“Đỏ mặt? Tôi đỏ mặt hả? Chắc là trời nóng quá mà ha ha, giờ cũng tháng rồi, không nóng mới lạ.” Doãn Thiên nhìn Ninh Thành từng bước lại gần, tim đập càng dữ, cố gắng tìm lý do sứt sẹo, “Thì, thì lần đầu tiên tôi hướng dẫn đồng đội mà, căng, căng thẳng cũng là bình thường mà, căng thẳng thì tim đập nhanh thôi.”
Ninh Thành cúi đầu cười, Doãn Thiên cảm giác vẻ mặt cậu hơi chọc ghẹo.
Quả nhiên, cậu nói, “Vừa nãy cậu chỉ cho tôi cảm nhận tẹo à, nhưng tôi hơi chậm hiểu, trừ tim cậu đập ra thì chẳng thấy gì cả. Cậu… Hộ tôi thêm lần nữa nha?”
Doãn Thiên khẽ nhíu mày, chợt nghĩ tới khúc song ca nổi tiếng khắp đại giang Nam Bắc, giai điệu “Bác tài xế đưa tôi đi nha” văng vẳng trong đầu.
Đạch! Cậu chửi thầm.
Bài hát như thế mà cũng nổi được, ông mày đẹp trai thế này sao giờ vẫn chưa nổi?
Ninh Thành dựa vào gần hơn, nghiêng đầu hỏi, “Không được à?”
Yêu cầu của mỹ nhân, sao có thể từ chối?
Doãn Thiên tức khắc thở phì phò chỉ vào điểm xạ kích, “Không thành vấn đề, hộ bao nhiêu lần cũng được!”
Nụ cười của Ninh Thành dường như càng xinh đẹp hơn.
Trên điểm xạ kích, Doãn Thiên vẫn ôm cậu từ phía sau, nắm tay cậu, vừa ngắm chuẩn vừa giảng giải điểm yếu của súng lục.
Lại một tiếng súng vang, điểm đạn rơi nằm ở vòng .
Doãn Thiên quê độ, gãi ót nói, “Không phát huy tốt.”
Nhưng Ninh Thành không cười nhạo cậu, ngược lại còn như một sinh viên khiêm tốn học hỏi, nói, “Hộ thêm lần nữa để tôi cảm nhận được không?”
Doãn Thiên cảm giác mình bị chòng ghẹo, lòng thầm hỏi: Cậu thích được tôi ôm thế này hả? Cậu là đang muốn được ôm đúng không?
Ninh Thành nhìn cậu, lanh lợi vô cùng. Cậu tức khắc nóng bừng cả bụng, mở chốt an toàn bảo, “Không thành vấn đề! Muốn cảm nhận bao nhiêu lần thì cảm nhận bấy nhiêu lần!”
Lần này bắn không tồi, vòng .
Ninh Thành nói, “Để tôi thử xem.”
Doãn Thiên đứng bên cạnh, chăm chú nhìn Ninh Thành, ngay tại khoảnh khắc cậu bóp cò đã biết chắc chắn cậu không bắn trúng nổi vòng .
Viên đạn xuyên qua vòng .
Ninh Thành nhíu mày, hơi khó chịu.
Doãn Thiên nói, “Tôi biết vấn đề của cậu nằm ở đâu rồi.”
“Ừ?”
“Bắn súng lục cần bóp cò trước, vừa ngắm chuẩn vừa bóp cò, không thể đợi tới lúc ngắm chuẩn rồi mới bóp.” Doãn Thiên nói, giơ súng lên, “Thế này này, bóp cò từng chút một. Nếu ngắm chuẩn rồi mới bóp thì độ chính xác chắc chắn không bằng bóp cò trước.”
“Ừ.” Ninh Thành gật đầu, thay hộp đạn mới, “Tôi thử lần nữa.”
Lý luận đã hiểu, làm thực tế lại rất khó.
Ninh Thành thử hơn mười lần, không bóp cò lúc chưa ngắm chuẩn thì cũng ngắm chuẩn rồi mới bóp cò, thành tích vẫn chưa lý tưởng, điểm đạn rơi phân bố tại vòng tới vòng , hơn nữa còn cực kỳ rải rác.
