Nàng Là Nương Tử Của Ta

chương 4: người của ta các ngươi dám đụng?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người đàn ông cất tiếng nói lên không ai khác là thái tử Vương Thế Thiên thấy người Nhỉ Ại cất tiếng nói!

- Chàng...

- Cô làm loạn đủ chưa? đây là nơi cho cô làm loạn à?

- Thiếp.. thiếp đâu dám.. thiếp chỉ đi dạo quanh thì gặp hoàng tử phi đây.. Hoàng tử phi Minh Nhi và con nha đầu này hăm dọa thiếp nên.. nên..

- Hoàng tử phi? hừ.. ta cứ tưởng là ai? ai ngờ lại là Minh Nhi tiểu thư của Hạ Gia! nhìn Minh Nhi cô cũng không phải là không có nhan sắc! là gả cho ta.. ta sẽ sủng nàng làm thái tử phi! rồi làm hoàng hậu! được chứ?!

- Minh Nhi đã gả cho Mặc Lâm! thì đời đời là người của Vương Mặc Lâm! đã làm nương tử của Mặc Lâm thì đời đời là nương tử của chàng ta! Một lòng vì Mặc Lâm!

Ại Nhi điêu đứng người vì Vương Thế Thiên muốn Minh Nhi gả cho hắn ta.. hắn sẽ sủng Minh Nhi hơn ả, ả hoảng sợ nếu Minh Nhi đồng ý thì ả sẽ không còn là gì trong mắt Vương Thế Thiên!

- Chàng..chàng..! trong mắt chàng còn có ta hay không?! tức giận

- Trong mắt ta! cô chẳng là gì! ngoan ngoãn mà ở yên? đừng khiến ta phải điên lên!

- Nếu như thái tử và thái tử phi có việc thì Minh Nhi và Mộc Thanh xin lui!

Hạ Minh Nhi lướt qua Nhỉ Ại và Vương Thế Thiên! khuôn mặt xinh đẹp của nàng làm cho Vương Thế Thiên nhìn theo.. vừa đi Tú Cầu vừa suy nghĩ” Nếu gả cho hoàng huynh thì tỷ ấy sẽ được danh phận không ai dám làm khó tỷ! nếu gả cho hoàng huynh thì tỷ ấy sẽ được sủng làm hoàng hậu! nếu vậy thì tỷ ấy được lợi quá nhiều! tại sao tỷ lại không muốn gả cho huynh ấy! chẵng lẽ tỷ ấy thật sự yêu nhị hoàng huynh? “

Suy nghĩ được một lúc thì Minh Nhi lên tiếng làm cô giật mình!

- Chắc muội khó hiểu lắm phải không! nhưng ta và Mộc Thanh không thể nói với muội chuyện gì đã xảy ra được! mong muội hiểu cho ta..

- không sao đâu tỷ! muội không tò mò! cười

cả người đi dạo một lúc lâu thì vào Long Sơn ngồi uống trà với nhau.. Mộc Thanh và Tú Cầu hình như tình cảm rất tốt cả hai người nói rất nhiều chuyện với nhau! Minh Nhi nhìn cả hai rồi suy nghĩ.. ánh mặt nàng lại đượm buồn

Đã năm trôi qua từ khi mẫu thân mất.. trong lòng không còn nỗi đau nào hơn.. năm qua sống một mình lên lớn chỉ có Mộc Thanh trò chuyện bầu bạn.. năm đó nếu không phải do Tề Hoàng Ngọc thì mẫu thân đã không ngộ độc mà chết.. năm sống âm thầm tìm cách trả thù... đến nay mới có thể trả lại mối thù năm xưa.. Mẫu Thân Khánh Lan! hài nhi nhất định trả mối thù cho người!

Đã nhiều năm trôi qua như thế nhưng trong lòng Minh Nhi vẫn còn rất thù hận Tề Hoàng Ngọc! chính bà ta hạ độc mẫu thân Khánh Lan! chính bà ta dù mưu kế khiến phụ thân đứng nhìn mẫu thân chết! Minh Nhi hận bà ta! đến này Minh Nhi mới có thể báo thù cho mẫu thân! nhìn Minh Nhi, Mộc Thanh cũng đã biết! năm đó nếu không phải được Khánh Lan nhận nuôi thì cô không được như hôm nay.. lúc Khánh Lan qua đời đã nhờ một người là Hồng Phúc cưu mang khi đến tuổi thì làm người hầu cho Minh Nhi.. Đối với Mộc Thanh cô nợ Khánh Lan và Hồng Phúc quá nhiều.. chưa kịp trả nợ cho hai người một người đã qua đời vì bị hãm hại! một người bị tố oan mà xử tội chém đầu! giờ đây chỉ còn Minh Nhi! Mộc Thanh chỉ có thể trả món nợ này cho người! một lòng vì Minh Nhi!

