“Dưa muối thịt sủi cảo, hôm nay là tiểu niên đó.” Vũ Khánh Cương lấy cho Hứa Tư Văn chút nước tương đổ lên nắp cà mèn: “Chấm ăn sủi cảo đi.”
Hứa Tư Văn ngây ngốc nhìn đôi đũa trong tay cùng cà mèn trên khay trà, đã mấy năm y không qua tiểu niên?
Đừng nói tiểu niên, chính là năm mới y cũng đều không trải qua, mỗi lần hoặc là đi công tác hoặc là trực, nếu thực sự không có chuyện gì, y liền trực tiếp xuất ngoại giải sầu, dù sao cũng hơn ở trong nước, đâu đâu cũng có pháo đỏ cùng pháo hoa, biểu lộ ra hạnh phúc của mọi người, càng khiến y hiện ra sự cô đơn.
“Phát ngốc cái gì vậy? Nhanh chóng ăn đi!” Tài xế Vũ giục, đã giờ này rồi, không ăn cơm còn chờ cái gì chứ?
Hứa Tư Văn cúi đầu, gắp lên một cái sủi cảo trước tiên nhìn một chút, phát hiện đầu sủi cảo rất lớn, y dùng ba ngụm mới ăn xong một cái sủi cảo, mùi vị rất ngon, dưa muối thịt còn rất kích thích khẩu vị, gà ăn cũng ngon, chỉ là hơi nhiều dầu mỡ, y không thích lắm, thế nhưng bắp cải trắng đen rất thanh đạm, y ăn xong mấy đũa, tiếng rột rột do người bên cạnh ăn đồ ăn lớn đến mức muốn người ta xem nhẹ hắn cũng không có khả năng.
“Đừng cứ luôn ăn cải trắng, cậu cũng không phải thỏ. Ăn nhiều thịt mới có thể nhanh khỏe!” Tài xế Vũ thấy kỹ thuật viên Hứa một đũa bắp cải một đũa bắp cải lại một đũa bắp cải ăn có vẻ như rất sung sướng, cảm thấy mấy người có ăn học thật là quái, có thịt không ăn lại nhai bắp cải, đây là tật xấu gì?
“Vào lúc này phải ăn đồ thanh đạm một chút.” Hứa Tư Văn vốn không thích ăn thịt cá, hiện tại bị bệnh càng là không muốn ăn thịt, cho dù gà làm ăn rất ngon.
“Dẹp đi, chưa nghe nói ai sốt một phát liền biến thành thỏ gặm bắp cải cả, may mà chị dâu không làm củ cải, không thì cậu thật sự thành con thỏ rồi….”
“Ăn cơm còn không chặn nổi miệng của anh!” Đối với tài xế Vũ Hứa Tư Văn thực sự không muốn phản ứng hắn, ăn một bữa cơm còn léo nha léo nhéo liên tục.
“Khà khà khà!” Lúc kỹ thuật viên Hứa ăn năm cái sủi cảo, tài xế Vũ đã ăn xong hộp sủi cảo của mình, lau miệng, nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa đang ăn nhã nhặn, đột nhiên liền vươn tay đi nhéo lỗ tai người ta: “Đến, để anh xem xem lỗ tai có dài ra không?”
“Bốp!” Tay Hứa Tư Văn ngược lại rất linh hoạt, trực tiếp một đũa đánh lên móng vuốt tài xế Vũ: “Còn dám động trực tiếp chặt tay!”
Tài xế Vũ bị đánh móng vuốt, cười hì cũng không thật sự nhất định phải nhéo lỗ tai kỹ thuật viên Hứa, xoay người lại không biết từ nơi nào lại lấy bốn cái cà mèn bỏ vào trên khay trà.
Hứa Tư Văn: “…!”
Tài xế Vũ nhanh chóng mở nắp ra, trong bốn cái cà mèn, hai hộp cơm hai hộp đồ ăn, đồ ăn thì giống như lúc nãy, tài xế Vũ liền cầm đũa bắt đầu ăn.
Hứa Tư Văn: “…!”
Tài xế Vũ ăn cơm nhanh như chớp, nhanh đến mức Hứa Tư Văn rốt cuộc nhịn không được: “Anh ăn chậm một chút, nhai nát rồi mới nuốt chứ!”
“Nhai nát mà!” Tài xế Vũ không rõ vì sao: “Còn y thì ai nuốt được? Vậy không phải Trư Bát Giới à. Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm mới không nhai liền nuốt xuống.”
Hứa Tư Văn nhìn tài xế Vũ ăn cơm, chính y cũng cảm thấy no luôn, sau khi ăn cái sủi cảo thứ sáu, y liền nhìn tài xế Vũ tiêu diệt một hộp sủi cảo hai hộp cơm ba hộp rưỡi đồ ăn.
Chờ tài xế Vũ ăn xong phần mình, nhìn về phía kỹ thuật viên Hứa, nhìn Hứa Tư Văn đánh một cái ợ no nê….
“Cậu ăn no không?” Nhìn trong hộp của kỹ thuật viên Hứa chỉ thiếu một tầng sủi cảo, tài xế Vũ lại một lần nữa nhận biết được sự chênh lệch của người có văn hóa và tên quê mùa như mình, thời gian dài bao lâu rồi, mới ăn được một tí tẹo như thế, nếu mà là ăn chung nồi, kỹ thuật viên Hứa như vậy sớm muộn cũng sẽ chết đói.
“Ăn no.” Hứa Tư Văn thầm nói tôi chỉ nhìn anh ăn liền đủ no rồi.
“À, vậy tui dọn dẹp.” Tài xế Vũ đoạt lấy cà mèn trong tay kỹ thuật viên Hứa, đảo nước tương còn thừa trong nắp, lay lay lung tung hai lần, từng cái một đem tất cả sủi cảo của kỹ thuật viên Hứa còn thừa lại đều cất vào bụng.
Hứa Tư Văn: “…!”
Hết chương