Doãn Thiên mang bia giấy ra, chỉ vào vết đạn ngổn ngang, hỏi, “Biết cái gì là nhiều viên một lỗ không?”
“Biết, xạ thủ giỏi có thể bắn nhiều phát súng xuyên qua một lỗ đạn.” Ninh Thành đáp.
“Đúng, độ chính xác và ổn định là rất quan trọng với xạ thủ.” Ngón tay Doãn Thiên di chuyển trên vết đạn, “Vấn đề bây giờ của cậu không chỉ là độ chính xác thấp, mà tính ổn định cũng rất kém, điểm đạn rơi mất trật tự, cái này buộc phải sửa.”
Ninh Thành nhìn cậu, thấp giọng nói, “Ừ.”
“Chúng ta tập tiếp, tối về ký túc xá tôi sẽ chỉ cho cậu cách nâng cao tính ổn định, bây giờ cứ luyện độ chính xác trước.” Doãn Thiên rảo bước tới vòng ngực, dán bia giấy mới lên, sau đó chạy về nói, “Thế này đi, cậu tập với súng rỗng trước, tìm được cảm giác thì tập bằng đạn thật.”
Ninh Thành không phản bác, lấy đạn ra khỏi băng, nhấc súng ngắm chuẩn vòng ngực phía trước, dựa theo những gì Doãn Thiên vừa giảng, chậm rãi bóp cò súng.
Doãn Thiên vẫn nhíu mày, chăm chú quan sát ánh mắt và động tác ngón tay của Ninh Thành, chỉ ra các lỗi nhỏ mỗi lần cậu bóp cò, tới khi không còn lỗi nào mới hỏi một câu “Cảm thấy sao”.
Ninh Thành lúc thì lắc đầu, lúc lại bảo “Tàm tạm”.
Tập với súng rỗng tiếng, tới khi tư thế của Ninh Thành không còn vấn đề gì, Doãn Thiên mới nạp đạn vào súng, nói, “Thử với đạn thật xem.”
Nhưng có đạn thật, vấn đề bóp cò vừa khắc phục xong lại xuất hiện, bắn phát thì phát lạc bia, còn lại phân bố rải rác quanh vòng .
Doãn Thiên vò đầu, thành khẩn nói, “Đồng chí ơi, cậu thế này không được!”
Ninh Thành cũng hơi phiền, kéo chốt bảo hiểm pằng pằng, “Có đạn vào là tôi không tìm được cảm giác, cuối cùng vẫn bóp cò nhanh.”
“Vậy cậu thử lại với súng rỗng đi.” Doãn Thiên lại lấy đạn ra, “Nhớ kỹ cảm giác đó, lát nữa cứ tưởng tượng như đang cầm súng không đạn.”
Ninh Thành thử lại, tư thế không sơ hở, nhưng khi Doãn Thiên lắp đạn thật vào thì động tác của cậu lại biến dạng.
“Ôi đẹt.” Doãn Thiên bóp trán, “Why?”
Ninh Thành lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn trời.
Doãn Thiên nhìn cậu, cảm thấy yết hầu nổi lên của cậu đặc biệt gợi cảm.
Mà chuyến này nhìn tới nhập thần, nhìn đến lúc Ninh Thành búng trán cậu, hỏi, “Cậu mê tôi à?”
Có lẽ chỉ mỹ nhân độ không góc chết mới có khả năng thản nhiên hờ hững nói ra những lời này.
Hơn nữa còn chẳng có gì bất hợp lý, chẳng lúng túng chút nào.
Tựa hồ lời như thế thốt ra từ miệng cậu, bạn không thể phản bác, mà phải chân thành thật tâm gật đầu tán thành.
Bị nói trúng tim đen, mặt Doãn Thiên thoắt cái biến đỏ, cao giọng phản bác, “Cậu nói bậy!”
“Đừng có chối nhé.” Ninh Thành lại búng trán cậu, cười nói, “Nhưng mà ngừng đi, giúp tôi luyện tập trước đã.”
Doãn Thiên nuốt ngụm nước bọt, nặng nề đẩy cậu ra, giật súng lục của cậu, quay đi chỗ khác sờ sờ mó mó.
Mấy giây sau, súng lục xuất hiện trước mắt cậu lần nữa.
