cuối bầu trời.
Nếu như phải đưa ra ví dụ, cái này giống như rắc bông vải tung tóe ở trên mặt đất vậy ——
Mà màu sắc của đám mây không phải là màu trắng tuyền mà là ánh sáng đầy màu sắc lấp lánh hơi chói mắt.
"Nơi này là nơi nào... Hơn nữa, cái hành lang này là sao vậy?"
Kai chỉ thấy trước mặt có một lối đi dài làm bằng đá.
Hai bên lối đi là những cột đá được chạm khắc tinh tế giống như pho tượng cổ đại và những cột đá này cách nhau hơn 10 mét trong khi chúng trông giống như ngôi đền thời cổ xưa.
Rốt cuộc là ai đã tạo ra hành lang như vậy.
"Là do con người sao? Không phải là... Tộc Primal/Bashin (Man Thần) chứ? Dựa theo ghi chép, Tinh Linh và Dwarf từng làm ra pháo đài to hơn so với công trình kiến thúc của con người."
Nhưng nơi này lại là Phần Mộ của Ác Ma.
Phần Mộ của tộc Primal/Bashin (Man Thần) không chỉ xây dựng ở nơi khác mà cái cảm giác này cũng hơi khác so với lúc Kai thấy di tích của tộc Primal/Bashin (Man Thần).
"... Là không gian đặc biệt của Ác Ma sao?"
Kai cầm Vuốt Rồng và tiến về phía trước dọc theo lối đi.
Cậu không để ý đến ngã ba và đi thẳng về phía khoảng không đằng trước để xác nhận phần cuối của không gian.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu —— Chỉ sợ là đã 1-2 giờ trôi qua. Ngay cả khi cảm giác về thời gian cũng dần dần tê liệt sau đó ——
"Đó là?"
Quang cảnh tựa như một ma pháp trận đập vào mắt.
Đó là một quảng trường hơi nhô lên giống như tế đàn.
Sau khi đi lên bậc thang chưa đầy 10 bậc, Kai có thể nhìn thấy ba cây cột tròn trông rất trang nghiêm và chúng có tông màu giống như đá cẩm thạch trong khi cao vút hướng thẳng lên chân trời.
Và ở trung tâm của nó ——
"... Là một cô gái sao?"
Có một thiếu nữ bị trói vào cột trụ tròn.
Cô ấy trông giống như vật tế sống của một nghi thức nào đó.
Hai tay của thiếu nữ tóc vàng bị trói bằng dây xích và đến ngay cả đôi mắt cũng bị xiềng xích che lấp.
"... Có ai... Ở đó không..."
Có lẽ cô ấy nhận ra được tiếng bước chân của Kai.
Thiếu nữ bị trói ở trên cột ngẩng đầu lên —— Cơ thể cô ấy bị khóa bởi xiềng xích và không thể động đậy được.
"Cầu xin ngươi đó."
Cô ấy nói với âm thanh khàn khàn:
"... Mau cứu ta, giúp ta thoát khỏi xiềng xích này..."