Doãn Thiên sờ sờ chỗ bị hôn “Chụt” trên trán, há miệng nửa ngày mới lẩm bẩm, “Cậu trêu tôi!”
Ninh Thành khoác vai cậu, nở nụ cười vô hại, “Được mấy điểm?”
“Âm điểm!” Doãn Thiên dùng khuỷu tay thúc mạnh vào sườn Ninh Thành, chửi, “Cút đi!”
Ninh Thành bụm xương sườn, bị đau ngồi thụp xuống đất, “Đt!”
Doãn Thiên đá cánh tay cậu, hầm hừ, “Đừng có vờ vịt!”
“Không… Vờ…” Giọng Ninh Thành khàn khàn, khẽ ngước lên nói, “Mẹ kiếp cậu đánh thật à?”
Doãn Thiên định bảo “Đánh thật thì làm sao”, nhưng thấy sắc mặt cậu khó coi thì chột dạ, lúc này mới ngồi xuống theo, “Tôi đánh đau à?”
“Vớ vẩn!” Ninh Thành lườm cậu, “Cậu thử ăn một khuỷu tay của tôi xem?”
Doãn Thiên vươn móng vuốt, định chạm vào chỗ Ninh Thành đang che thì bị lườm cho rụt về.
Ninh Thành ngồi dưới đất rên rỉ, “Mẹ nó đau chết ông rồi.”
“Cậu…” Doãn Thiên nhận ra đúng là mình xuống tay quá nặng, đồng thời cũng thấy ấm ức quá, đành phải tiếp tục ngồi, nhỏ giọng nói, “Cậu kiên cường lắm cơ mà? Hồi trước đánh nhau, tôi đá vào ngực cậu còn bị bắn ngược lại cơ mà.”
“Bắn ngược lại? Cậu nghĩ tôi là đất nặn à?” Ninh Thành vừa nói vừa cười, ai ngờ đụng tới vết thương, thế là khom lưng té lăn xuống đất rên rỉ.
Doãn Thiên nhìn mà áy náy, bĩu môi, lúng túng giải thích, “Xin lỗi mà, lát nữa cậu hết đau thì cho cậu đánh lại tôi một cái.”
“Một cái còn khuya mới đủ.” Ninh Thành nằm trên đất nhìn cậu.
“Thế hai cái?” Doãn Thiên sờ sờ xương sườn.
Ninh Thành rên rỉ bò dậy, ấn đầu cậu, “Cứ nhớ lấy, sau này tính sổ cậu.”
Trước khi ngủ, Ninh Thành kiểm tra mắt cá chân Doãn Thiên như thường lệ, Doãn Thiên cảm thấy mình rất giống một con mèo bị mân mê đến chẳng thiết sống nữa. Ninh Thành sờ chán, đang chuẩn bị leo lên giường trên thì cậu thình lình nói, “Này, cho tôi xem xương sườn cậu.”
Ninh Thành chẳng chút ngại ngùng, vén áo ba lỗ, vỗ vỗ chỗ bị thương, oán giận bảo, “Có lừa cậu đâu, tím rồi đây này.”
Bấy giờ Doãn Thiên mới xác nhận mình đã làm đau Ninh Thành.
Vì thế ảo não nghĩ: Doãn Thiên ơi là Doãn Thiên, đến mỹ nhân mà mày còn xuống tay được, mày đúng là thằng đàn ông nghiệp chướng nặng nề!
Với phản xạ của Ninh Thành, chắc chắn có thể chặn khuỷu tay cậu trong nháy mắt.
Hai người từng đánh nhau rất nhiều lần, lần nào cậu cũng bại dưới tay Ninh Thành chỉ trong mấy chiêu.
Nhất định là vì trêu tôi, nên mới chịu thua tôi!
Cậu ôm chăn nghĩ như thế.
Tắt đèn, ký túc xá lại vang lên tiếng ngáy. Doãn Thiên nhớ lại nụ hôn trên trán nọ, mãi không ngủ được.
Nhưng cậu lại không thể trằn trọc trở mình, vì sợ Ninh Thành thò đầu xuống hỏi, “Nhớ Thành gia hôn nên mất ngủ à?”
Cậu dám chắc Ninh Thành có thể thốt ra câu đó!
Đến “Cậu si mê tôi” mà còn dám nói thì người này cũng chẳng ngại gì câu “Cậu hôn tôi tôi hôn cậu” đâu!
Thôi, nhan sắc là chính nghĩa, không so đo với cậu ta.