Doãn Thiên sầm mặt nói, “Tiếp tục!”
Ninh Thành hỏi, “Súng rỗng hay đạn thật?”
“Súng rỗng đó, sửa lại tư thế rồi tập với đạn thật.” Doãn Thiên nghiêm trang đáp.
Ninh Thành gật đầu, cầm súng ngắm chuẩn, bóp cò súng thì viên đạn phóng ra.
Doãn Thiên vội vàng chạy đi kiểm tra bia giấy, cười to, “Vòng !”bg-ssp-{height:px}
Ninh Thành khá kinh ngạc.
Không phải kinh ngạc vì mình bắn trúng vòng , mà là vì Doãn Thiên lừa cậu.
Doãn Thiên chạy về, đắc ý hỏi, “Sao? Nhớ kỹ cảm giác vừa rồi chưa?”
“Cậu gạt tôi?” Ninh Thành giả vờ nổi giận.
Doãn Thiên cũng không sợ, ưỡn ngực ngẩng đầu đáp, “Gạt thì sao? Cái này gọi là chiến thuật!”
Ninh Thành bật cười, nhấc tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Rõ ràng chỉ là động tác tiện tay, Doãn Thiên lại nhớ tới một từ xuất hiện rất nhiều trong truyện BL —
Cưng chiều.
Mẹ ơi! Lòng cậu gào thét, Doãn Thiên mẹ mày tỉnh lại ngay! Cưng chiều không dùng như thế! Mà dù đúng là cưng chiều thì cũng phải là mày cưng chiều nàng dâu Ninh chứ không phải cậu ta cưng chiều mày!
Trời ạ! Ông mài còn cứu chữa được không?
Tại sao ông lại đọc truyện BL? Quả báo đến rồi sao?
Ninh Thành chọt chọt chóp mũi cậu, khóe mắt cong cong, “Này, sao lại đỏ mặt? Lại vì nóng à?”
Có thang tất nhiên phải leo xuống, Doãn Thiên lập tức nói, “Đúng… Đúng thế, nóng quá ha ha ha!”
“Nóng thì cởi truồng đi.” Ninh Thành thờ ơ nhún vai, “Đằng nào tiết tháo của cậu chẳng là số âm.”
Doãn Thiên đỏ mặt tía tai định phản bác, lại nghe Ninh Thành hỏi, “Ngượng à?”
Vớ vẩn! Cậu có ngượng không nếu cởi truồng giữa ban ngày?
Doãn Thiên tức cành hông, cảm tưởng sự phẫn nộ của mình sắp phun ra từ đôi mắt ngời sáng, bắn đầy mặt Ninh Thành.
Ninh Thành khẽ hừ một tiếng, ghé sát vào tai cậu, thủ thỉ, “Sao mà phải ngượng? Trym với bi của cậu tôi nhìn hết rồi còn gì.”
Trong khoảnh khắc ấy, Doãn Thiên rất muốn tung cước đá vỡ trym với bi của Ninh Thành.
Nhưng cậu không nỡ.
Mỹ nhân là để yêu thương. Dù mỹ nhân đê tiện chảy mủ thì vẫn là để yêu thương.
Doãn Thiên nghiến răng nghiến lợi trừng Ninh Thành, muốn dùng ánh mắt giết chết cậu. Ninh Thành lại tiếp tục cười, tay phải làm động tác nắm nắm, bảo, “À đúng, lần trước bôi thuốc giúp cậu thì tôi còn sờ rồi nữa.”
Bây giờ mặt Doãn Thiên đỏ hết thuốc chữa.
Ninh Thành đùa chán, đứng về điểm xạ kích nói, “Tiếp tục tiếp tục!”
Doãn Thiên ấy mà, tuy có đủ loại khuyết điểm, nhưng cầm súng lên sẽ nghiêm túc vô cùng. Sau buổi huấn luyện hôm đó, Ninh Thành bị cậu lừa gạt, nhưng lại hoàn toàn nắm rõ cảm giác bóp cò chậm, mấy chục phát cuối cùng gần như đều trúng vòng , tệ lắm thì cũng vòng .
So với người mấy tiếng trước còn bắn chệch bia, thành tích như vậy đã là khá xuất sắc.
