Hai tháng sau, Thiên Giai vẫn chưa được đi làm. Nhiều khi cô phàn nàn với Tĩnh Phong nhưng anh chỉ lắc đầu rồi nói ” Thêm vài bữa nữa đi, chưa khỏe hẳn đâu.” Hôm nay Thiên Giai ra ngoài dạo phố một chút, tiện thể ghé qua quán của Diệu Lam, bỗng có điện thoại gọi đến, là Diệu Lam. - Em nghe đây. - Thiên Giai, em có ở nhà không? Chị qua chỗ em một chút nhé – Diệu Lam nói có vẻ gấp gáp. - Em đang đến quán chị này, em sắp tới rồi. - Vậy em đứng ở đầu đường đợi chị, chị ra ngay – Diệu Lam nói xong liền cúp máy. Thiên Giai nhìn điện thoại khó hiểu. Diệu Lam bị gì vậy nhỉ? Cô thấy một chiếc xe hơi đỗ trước mặt mình, Diệu Lam hạ cửa xuống, nói với cô: - Lên xe đi em. - Mình đi đâu vậy chị? – Thiên Giai vừa cài dây an toàn vừa hỏi. - Đi shopping một chút – Diệu Lam vẫn chăm chú lái xe. - Chị đang bực mình gì à? – Thiên Giai nhận ra điều bất thường ở Diệu Lam. - Em đi mà hỏi cái ông anh yêu quý của em ấy – Diệu Lam cho dừng xe – Rõ ràng đã hứa với chị là tối qua đi ăn cơm, đón chị ở tiệm bánh lúc h. Chị chờ đến h′ gọi cho anh ta, anh ta bắt máy nói tỉnh lắm: ” Em hả, anh quên mất, đang ở công ty.” . Chị còn nghe tiếng phụ nữ nói nữa: ” Sếp ơi, tài liệu em để đây, sếp xem qua giúp em”. Bực mình quá chị cúp máy luôn. - Vậy anh có gọi lại cho chị chưa? - Có, mà chị không nghe, bực mình quá mới tìm em để giải khuây một chút. – Diệu Lam lại cho khởi động xe. Cô dẫn Thiên Giai vào cửa hàng lớn của thành phố chọn đồ. Lúc đi ra, Diệu Lam chuẩn bị mở cửa xe, thì nghe có tiếng gọi tên cô: - Diệu Lam…em..chờ đã – Thế Khải chạy đến, người anh mồ hôi nhễ nhại, như đã chạy một quãng đường rất xa. Diệu Lam thấy thì xót lắm, nhưng với tính cách của cô, cô liền quay mặt đi không nói một lời. - Chị, cho anh ấy một cơ hội. Em đi đến văn phòng của Tĩnh Phong đây. – Thiên Giai nháy mắt, cô bắt một chiếc taxi gần đó. Diệu Lam có muốn cản cũng không được. - Diệu Lam, nghe anh giải thích – Thế Khải quay người Diệu Lam đứng đối diện với anh – Thật ra hôm qua anh không quên, nhưng do công việc bận quá, máy lại hết pin nên không gọi cho em được. Lúc em gọi đến anh chỉ vừa mới sạc máy thôi. - Thế còn giọng nữ ngọt ngào gọi sếp thì sao hả? – Diệu Lam nhấn mạnh chữ ngọt ngào. - Em hiểu lầm rồi, cô ấy chỉ là cấp dưới của ban tăng ca ngày hôm qua thôi. Bọn anh không có gì đâu. - Làm sao mà tôi tin anh được? Đàn ông các người…- Diệu Lam chưa nói hết câu đã bị Thế Khải ôm chầm lấy, má cô vô tình áp sát vào ngực anh, nghe rõ nhịp tim đập liên hồi. Vài giọt mồ hôi từ áo anh in lên má cô, từ cằm anh chảy xuống vai cô. - Cho dù thế nào đi nữa, em cũng chỉ cần biết rằng, người anh yêu là em, mãi mãi như vậy. - Anh… - Đừng chạy lung tung nữa. Anh tìm em mệt lắm. - Mệt thì đừng tìm – Diệu Lam dỗi. - Không tìm thì nhớ. Nhớ thì phải chạy đi tìm thôi – Thế Khải chân thành. - Em…xin lỗi – Diệu Lam xoa xoa tấm lưng đầy mồ hôi của anh. Cô xót. Dưới ánh nắng gay gắt của mùa hạ mà anh lại chạy đi tìm cô thế này, nói cô giận anh sao nỡ. – Em đưa anh về nhà anh tắm rửa nhé, người đầy mồ hôi rồi này. - Ừ, mà Diệu Lam này – Thế Khải nắm tay cô – Hẹn em giờ cũ như ngày hôm qua, anh sẽ đón em. - Hôm nay em ở nhà với mẹ, h cà phê ” Hương Gió” nhé – Diệu Lam cười - Sao cũng được hết. Đừng có giận anh nữa. Tối nay em muốn đi thử xe máy không? - Được đó, vậy em đợi anh. Hai người hòa mình vào dòng xe cộ tấp nập. Mọi thứ sẽ trở nên thật đơn giản nếu hai con người tâm đầu ý hợp, sẵn sàng tha thứ cho người kia. ____________________________________________ ” Và rồi em cũng nhận ra: anh là tia nắng chan hòa, ấm áp nhất mà thượng đế gửi đến cho em. Đôi khi Ngài thử thách em để xem em có thể giữ lấy tia nắng ấy không? Em tin rằng mình sẽ giữ được, bởi vì em tin vào một tình yêu trường tồn vĩnh cửu. Và quan trọng là EM YÊU ANH…”