Doãn Thiên vẫn duy trì tư thế kéo quốc kỳ, hai mắt nhìn thẳng ván giường trên, lại nghĩ: Nhưng vì sao nàng dâu Ninh lại hôn mình?
Người tí hon A nói, “Doãn Thiên, anh ngốc thế, vì anh ấy thích anh chứ sao!”
Người tí hon B bụm mặt, “Ôi trời mặt dày thế, tôi xấu hổ ung thư mất thôi.”
Người tí hon A phẫn nộ, “Gì mà xấu hổ? Xấu hổ chỗ nào? Xấu hổ chỗ nào?”
Người tí hon B cười ha hả, “Làm sao Ninh Thành thích Doãn Thiên được? Doãn Thiên có đẹp bằng anh ta không?”
Người tí hon A lắc đầu.
Người tí hon B lại cười, “Doãn Thiên có mạnh bằng anh ta không?”
Người tí hon A lại lắc đầu.
Người tí hon B cười y hệt Chân Hoàn, “Thế anh ta thích Doãn Thiên ở điểm gì? Trm Doãn Thiên khá bự à?”
Doãn Thiên bị sét đánh tỉnh, định nhảy dựng lên đuổi hai người tí hon, lại sợ bị Ninh Thành phát hiện.
Vì thế người tí hon A và người tí hon B tiếp tục cãi nhau.
Người tí hon A nói, “Nói đúng ra thì trm Doãn Thiên bự thật, cậu không phục à?”
Người tí hon B khinh bỉ nói, “Chậc chậc chậc, tôi thấy mặt anh ta bự hơn.”
Người tí hon A quát, “Trm bự hơn mặt mới kỳ quặc đấy!”
Doãn Thiên bất đắc dĩ nói, “Ông là chủ nhà, chúng mày đừng giật nhà nữa được không? Sập nhà ông bây giờ!”
Người tí hon B sửa lại hành lang, “Chủ nhà Doãn Thiên này, tôi khuyên anh đừng đoán mò nữa. Anh cũng nghe bọn tôi thảo luận rồi, thứ nhất anh không đẹp bằng Ninh Thành, thứ hai anh không mạnh bằng Ninh Thành, anh ta dở hơi mới đi thích anh! Cưng anh thì chẳng bằng tự cưng mình còn hơn.”
Người tí hon A nói, “Không thể nói thế được, Doãn Thiên cũng xuất sắc mà, ít nhất thì anh ấy bắn giỏi!”
Doãn Thiên nói, “Bắn này có nghĩa khác.”
Người tí hon B hỏi, “Chủ nhà đừng chủ động giật nhà nữa được không?”
Doãn Thiên bụm mặt, “Mày có lý, mày nói trước đi.”
Người tí hon B tiếp tục, “Xét lại một chút, Ninh Thành không yêu chính mình thì cũng chẳng yêu anh làm gì, anh nghĩ lại xem quanh anh còn những ai?”
Doãn Thiên đếm đếm, “Quách Chiến, Chu Tiểu Cát, Lương Chính…”
Người tí hon B sốt ruột nói, “Để tôi vạch trọng điểm, đại đội trưởng Liệp Ưng, Lạc Phong!”
Doãn Thiên nghĩ, à.
Người tí hon B vỗ vỗ ảnh chụp Lạc Phong, nước miếng văng tung tóe, “Lạc Phong, ngoại hình đẹp không kém Ninh Thành, giá trị vũ lực chẳng cần so cũng biết cao hơn Ninh Thành, Ninh Thành không thích hắn mà lại thích anh?”
Doãn Thiên xoa xoa mặt nghĩ, mẹ kiếp có lý đấy!
Người tí hon A tận tình khuyên bảo, “Anh Thiên, anh phải tự tin lên!”
Người tí hon B nghênh ngang nói, “Tự tin cũng chẳng ích gì.”bg-ssp-{height:px}
Doãn Thiên vẫn muốn đấu tranh thêm một chút, lại hỏi, “Thế vì sao cậu ấy hôn tao?”
Người tí hon B đáp, “Trêu anh khá là vui.”
Người tí hon A giận dữ nói, “Thực ra anh cũng trêu lại được mà.”
Doãn Thiên cảm giác đáp án này được.
Sáng sớm ngày kế, Lương Chính chỉnh đốn đội ngũ, hỏi, “Doãn Thiên sao thế? Ủ rũ thẫn thờ!”
Ninh Thành lập tức báo cáo, nói Doãn Thiên cả đêm suy nghĩ làm sao để nâng cao thành tích bắn súng của cả tổ.
