Không khí ngột ngạt, Sophia lặng lẽ thông qua đám mây mà nhận thông báo từ hoàng tộc và quân đội. Sau đấy lại nhìn những bức thư mà em gái gửi, nở nụ cười đầy ấm áp.
- "Hy vọng Asher không thất hứa"- Công tước Inons gõ từng nhịp lên bàn, ánh mắt lóe lên tinh quang của kẻ già dặn trong vòng danh lợi.
- "Hắn dám sao?"- Sophia cười nhạt.
- "Đương nhiên hắn thì không nhưng Alan thì ta không nghĩ thế đâu"- Inons trầm mặc nhìn ra ánh trăng nhân tạo. Không biết đã bao lâu từ ngày nhân loại chính tay phá hủy cuộc sống bình yên từ hành tinh màu xanh.
- "Alan... đúng là vấn đề lo ngại"-
•
Khu rừng lần nữa lay động, một mảng màu xanh của cánh rừng già lại vấy bẩn bởi máu tanh. Thiếu niên tay không diệt thú, mỗi lần ra tay lại cực điểm tàn nhẫn. Dường như đang cảnh cáo kẻ đi phía sau mình nãy giờ.
Alan dùng khăn tay của Tiêu Lạc trước đi tặng cho cậu, trân trọng lau đi vết máu bắn lên một bên má của mình.
- "Nói với cha, phá trận trùng tộc ta tham gia"- Dáng vẻ hoàn toàn khác với sự cố chấp, ngang tàn hay thấu hiểu sự đời của một ông cụ non. Chỉ còn lại sự tàn nhẫn của một quân nhân.
- "...Thiếu gia, phá trận trùng tộc rất nguy hiểm"- Quản gia Vill mím môi, châm chước nói.
- "Chẳng lẽ đợi đến lúc ông ấy tự thân xách ta quăng vào"- Alan liếc Vill, khí thế của kẻ máu lạnh lại lần nữa áp bức lão, khiến lão lặng lẽ khuất phục mà quỳ xuống.
•
Tiêu Lạc nào biết nội chiến sắp xảy ra, cô chỉ đang tiến hành một ít cuộc thí nghiệm thôi. Nhưng ở đây thiếu thốn lương thực, không khí thậm chí có chút trì trệ. Rất khó khăn khi loại trừ ký sinh trùng trong cơ thể Leo.
- "... Tiểu thư Maris, cô nên nghỉ ngơi"- Leo rất cảm động khi thấy cô thức ngày thức đêm tìm ra cách giảm nguy hạn đến mức tối thiểu cho sinh mệnh của hắn.
- "Thử uống cái này xem"- Tiêu Lạc đưa một loại chất lỏng màu xanh đen, cứ nổ lách tánh cho hắn.
Leo vừa nhìn xong đã muốn dội ra, hắn không phải không tin Tiêu Lạc nhưng cái thứ trước mắt không có một chút thẩm mỹ nào cả.
- "... Có chuyện gì sao?"- Tiêu Lạc khó hiểu nhìn cái mặt như táo bón của hắn.
- "Hơ...hơ đâu có gì"- Leo kẹp chặt hai mũi, nhắm tịt mắt uống một hơi.
- "..."- Khó uống vậy sao?
Chất lỏng vừa thấm vào dạ dày, Leo đã cảm nhận được sự điên cuồng truy lùng con mồi của nó. Từng chút, từng chút một xẻ ra vách dạ dày, rồi qua từng tế bào, một lúc đã lan khắp cả cơ thể.
Dung dịch cứ thế thấm loan toàn thân, đem từng ký sinh trùng trở thành đống thịt nhão. Leo xanh mặt, ngã quỵ ngay lập tức, hắn cúi xuống không nhịn được nôn ra, cũng may Tiêu Lạc đã phòng sẵn, tìm cho hắn cái thùng để nôn.
Thứ trào ra từ miệng hắn chỉ có đống đen bầy nhầy, hoặc là bất động hoặc là thoi thóp ngoe nguẩy, đám người theo chân Leo không nhịn được quay sang nơi khác. Chỉ duy nhất Tiêu Lạc rất bình tĩnh mà lặng lẽ nhìn cái đống đó.
Hơn nửa tiếng sau, Leo đã nôn đến không còn sức lực, thậm chí đã vương chút máu tanh. Tiêu Lạc đưa cho hắn một viên thuốc, ngay lập tức toàn thân không có sức lực lại từng chút một cử động lại.
Leo có chút rung động, hắn chưa từng được người ta quan tâm thế này. Đặc biệt sau khi trở thành con rối đoạt quyền của hoàng huynh.
Tham lam ngắm gương mặt ít khi cười dưới ánh đèn lập lòe, Leo bỗng chốc lại nảy mầm một ít hạnh phúc nhỏ nhoi.
- "..."- Tiêu Lạc không biết Leo đang nghĩ gì nhưng đôi mắt lấp lánh kia khiến cô có dự cảm chẳng lành tí nào.
- "Ngươi nên nghỉ ngơi, điều trị khá tốn sức đấy"- Tiêu Lạc nhắc nhở.
- "... Ta... có thể nghỉ ngơi ở đây không?"- Leo chỉ vào cái giường cũ gần đó.
Tiêu Lạc nhún vai -"Tùy ý ngươi"-
Sau khi tiến vào trạng thái làm việc, Tiêu Lạc đã xem mọi thứ như không khí nên không để ý đến ánh mắt chăm chú dõi theo từng hành động của mình.
Leo lại hồi tưởng về quá khứ, hắn sinh ra là con thứ của hoàng tộc, không có sự tin tưởng từ phụ hoàng như hoàng huynh, không được sự cưng chiều từ mẫu hậu như hoàng đệ. Hắn tự tìm cách an ủi mình trong hoàng cung lãnh đạm. Đôi lúc hắn mệt mỏi, muốn từ bỏ, nhưng hắn biết một khi buông tay, kẻ thù của hoàng tộc chắc chắn sẽ tìm cách phanh thây hắn ra.
Ngày bùng nổ tranh đoạt hoàng quyền, hắn đầu quân cho hoàng huynh chống lại hoàng đệ. Nhưng lời hứa cho Leo một đời bình yên đâu? Đây chính là cái nơi hoàng huynh thân yêu cho hắn bình yên. Thậm chí còn hạ loại cổ dược mấy trăm năm trước để Leo không thể không phục tùng mình từ xa.
Mỗi lần có ý định chống cự, thuốc ức chế trùng độc sẽ không gửi đến. Cái cảm giác cơ thể bị gặm nhắm nhưng chẳng thể làm gì được khiến hắn bất lực. Tinh thần lực của hắn cũng bị trùng độc khống chế không thể sử dụng cơ giáp, chỉ đành luyện thể thuật để quên đi thứ ký sinh trong cơ thể mình.
Cũng may, người hắn đợi đã đến rồi, người hắn mong chờ đã đến rồi.