“Đừng nói những thứ vô dụng này.” Ông chủ Vũ cảm thấy nói mấy cái đó đều không có ý nghĩa, cho nên rất nhanh nói sang chuyện khác: “Tui để chị dâu làm cơm cho cậu, một hồi tui liền trở về lấy, cậu vẫn không thể xuất viện, chờ qua ba ngày thấy không có việc gì, rồi lại đi cũng không muộn.”
“Chỉ là cảm mạo mà thôi….” Kỳ thực Hứa Tư Văn rất muốn ra viện, trước đây cũng không phải y chưa từng cảm mạo nóng sốt, chỉ là lần này hơi hung mãnh chút mà thôi, có điều cũng vừa vặn chứng minh cái lạnh Đông Bắc có bao nhiêu sắc bén.
“Nghe tui, có bệnh phải coi bác sĩ, lỡ như cháy hỏng đầu óc thì làm sao? Sau này cậu liền khổ mình. Hồi trước trong làng đã có người sốt cao không kịp coi bác sĩ, liền cháy thành đồ ngốc, kỹ thuật viên Hứa gian như vậy, đốt thành kẻ ngu si sẽ thành đồ phá hoại đó.” Ông chủ Vũ vừa lên tiếng, chính là tằng tằng tằng phun một trận đối với kỹ thuật viên Hứa, phun đến mức kỹ thuật viên Hứa đang bệnh nặng hận không thể khâu cái miệng nói hưu nói vượn kia của hắn lại.
Hứa Tư Văn không muốn nói chuyện với tài xế Vũ, hiện tại y không có khí lực không có tinh thần, không tranh luận nổi với con hổ ngốc đè người này, chờ y bồi dưỡng đủ tinh thần, có cơ hội lại đòi về.
Sốt cao tuy rằng có chút hung mãnh, tuy nhiên không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ? Mình cũng không phải người không biết kiến thức thông thường…
Trong lòng nghĩ linh tinh, Hứa Tư Văn càng ngày càng không có tinh thần, nhắm mắt lại làm bộ mình đang ngủ, cái gọi là mắt không thấy tâm không phiền.
Ông chủ Vũ nhìn ra kỹ thuật viên Hứa mệt mỏi, hắn cũng không nói, giúp y đắp kỹ chăn, sau đó an vị ở một bên nhìn kỹ thuật viên Hứa trên giường bệnh.
Người này quá mỏng manh, nằm ở trên giường, sau khi đắp chăn lên, nếu như không thấy cái đầu, thì cũng không phát hiện được có một người nằm trên giường.
Tuy rằng Hứa Tư Văn nhắm mắt lại, nhưng ai bị nhìn như vậy cũng sẽ không được tự nhiên nha!
Vì vậy không thể làm gì khác hơn là làm bộ trở mình, xoay người đưa lưng về phía tài xế Vũ, tỉnh táo lại liền nghĩ bậy nghĩ bạ, tự khiến mình thương tâm.
Vũ Khánh Cương sững sờ, sau đó gãi gãi đầu, hắn cũng phát hiện mình nhìn người ta như vậy không quá tốt, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Tư Văn không biết hắn đi làm gì, cũng không muốn biết, ngày hôm nay y bị bệnh, may là có tài xế Vũ này ở đây, còn có thể đưa tới bệnh viện, không phải dựa vào chính mình tỉnh lại tìm thuốc uống, hoặc là gọi điện thoại cấp cứu.
Trước đây lúc sinh bệnh, chính là như vậy, kỳ thật cũng không có gì ghê gớm…
Hứa Tư Văn càng nghĩ càng bi quan, thế nhưng quật cường không khóc, nhắm mắt lại cưỡng ép mình dọn sạch đại não, nghĩ đến trình tự hệ thống mình biên soạn còn có lỗ thủng gì không, nghĩ tới năm sau sau khi vào làm nhất định phải lập tức giáo dục tốt thao tác cho người của Đông Bắc Hổ, sau đó liền trở về, nơi này thật sự rất lạnh đó…!
Không biết từ lúc nào, Hứa Tư Văn liền ngủ thiếp đi, một giấc này, ngủ rất say rất sâu, nếu không phải là bị một luồng hương vị câu dẫn đến nước miếng cũng phải chảy ra, y cũng không muốn tỉnh lại.
“Tỉnh rồi? Thật đúng lúc, mới vừa về nhà lấy cơm tới, rửa mặt rồi ăn cơm.” Cái mặt bự của tài xế Vũ cứ như vậy nghênh ngang xuất hiện trong tầm mắt Hứa Tư Văn, cầm trong tay hai cái cà mèn giữ nhiệt, trên khay trà còn có hai cái đã mở nắp đang bốc hơi nóng, hương vị vừa nãy Hứa Tư Văn ngửi được, chính là chỗ đó bay ra.
“Được.” Hứa Tư Văn lưu loát đứng dậy tiến vào phòng vệ sinh, lúc này y tự mình động thủ xả nước, rửa sạch tay, nhìn một chút, tiện thể đánh răng, mùi vị bạc hà bỗng khiến người ta cảm thấy phấn chấn, lại dùng nước lạnh rửa mặt, cũng để cho mình tỉnh táo một chút, ngủ đến có chút choáng váng rồi.
Hứa Tư Văn tinh thần phấn chấn ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi trên sofa tiếp khách, Vũ Khánh Cương đã bày xong cà mèn, hai cái cà mèn trong đó là sủi cảo, một cái là gà hầm nấm, một cái là bắp cải xào đen trắng.
Hết chương