Lương Chính nhướn mày, đi đến trước mặt Doãn Thiên, “Thật không?”
Doãn Thiên vẫn mang bộ dạng chưa tỉnh ngủ, đáp, “Thật ạ.”
Trước khi chia tổ luyện tập, Ninh Thành kéo Doãn Thiên qua một bên, ra vẻ thuyết giáo, “Là người lính, tinh thần diện mạo rất quan trọng, sao cậu có thể ngáp ngủ trong hàng? Khổ nữa mệt nữa cũng phải kiên trì, nhớ lại những bậc cha ông hi sinh vì cách mạng, nhớ lại Hồng Quân hai lăm nghìn!” (Chiến tranh cách mạng lần thứ hai, Hồng quân công nông Trung Quốc đã từng trường chinh hai mươi lăm nghìn dặm qua thảo nguyên.)
Doãn Thiên trừng mắt lườm cậu, thầm nghĩ: Cút mẹ mày đi, ông không muốn nhìn thấy thằng đần mày nữa.
Ninh Thành lại kéo cậu, nhỏ giọng nói, “Hôm nay thể hiện tốt vào, buổi chiều đám Thẩm Ngọc Vĩ sẽ đến mời cậu làm thầy.”
“Hả?” Doãn Thiên lộ vẻ ngờ vực, “Thẩm Ngọc Vĩ? Mời tôi làm thầy? Chẳng phải họ ngứa mắt tôi sao?”
“Trước khác nay khác.” Ninh Thành nhướn mày, chĩa ngón cái vào mình, “Hôm qua tôi tiến bộ thế nào họ cũng thấy, Quách Chiến còn tâng bốc cậu một lần, cứ chờ xem, hôm nay bắn súng lục mét, chắc chắn họ sẽ đến bái sư.”
Doãn Thiên nhếch miệng cười, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng cũng rất chờ mong.
Từ khi vào trại huấn luyện Liệp Ưng, cậu luôn là hạng bét ai nhìn cũng ngại, đã thế tính còn xấu, làm mất lòng không ít người. Trước khi thành cộng sự chỉ định của Ninh Thành, chỉ có Chu Tiểu Cát tình nguyện để ý đến cậu. Về sau tuy cũng tiến bộ dần dần, liều chết qua được sát hạch thể lực cực hạn, nhưng vừa đến Vân Nam đã trật chân, nếu không nhờ Ninh Thành mãnh liệt ra dáng tổng tài bá đạo, có lẽ cậu đã bị đá về quân đội cũ từ lâu.
Cậu có niềm kiêu hãnh của cậu, nếu người khác hờ hững với cậu, cậu cũng nhất quyết không mặt nóng áp mông lạnh.
Bây giờ Ninh Thành lại nói với cậu, đám Thẩm Ngọc Vĩ sẽ đến nhờ cậu chỉ bảo.
Trong lòng cậu đắc ý, mắt cũng sáng ngời.
Ninh Thành nạp đạn vào súng, cười nói, “Nhưng trước khi giúp họ luyện tập thì cậu phải giúp tôi.”
Doãn Thiên nghĩ, thế mà cũng phải nói à!
Quả nhiên, lúc ăn cơm trưa thì đám Thẩm Ngọc Vĩ, Chung Lăng Phong bưng cặp lồng chạy tới. Chu Tiểu Cát bảo, “Anh Thiên, nâng cao thành tích bắn súng của tổ mình trông cậy vào anh hết đó!”
Doãn Thiên thích được khen, lúc này cũng không để bụng hiềm khích hồi trước, nhận ngay công việc làm thầy.
Nhưng cậu không ngờ, cuối cùng Ninh Thành lại làm ra một hành vi thấp hèn.
Tiếng súng vang từng trận trên bãi bắn bia, các đội viên tổ xếp hàng để được Doãn Thiên chỉ bảo, Ninh Thành gõ cặp lồng mời chào như một anh bán hàng, “Đừng chen lấn đừng chen lấn, ai cũng có phần, một lần một cái xúc xích, nào nào, lõi ngô không được, ngắn quá cắn một miếng là hết cũng không được, cái này của cậu nhỏ quá, không được…”
Doãn Thiên dở khóc dở cười, vừa thất thần đã bắn lệch bia, khiến Ninh Thành chạy tới răn dạy, “Nghiêm túc vào! Tập trung vào! Đừng có làm hỏng chiêu bài của tôi!”