Sau khi về phòng.. Minh Nhi mệt mỏi nằm lên giường ngủ thiếp đi.. Khi Vương Mặc Lâm thấy nàng.. hắn ta nhẹ nhàng ngồi bên giường mắt nhìn nàng.. thì Vương Mặc Lâm bước ra! Mộc Thanh chạy vào hốt hoảng nói

- Tiểu Thư!! Tiểu Thư!! Thái tử đến..

Minh Nhi nghe thấy liền ngồi dậy chỉnh chu lại trang phục..

- Mời vào!

- Dạ tiểu thư

Minh Nhi ngồi lên bàn mặt bình thản uống trà.. thì thái tử bước vào

- Minh Nhi hoàng tử phi! ta đây muốn nói chuyện với nàng

- Mời ngài nóibg-ssp-{height:px}

- Thái tử ta đã nhìn trúng nàng nay đến mời nàng vào cung của ta làm thê tử của Vương Mặc Lâm này! phong cho nàng làm thái tử phi.. chẵng lẽ nàng còn không ưng gì hả?

- Thái tử chắc đã biết! ta đây đã gả cho Vương Mặc Lâm! thì đời này làm người của Vương Mặc Lâm! Dù cho có thế nào đi nữa thì vẫn là người của chàng! dù chàng có cười năm thê bảy thiếp thì ta vẫn là người của chàng dù chàng không sủng ái dù ta không được làm hoàng hậu thì ta đây mãi mãi theo chàng xin thái tử thận trọng! Thái tử phi sẽ không thích chuyện này!

- Nàng đừng làm khó ta! ta đây đã là nhẹ nhàng với nàng rồi

- Cho dù thế nào đi nữa thì Minh Nhi vẫn là người của Vương Mặc Lâm!

- NÀNG!

Vương Thế Thiên tức giận nhìn Minh Nhi! không khống chế nổi Vương Thế Thiên dùng tay bóp mặt nàng nói

- Ta không có nhiều thời gian! nếu người không đồng ý! thì đừng trách ta

- Mong thái tử buông tay ra khỏi mặt Minh Nhi! Hạ Minh Nhi tức giận.. nhìn thấy sự tức giận đang bùng nổ trên mặt Minh Nhi! Mộc Thanh không nhịn nổi liền kéo tay Vương Thế Thiên ra!

- Thái tử! nô tì mạo phạm rồi! mong người đừng đụng vào Minh Nhi tiểu thư!

- Con nha đầu này! Người đâu mong lôi nó đi!

tên lính tiến vào lôi Mộc Thanh đi! Mộc Thanh kháng cự làm tên ngã nhào!

- Người các ngươi dám đụng vào Mộc Thanh thì đừng trách ta!

- Minh Nhi tiểu thư! Mộc Thanh không sao!

- Thái tử chắc đã lầm! Mộc Thanh là người của Hạ Gia đi theo Minh Nhi! chứ không là người của Vương Gia mà có thể đụng vào! Minh Nhi đang mệt không thể tiếp ngài! mời ngài

- Nàng dám! sự tức giận trong người Vương Thế Thiên bùng nổ hắn không chịu được giơ tay đánh Minh Nhi, Mộc Thanh nhanh tay chặn tay Vương Thế Thiên lại! hắn ta càng tức giận! định đánh Mộc Thanh thì Minh Nhi cất tiếng!

- Mộc Thanh! chuyện đến hôm nay thì em muốn làm gì thì cứ làm!

Mộc Thanh nghe vậy vui vẻ vào thế dùng hai tay chặn Vương Thế Thiên! hắn ta thấy thế liền dùng nắm đấm của mình đấm vào Mộc Thanh! Mộc Thanh né rất nhanh đang chuẩn bị tiến là Vương Thế Thiên! thì Vương Thế Lâm bước vào! ôm Minh Nhi vào lòng nói to

- Người của ta các ngươi dám đụng!

- Mộc Thanh em lui đii!

- Vâng tiểu thư!

- Hoàng Huynh qua đây chắc có chuyện? nhưng sao lại vào phòng nương tử của đệ?

- Ta vào đây kiếm Minh Nhi! không liên quan đến ngươi

- Sao lại không liên quan? Minh Nhi đã là nương tử của ta thì chuyện của nàng cũng là chuyện ta!

Vương Mặc Lâm khiến cho Vương Thế Thiên tức giận! Vương Thế Thiên không kìm chế được mà vung nắm đấm vào Vương Mặc Lâm!

Truyện Chữ Hay