Chưa kịp động thủ thì Vương Thế Thiên dừng tay khi nghe tiếng của Ại Nhỉ
- Chàng đang làm gì thế hả!...
Ại nhỉ hốt hoảng cầm tay hắn lại ả hoảng sợ nhìn khuôn mặt giận dữ đó của hắn
- Ta và đệ ấy chỉ đang bàn một chút chuyện nhỏ! nàng yên tâm
- Nhưng..
Ại Nhỉ nhìn hắn rồi quay qua nhìn Minh Nhi bằng đôi mắt câm ghét! không kìm được sự tức giận Ại Nhỉ lại gần Minh Nhi!
- Tiện nhân! ngươi dám câu dẫn Thái Tử!!
- Thái Tử Phi! mong người nói lại! Minh Nhi chỉ mới đến phủ ta có ngày! đường đi nước bước trong phủ! nàng ấy còn không biết! huống hồ là do thái tử tự tìm đến đây! mong người nói lại
- Ngươi!!!
Vương Thế Thiên im lặng rồi bước đi! Ại Nhỉ chạy theo tìm hiểu! lúc đó chỉ còn Vương Mặc Lâm và Hạ Minh Nhi.. Mặc Lâm nhìn nàng rồi bảo
- Sư Huynh ta không phải dạng bình thường! nên ngươi đừng động vào hắn ta!
Nói xong Vương Mặc Lâm rời đi bỏ lại Minh Nhi!Minh Nhi mệt mỏi bảo Mộc Thanh chuẩn bị nước.. cô trút bỏ y phục ngâm mình trong nước rồi ngất lịm đi! về phía Vương Thế Thiên và Ại Nhỉ! Vương Thế Thiên tức giận đến đen cả mặt! Ại Nhỉ chỉ biết im lặng không nói năng gì!
” Đều là do ả ta! nếu không phải do ả ta thì chàng đâu làm vậy với ta! thật khốn kiếp! mới đến ngày mà đã làm huynh đệ tàn sát lẫn nhau! TIỆN NHÂN người chờ xem ta làm gì ngươi!! “
Vương Thế Thiên tức giận nhìn về phía Ại Nhỉ trong lòng đầy căm ghét!” Nếu không phải năm đó! cha cô yêu câu ta cưới ả! thì ả đừng hòng mà thành thái tử phi! vì muốn lấy lòng phụ hoàng mà ta phải cưới ả.. đời này đừng mong ả lên làm hoàng hậu!! “
- Vương Thế Thiên! chàng coi thiếp là gì trong mắt chàng! sống với nhau bao lâu! chẵng lẽ thiếp không bằng ả ta!
- Im đi! ta mệt rồi! cô về đi ta không muốn thấy mặt cô
Ại Nhỉ im lặng.. nhẹ nhàng đứng lên rồi bước đi! cô cắn răng chịu đựng từng giọt nước mắt rơi xuống! Cô quá yêu hắn.. cô không biết làm gì hơn.. cô muốn được bên cạnh hắn! nhưng trong mắt hắn cô không bằng Minh Nhi! cô chỉ biết căm hận không làm gì hơn.. năm tuổi cái tuổi xuân đẹp nhất trong từng cô gái.. ngày hôm đó cô tình cờ gặp hắn! người con trai làm cô xao xuyến năm! cô tìm đủ mọi cách để được bên hắn! cô hạ thấp danh dự của một người con gái cũng vì hắn! khi nghe hoàng thượng ban hôn cho cô và hắn cô vui mừng chấp nhận mặc cho mọi người nói cô là một đứa con gái tham lam! danh dự của cô bị hạ thấp bao nhiêu lời nhục mạ của hắn dành cho cô.. cô chỉ biết im lặng! vậy mà hắn không coi trọng cô.. hắn không bao giờ nghĩ đến cô! hắn căm ghét cô đến nổi không chạm vào cô dù chỉ một ngón tay!
giữa cơn mưa.. Ại Nhỉ bước đi chậm chạp trên khuôn mặt xinh đẹp của cô là nước mắt hòa lẫn vào nước mưa.. đôi chân quá mệt mỏi cô gục xuống mặt đất! người con gái kiêu ngạo đanh đá! bây giờ thật đáng thương.. vì yêu mà cô đánh đổi tất cả! đôi mắt mơ màng nhắm lại trong lúc mơ hồ cô nghe ai đó gọi tên cô.. nhưng lúc này trong đầu cô chỉ có Vương Thế Thiên
- Vương Thế Thiên... là chàng sao.. chàng đến đưa thiếp về phải không...
vừa dứt câu cô ngất lịm đi.. sáng hôm sau tỉnh dậy cô thấy mình đang trên giường bên cạnh đại phu..
- Thái tử phi.. người tỉnh rồi sao..
- Hồng Cách.. ta bị gì hả
- Người đêm qua bị ngất dưới mưa may mà có người cõng người về.. đêm qua đến sáng người phát sốt nặng.. đến giờ người mới tỉnh
-... Ai đưa ta vềbg-ssp-{height:px}
- là một người đàn ông lạ mặt
-....
cô thất vọng khi không phải là Vương Thế Thiên.. đại phu vừa mới rời đi thì Thứ Phi Hoàng Nhã Nhã là người được Vương Thế Thiên sủng ái nhất.. Ại Nhỉ và Hoàng Nhã cả đều không đội trời chung với nhau!
- Thần thiếp đến đây để thăm tỷ.. chẳng lẽ tỷ không đón tiếp?
-...
- Tỷ đã là thái tử phi cớ sao lại ra thế này? chẵng lẽ bị chàng ấy xua đuổi?!
- Câm miệng!!!
- sao thế? chẳng lẽ muội đoán đúng ư?
- Cô...!!! vì sao chứ! tôi và cô không thù không oán cớ sao cô lại muốn giành huynh ấy!!
- Hoàng Nhã Nhã ta! vốn dĩ vào đây chỉ để giành hết tất cả của cô!
- TẠI SAO CHỨ!
- Cô không cần biết quá nhiều! chỉ cần biết cô đã lấy một thứ rất quan trọng của tôi!
” Hoàng Nhã tôi đã lấy thứ gì của cô chứ không được.. ta phải gặp huynh ấy...!! “
.
- Thế Thiên huynh!!
Cô vừa xông vào cô đứng hình khi thấy hắn và Hoàng Nhã Nhã đang âu yếm nhau.. hắn tức giận khi thấy cô xông vào.. Hoàng Nhã Nhã mặc lại y phục ngồi trên giường nghe hắn và cô nói chuyện với nhau!
- Ai cho cô xông vào đây hả!
- Thiếp thiếp.. nhưng tại sao Hoàng Nhã Nhã lại ở đây! các người các người..!!!
- là ta cho nàng ấy vào! người có quyền gì mà la lối ở đây!
- Thiếp mới chính là nương tử của chàng! là người mà hoàng thượng ban cái danh phận Thái tử phi để ở bên chàng! cô ta.. cô ta
- Sao hả? cô có quyền gì! cái ngôi vị thái tử phi chỉ là phụ hoàng ban! còn cái danh phận hoàng hậu thì chỉ thuộc về Hoàng Nhã Nhã!
Cô nghe vậy choáng váng nhìn hắn và ả ta! tim của cô bắt đầu thắt lại.. không thể chịu được cô gục ngã xuống mặt đất! nô tì sợ hãi đỡ cô về phòng gọi đại phu! còn hắn và ả ta thì chẵng mấy quan tâm cô.. tiếp tục công việc của đôi nam nữ này!