[Chủ nhân...chủ nhân]
Tiêu Lạc bật tỉnh dậy trong cơn mơ, cô nghe được giọng của ... Cảm giác quen thuộc gần như tràn về.
Đối với Tiêu Lạc, không phải hệ thống, không phải một cỗ máy vô tri chỉ biết tuân theo nhiệm vụ. Nó đôi lúc sẽ cục súc, sẽ rất khó ở nhưng mỗi lần ảnh hưởng đến an nguy của Tiêu Lạc thì sẽ sốt sắng cả lên.
- "Maris, uống nước không?"- Leo thấy sắc mặt cô hơi biến động, đưa nguồn nước sạch nhất, hiếm nhất cho cô.
Tiêu Lạc lắc đầu, lại cầm viết lên, ghi ra những công thức cùng từ ngữ chuyên ngành.
Leo ban đầu khá khó hiểu, hắn thấy đa số các nhà nghiên cứu hiện nay đều lưu trữ bằng dữ liệu, dùng điện tử để tính toán chứ ít ai viết tay nữa. Hắn đã từng hỏi Tiêu Lạc về vấn đề này, cô nghe xong nở nụ cười khó hiểu, lặng lẽ nói -"Trước khi có máy móc thì đây là thứ nguyên sơ nhất để lưu lại những kỳ tích của tổ tiên nhân loại, chối bỏ nó rồi đến cả thứ đơn giản nhất cũng thành phức tạp"-
Leo không hiểu, cũng biết mình không thể hiểu sâu hơn, đành ôm một bụng nghi vấn rời khỏi. Nhưng đối với bản thân Tiêu Lạc - một nhà khoa học đến từ thế giới hiện đại cô càng trân trọng những tri thức mà tương lại vứt bỏ. Thứ độc trong cơ thể của Leo vốn dĩ chỉ là một loại vi khuẩn trong thế giới hiện đại được cách tân lên một chút. Nếu điều trị đúng cách thì cũng không có gì đáng lo ngại nhưng điều kiện ở đây không cho phép, độ ẩm không khí quá cao, thường xuyên thiếu lương thực phải ăn những đồ không sạch sẽ dẫn đến bệnh tình kéo dài.
Tiêu Lạc cần điều chế ra loại thuốc có tính kháng mạnh hơn, chứ vi khuẩn trong cơ thể hắn đã mạnh lắm rồi.
- "Maris cô học những công thức này từ đâu?"- Leo hắn cũng từng nghiên cứu sơ qua y dược để phòng thân nhưng đây là lần đầu hắn thấy những công thức này.
- "... Nếu tôi nói là từ tổ tiên cách đây mấy trăm năm của cậu, cậu có tin không?"- Tiêu Lạc là người không thích vòng vo với người khác, trực tiếp nói thẳng. Nhưng trừ người yêu ra, cô khá thích trêu chọc y.
- "..."- Thiên tài lúc nào cũng đi kèm với kỳ quặc.
Leo ngồi một bên, âm thầm luyện tinh thần lực đã bị vi sinh ăn mòn, hắn chợt nhớ ra một chuyện, ngồi nhàm chán tán dóc với cô -"Nghe nói lần này đại tướng Asher sẽ đích thân phá trận trùng tộc đấy"-
Tiêu Lạc nghe đến Asher buông bút xuống, nhướn mày hỏi -"Phá trận trùng tộc?"-
- "Cứ cách mười năm thì trùng tộc sẽ đẻ trứng một lần từ trùng vương, trứng sinh ra sẽ mang theo sức mạnh đáng kinh ngạc, chính vì vậy cứ cách mười năm quân đội phải tiến vào hang ổ của chúng tiêu diệt quả trứng đấy, tránh cho trùng vương mạnh hơn ra đời làm lệch đi cán cân thăng bằng giữa trùng tộc và nhân loại"- Leo trầm tư nhớ về trận chiến huy hoàng làm nên danh tiếng của Asher mười năm về trước.
- "... Chuyện không đơn giản như vậy"- Tiêu Lạc lẩm bẩm trong miệng khi chợt nhớ ra mười năm về trước cũng chính là ngày mẹ Alan qua đời vì bệnh nặng.
Trùng hợp? Tiêu Lạc không tin.
•
Tiếng đàn du dương vang lên trong đêm tĩnh mịch, ngón tay vốn trong mắt Tiêu Lạc rất đáng yêu nhưng hiện tại lại hiện lên sự tinh tế trên những phím đàn.
Trên thành đàn là một bức ảnh đã hoen ố quá nữa, nhưng nương nhờ theo ánh sáng của vầng trăng vẫn có thể thấy được nụ cười dịu dàng của một nữ nhân ưu tú.
•
Quân doanh số hiện tại phải đối mặt với sự tấn công bất ngờ của trùng tộc cấp thấp. Trước đây không phải là không có nhưng Leo toàn lệnh cho đi trốn, giữ được ai thì coi như mạng lớn. Chứ đám người tinh thần lực yếu nhớt gần như không có sao có thể chống lại đám này.
Trong hỗn loạn, duy nhất Tiêu Lạc vẫn thản nhiên viết viết gì đó, hoàn toàn xem lũ trùng tộc đáng sợ kia là không khí.
Đến khi một con trùng đực nhắm trúng cô, chuẩn bị biến cô thành buổi tối của nó. Leo cố gắng lấy sức chạy tới, ngược với đám người đang bỏ chạy kia, muốn kéo cô theo, muốn bảo vệ cô. Nhưng có lẽ hắn đã quên mất vụ việc trước đây...
Tiêu Lạc không động, cô đơn giản liếc đám trùng đực đáng sợ kia, tinh thần lực lần nữa bao trùm không gian. Lần này không yên tĩnh, mặt đất rung chuyển, dòng khí lưu ngày một chảy nhanh hơn. Sức nóng ban đầu lại được tăng thêm, gần như có thể nướng chín một người đang sống sờ sờ. Kể cả đó là trùng tộc - sinh vật có điều kiện sống khắc nghiệt nhất.
Phế liệu do nhân loại vứt đi tan chảy theo độ nóng vô tận, Leo trông thấy đám trùng tộc kêu gào thảm thiết rồi làn da cứng cáp như kim loại ngày một chảy ra, điều này khiến hắn ý thức được hắn đang tơ tưởng đến một người hắn không thể với tới.
Đến khi Tiêu Lạc đứng dậy thì sự việc càng khiến người ta kinh hãi hơn, cô giúp cho trùng đực nâng tầng số tiếng kêu của mình lên. Bắt nó phải gọi một tiếng cầu cứu thật dài. Rồi từ từ bóp chết nó.
Đây chính là lời thách thức đối với trùng vương.
Tiêu Lạc điên rồi!