Thiên Giai để lại mọi chuyện cho hai người đó tự xử, cô đi đến văn phòng của Tĩnh Phong. Lúc cô đến, một nhân viên khác đang chuẩn bị đưa tài liệu vào trong, cô nói rằng để cô đem giúp. “Cốc cốc cốc” -Thiên Giai gõ cửa. - Vào đi. Thiên Giai đẩy cửa. Đến bàn của Tĩnh Phong, cô nhẹ nhàng đặt xấp tài liệu xuống, Tĩnh Phong vẫn chăm chú vào hồ sơ ở trên bàn, cô cố chỉnh giọng của mình mà nói rằng: - Thưa phó giám đốc, tài liệu đây ạ. - Để đó, cô ra ngoài đi – Tĩnh Phong vẫn không nhìn lên. Thiên Giai vẫn đứng đó, chăm chú nhìn anh làm việc. Tĩnh Phong đang khó chịu vì buổi sáng gọi điện cho Thiên Giai mà cô không bắt máy, lại bị làm phiền bởi một cô nhân viên liền nói: - Nhìn gì, ra ngoài ngay. Có muốn bị đuổi việc không hả? -…- Thiên Giai nhịn cười. - Cô…- Tĩnh Phong nhìn lên, anh không khỏi ngạc nhiên khi người đó là Thiên Giai- Sao em ở đây? - Đuổi việc em đi, không sợ. Có đi làm đâu mà đuổi – Thiên Giai bật cười. - Em to gan đấy – Tĩnh Phong đứng dậy, ra chỗ cô, nắm tay cô đi đến sô-pha – Em uống gì? Cà phê hay sữa sô-cô-la? - Em uống nước lọc thôi. – Thiên Giai cười. Cô nhìn cách Tĩnh Phong cố làm nhanh để đem đến cho cô, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc. Anh vẫn luôn là thế, bề ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong là một trái tim vô cùng ấm áp. - Của em – Tĩnh Phong đưa nước cho Thiên Giai – Sao sáng nay anh gọi em không được? - Điện thoại em hết pin, em không có để ý. Với lại sáng nay em đi mua đồ với chị Diệu Lam. - Sao tự nhiên cô ấy lại có hứng đi mua đồ vậy? - Em không biết, hình như hai anh chị giận nhau. Chị nói anh quên mất lời hẹn ăn tối. - Vậy là Diệu Lam kéo em đi cả buổi sáng? - Ừm, nhưng không sao. Lâu lâu chị em đi dạo cũng vui. - Vui gì chứ? Em đang bệnh đấy -Tĩnh Phong lớn tiếng. – Anh phải gọi cho Thế Khải, mắng anh ta một trận. Yêu mà cũng không xong, lại còn để Diệu Lam kéo em đi khắp nơi. - Thôi thôi, em vẫn ổn mà. – Thiên Giai lắc lắc tay Tĩnh Phong – Anh đừng gọi cho Thế Khải nhé, chắc hai người đó làm hòa rồi. - Em cứ như vậy thì chỉ có chịu thiệt thôi. – Tĩnh Phong xót. - Không sao. Mấy chuyện này không làm gì được em đâu.- Thiên Giai cười- Mà này, anh để cho anh Dương và Vũ thở với chứ, để họ còn có thời gian bên bạn em. Anh làm vậy có mà họ chết mất. - Do hai người đó tự than thở thôi, công việc anh giảm đến mức tối đa rồi. - Em ngồi đây chờ anh tan làm nhé? – Thiên Giai hỏi - Ừ, chỉ sợ em chán thôi. - Vậy anh đưa em ít tài liệu đi, em xem qua cho. Tĩnh Phong rời ghế, nghe lời cô người yêu. Anh không dám đưa nhiều cho cô vì sợ cô mệt. Thiên Giai nhận tập tài liệu mà cười tươi hớn hở khiến Tĩnh Phong ngạc nhiên. Làm việc mà cô thích vậy sao? Tĩnh Phong quay về bàn làm việc, anh cố gắng làm cho xong những phần còn lại để còn dẫn Thiên Giai đi ăn trưa. Lâu lâu anh lại ngước lên nhìn cô, nhưng cô chỉ chăm chú vào tài liệu mà anh đưa. Bên ngoài, nhân viên còn đang bàn tán. Họ không biết về mối quan hệ của Tĩnh Phong và Thiên Giai nên rất tò mò. Không một phụ nữ nào ở trong phòng của anh quá phút, vậy mà Thiên Giai đã ở bên trong hơn tiếng đồng hồ. Cuối cùng lại thấy hai người cùng nhau bước ra ngoài, sự ngạc nhiên còn lên đến tột đỉnh.