Buổi sáng tại Thập Tứ Vương Phủ-Tĩnh Hiên Viện...
Hôm nay là một ngày đặc biệt nên Âu Dương Nguyệt Anh dậy sớm hơn bình thường, nàng đang bước một chân xuống giường thì eo nhỏ đã bị Nam Cung Dạ Thần đang nằm một tay ôm gọn.
“Hôm nay Vương Phi thật giỏi nha... thức sớm như vậy!” Nam Cung Dạ Thần vẫn đang nằm nói.
“Hôm nay khai trương Nhật Nguyệt Cư nên ta phải dậy sớm để đến đó!” Âu Dương Nguyệt Anh vừa nói vừa gỡ tay của Nam Cung Dạ Thần ra rồi đứng dậy.
“Ta nói nàng ngoan ngoãn làm Vương Phi của Bổn Vương là được rồi! Làm gì phải tự làm chủ lộ mặt chứ!” Nam Cung Dạ Thần ngước mặt lên nhìn Âu Dương Nguyệt Anh.
“Không phải ta cũng nói với anh rồi sao? Ta là vì....” Âu Dương Nguyệt Anh định nói thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ của Nam Cung Dạ Thần nên im lặng.
“Sau này những lời đó không nên nói ra nữa! Để người ngoài nghe được nàng lại chuốc hoạ vào thân.” Nam Cung Dạ Thần ngồi dậy xuống giường nói với Âu Dương Nguyệt Anh.
“Ta biết rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh bĩu môi. Anh không phải là người ngoài đó sao?
“Nàng đó... lúc nào miệng cũng nói được rồi, biết rồi hết á! Nhưng biết trước quên sau!” Nam Cung Dạ Thần dùng ngón tay ấn nhẹ lên trán của Âu Dương Nguyệt Anh đầy yêu chiều.
“Thỉnh an Vương Gia, thỉnh an Vương Phi buổi sáng.” Thanh Tâm bên ngoài đi vào nhún người thỉnh an, theo sau là nhóm tỳ nữ.
“Miễn lễ đi! Lui ra hết đi, để Vương Phi thay y phục cho Bổn Vương!” Nam Cung Dạ Thần mỉm cười gian nhìn Âu Dương Nguyệt Anh