Thầy dạy tốt, trò học tốt.
Doãn Thiên nhẹ nhõm thở phào, lúc thu thập trang bị còn nói, “Hôm nay chúng ta luyện mét, độ khó không cao, có lẽ ngày mai sẽ luyện mét. Khoảng cách càng xa thì độ chính xác sẽ chịu ảnh hưởng của nhiều nguyên nhân khác. Ví dụ đường đạn thực ra sẽ là đường vòng cung, chúng ta đứng cách mét mà muốn bắn trúng vòng thì nên nhắm chuẩn vào vòng …”
Ninh Thành lắng nghe cậu nghiêm túc lải nhải, thình lình quàng vai cậu, cười nói, “Được rồi, ngày mai tiếp tục giúp tôi luyện tập.”
Doãn Thiên ngẫm thấy cũng đúng, nghĩ mình vội vàng quá, sửa lời bảo, “Được, thế mai tiếp tục.”
Ninh Thành lơ đãng nhướn mày.
Buổi tối nghỉ ngơi, Doãn Thiên gọi Ninh Thành đến bãi cát trong sân, bưng một chậu nước ra nói, “Lại đây, tập nín thở.”
Nín thở, xâu kim qua gạo, đeo vật nặng trước nòng súng… Là bài tập hằng ngày của xạ thủ ưu tú, nhất là tay súng bắn tỉa ưu tú, trông thì tức cười thật, nhưng nếu tập tới điêu luyện, tay và thân thể giữ vững sự ổn định tuyệt đối khi bóp cò thì có thể bách phát bách trúng, thậm chí còn nhiều viên một lỗ.
Doãn Thiên vẫn chưa điêu luyện, nhưng cậu biết chỉ cần bền lòng, sẽ có ngày cậu trở thành thiện xạ.
Cho nên cậu nghĩ, phương pháp giống như vậy chắc chắn có thể giúp Ninh Thành.
Bầu trời đêm lốm đốm sao bao phủ rừng rậm Vân Nam, thậm chí còn thấy được cả ngân hà lóe sáng. Doãn Thiên và Ninh Thành úp mặt trong chậu nước, cùng đếm thời gian nín thở trong lòng.
Truyền thuyết từng có một đặc công nín thở phút, hai người không làm được, nhưng mỗi lần úp mặt vào nước có thể tăng thêm một giây, hai giây, ba giây.
Trưởng thành là sự kiện khiến người ta vui sướng hân hoan.
Mà khi bên cạnh có người song song cùng trưởng thành, niềm vui ấy sẽ nhân lên gấp bội.
Đêm đã khuya, hai người ngồi nghỉ trong sân. Ánh sao lấp lánh phía xa, như tấm lụa mỏng thướt tha lả lướt.
Doãn Thiên ngáp một cái, lười biếng duỗi lưng, “Buồn ngủ quá, đi ngủ chưa?”
Ninh Thành đứng dậy, ngược ánh sao nói, “Hôm nay cảm ơn nhé.”
Tim Doãn Thiên nện thình thình, trong đầu “chíu chíu” chạy bình luận —
Oài! Tên này lại tung đòn sát thủ!
Thật là xinh cmn đẹp!
Mỹ nhân ánh sao? Hoàng tử rừng sâu?
Mỹ nhân ngư mọc chân?
Ninh Thành véo má cậu, động tác rất khẽ, miệng còn nhoẻn cười, than thở, “Lại si mê kìa.”
Doãn Thiên tức khắc hoàn hồn, gắng sức trấn định nói, “Mẹ kiếp ai thèm si mê cậu chứ…”
“Tôi bảo này…” Ninh Thành nói tiếp, “Si mê suông thì ích lợi gì, hay là cậu hôn tôi một cái đi.”
Doãn Thiên choáng váng, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Hai người lặng lẽ đối mặt, một lát sau, Ninh Thành chợt rướn người về phía trước, giữ lấy ót Doãn Thiên, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Hai chân Doãn Thiên mềm nhũn, đầu gối suýt thì khuỵu xuống đất.
Ninh Thành kéo tay cậu, đôi mắt mang ý cười, “Tôi hôn cậu cũng được.”
Hết chương