Quách Chiến đứng bên cạnh cười, “Sao lại thành chiêu bài của em rồi?”
Ninh Thành lý lẽ hùng hồn đáp, “Cậu ta là của em, sao lại không phải chiêu bài của em?”
Tim Doãn Thiên đập thình thình, trong đầu chạy qua từ “Của em”.
Gì của em?
Bạn trai của em?
Sặc!
Quách Chiến lại nói, “Đừng tỉnh lược từ mấu chốt, hai chữ ‘Cộng sự’ bị em nuốt rồi à? Ở đây còn trẻ vị thành niên đấy.”
Chu Tiểu Cát bóc một cái xúc xích, vừa ăn vừa nói, “Tháng là em thành niên rồi.”
Ninh Thành đếm xúc xích trong cặp lồng của mình, phát hiện thiếu một cái thì lườm Chu Tiểu Cát thèm được chết, lạnh lùng cao ngạo bảo, “Ừ, thành niên là được ăn xúc xích to.”
Thẩm Ngọc Vĩ xưa nay mặt liệt thế mà cũng cười.
Tới khi mặt trời lặn, cặp lồng của Ninh Thành đầy ắp xúc xích. Doãn Thiên dạy không tồi, thành tích bắn súng lục của các đồng đội đã nhảy vọt so với hôm trước. Thẩm Ngọc Vĩ tới trước mặt cậu, đưa tay phải ra nói, “Cảm ơn.”
Cậu giật mình, vội nắm chặt bàn tay nọ, đáp, “Cùng nhau tiến bộ!”
Người trong doanh trại đến từ nhiều tầng lớp xã hội, nhà Quách Chiến là gia đình trí thức, nhà Ninh Thành có tiền, nhà Doãn Thiên có quyền, xuất thân của họ là lông phượng sừng lân so với người khác, tất nhiên các binh nhì nghèo thảm như Chu Tiểu Cát cũng không nhiều.
Nhiều nhất là con cái của các gia đình phổ thông như Thẩm Ngọc Vĩ, ý thức bè cánh, tâm tính tiểu dân, bản chất không xấu, nhưng có thể vì lợi ích của mình mà làm hại người khác.
Họ sống rất nghiêm túc, tính toán chi ly, hi vọng sẽ có một ngày thăng quan tiến chức, tự mình trình diễn câu chuyện binh lính biến tướng quân.
Họ không cao cả, cũng không đê tiện, nếu có người là vật cản trên bước đường họ tiến tới, họ sẽ tìm đủ lý do vô lý để thuyết phục mình và thuyết phục người khác, đá bay vật cản kia.
Nhưng nếu có người kéo họ, giúp họ vượt qua vấn đề nan giải trước mắt, họ sẽ biết ơn từ tận đáy lòng.
Cho dù vấn đề nan giải kia chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Ví dụ Doãn Thiên cho họ biết, muốn bắn chính giữa vòng từ khoảng cách mét thì phải ngắm chuẩn vào vòng .
Chia sẻ bí quyết không phải của riêng, lại tùy cơ kết thành “Đồng đội”, trở thành “Huynh đệ” nương tựa lẫn nhau.
Doãn Thiên không thể không thừa nhận, doanh trại là nơi thật thần kỳ.
Ninh Thành đếm xúc xích đi tới, chọn cái sứt sẹo nhỏ nhất ngắn nhất ném cho cậu, nói, “Này, tiền lương hôm nay.”
Hiếm khi cậu không giận, cũng không tranh luận hai ba với anh bán hàng, ngược lại thì khẽ gọi, “Ninh Thành.”
“Ừ?” Ninh Thành ngoái lại, ôm chặt cặp lồng, “Gì? Chỗ này của tôi!”
Cậu ném chiếc xúc xích vừa nhỏ vừa ngắn trong tay qua, trịnh trọng nói, “Tôi không muốn bị đào thải.”
Ninh Thành nhìn cậu, đáy mắt thấp thoáng ánh sáng nhàn nhạt.
“Tôi muốn trở nên mạnh mẽ.” Doãn Thiên nói tiếp, “Giống như cậu.”
Nắng chiều nhuộm núi rừng óng ánh, ánh sáng dừng trên mặt Doãn Thiên.
Mà sự kiên định của Doãn Thiên, đáp xuống đáy mắt Ninh Thành.
Lát sau, Ninh Thành bá cổ cậu, cười nói, “Định mời tôi làm thầy à? Cậu nghĩ một cái xúc xích là đủ sao?”
Hết chương