Ngộ Quân Diễm hỏi: “Ngươi biết những kẻ áo đen kia có lai lịch thế nào không?”
Tô Ngọc Hành đáp: “Kim Ưng tướng quân tìm được thẻ bài Ngự Y vệ trên người chúng.”
“Hừ! Quả nhiên là Hoàng đế!” Bàn tay trắng nõn thon gầy của Ngộ Quân Diễm siết chặt chăn đệm, mu bàn tay mơ hồ hiện gân xanh, “Hắn thu binh quyền của ta, đày ta tới Dư Châu xa xôi này chưa đủ sao? Còn muốn đẩy ta vào chỗ chết mới bằng lòng bỏ qua?”
Tô Ngọc Hành nói: “Từ khi Hoàng thượng đăng cơ đến nay vẫn luôn vô cùng đề phòng các Thân Vương, hắn làm như vậy không có gì lạ. Nhưng vấn đề là, sao hắn có thể biết ngươi đang ở huyện Trảm Bắc? Sao lại biết ngươi sẽ đi qua núi Miên?”
Ngộ Quân Diễm nghe ra hàm ý khác trong câu nói của Tô Ngọc Hành, hỏi: “Ngươi hoài nghi Trì Úy đã phát hiện ra chúng ta, sau đó mật báo với Hoàng đế?”
Tô Ngọc Hành gật đầu: “Mặc dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng khả năng này là lớn nhất.”
Ngộ Quân Diễm nghiến răng nói: “Trì Úy này, ta sớm muộn gì cũng phải diệt trừ gã!”
Tô Ngọc Hành phân tích: “Hoàng thượng phái Ngự Y vệ tới giết ngươi chứng tỏ hiện tại hắn không muốn để chuyện này bị lộ ra ngoài. Giờ ngươi đào thoát, hắn cũng chỉ có thể xem như không có chuyện gì, mà không thể bắt ngươi về Đế đô trị tội được. Dù gì ngươi cũng là Vương gia, không phải hắn một câu muốn giết liền có thể giết. Chỉ là…”
Ngộ Quân Diễm cười lạnh nói: “Chỉ là từ nay về sau ta sẽ không được sống an ổn, đúng không?”
Tô Ngọc Hành thở dài một hơi: “Sự tình sau này, sau này hãy nói, điều quan trọng là trước mắt chúng ta đã tránh được một kiếp. Trước khi đi Kim Ưng tướng quân có dặn, một khi thương thế của ngươi ổn định phải lập tức trở về Vương phủ, tránh để người bắt gặp mà tố cáo.”
“Kim tướng quân nói không sai.” Ngộ Quân Diễm chống người xuống giường, “Thương thế của ta không đáng lo ngại, chúng ta lập tức lên đường hồi phủ, nhất định phải trở về trước Trì Úy.”
“Ừ.” Tô Ngọc Hành gật đầu nói, “Quân Diễm, ngươi yên tâm, chờ đến khi Vương đại nhân trở về Đế đô, tố cáo chuyện Trì Úy giấu diếm hiện trạng huyện Trảm Bắc cho Hoàng thượng, chứng cớ xác thực, đến lúc đó cho dù Trì Úy là thân tín của Hoàng thượng cũng khó thoát khỏi cái chết.”
Đám người Ngộ Quân Diễm ngồi xe ngựa đi suốt đêm về Vương phủ. Hai ngày sau, Trì Úy cũng về đến huyện Trảm Nam, mà Vương Trung thì cự tuyệt lời mời, nói phải mau chóng về Đế đô phục mệnh. Lúc Ngộ Quân Diễm gặp lại Trì Úy, thấy sắc mắc gã hồng hào như ngày thường, không có chút lo sợ về việc Vương Trung rời đi, điểm này khiến Ngộ Quân Diễm hết sức bất an.
“Nhìn Trì Úy không sợ hãi chút nào cả, ta có cảm giác chuyến này Vương Trung trở về Đế đô sẽ gặp nguy hiểm.”
“Không phải Trì Úy đã phái người mai phục trên đường trước rồi chứ?” Tô Ngọc Hành cũng lo lắng, dù sao tiền lệ Ngộ Quân Diễm vẫn còn ngay trước mắt, “Quân Diễm, ta cảm thấy nên phái người âm thầm bảo vệ an toàn của Vương đại nhân.”
Ngộ Quân Diễm gật đầu: “Ta cũng đang có ý đó.” Nói xong gọi Chu Bân tới, lệnh y phái người bám theo Vương Trung, âm thầm bảo vệ an toàn của hắn cho đến Đế đô.
Cùng lúc đó, Trì Úy thấy Ngộ Quân Diễm cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch giống như bị bệnh, hơn nữa trên trán có mấy vết thương. Hắn ngày ngày ở trong Vương phủ, sao lại bị thương? Trừ phi… Trì Úy hoảng hốt: Chẳng lẽ gã nói bừa mà trúng rồi, hắn thật sự cấu kết với Vương Trung?
Đến khi người được phái đi hộ tống Vương Trung bình an về đến Đế đô trở lại phục mệnh, lo lắng trong lòng Ngộ Quân Diễm mới hạ xuống.
“Vương phi, cam bóc xong rồi, ngài mau ăn đi.”
“Hay quá, hay quá! Ăn cam! Hà… ngọt lắm, ngọt lắm, hì hì.”
Trong tiếng cười ngốc nghếch của Tô Ngọc Hành, Lý Tử bưng thuốc tới, cùng Tô Ngọc Hành đi vào phòng Ngộ Quân Diễm.
Lý Tử cung kính nói: “Vương gia, tới giờ uống thuốc rồi.”
“Ừ, được.” Ngộ Quân Diễm nhẹ gật đầu, “Để xuống bàn đi, bổn vương tự uống.”
“Dạ.”
Ngộ Quân Diễm thấy Lý Tử đặt bát thuốc trên bàn, cầm khay trống không nhìn mình chằm chằm, ra vẻ phải tận mắt nhìn thấy mình uống thuốc, khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi lui ra đi, lát nữa quay vào lấy bát là được.”
Lý Tử do dự, nhưng mệnh lệnh của Vương gia nàng không thể không nghe, đành phải khẽ giọng nói: “Nô tỳ cáo lui.”
Lý Tử ra khỏi phòng, Tô Ngọc Hành lại không hề có ý định đi ra, tùy ý ngồi xuống bàn, vừa ăn cam, vừa nhìn Ngộ Quân Diễm ngồi trước bàn đọc sách, sau đó lại nhìn bát thuốc còn bốc hơi trên bàn, nhìn Ngộ Quân Diễm, lại nhìn bát thuốc…
Nhìn tới nhìn lui mấy mươi lần, Ngộ Quân Diễm rốt cục ngồi không yên nữa, hắn đứng dậy đi đến bàn, một tay bưng bát thuốc lên, nhưng vừa ngửi thấy vị thuốc gay mũi, liền đặt xuống.
“Không được!” Trên mặt Tô Ngọc Hành đã không còn nụ cười ngây ngô nữa, nghiêm trang chặn bát thuốc đang nửa đường bị đặt xuống lại, “Không uống thuốc vết thương trên người ngươi sao có thể lành?”
Ngộ Quân Diễm cãi: “Vết thương của ta đã tốt hơn rồi.”
“Vết thương khép lại không có nghĩa là đã lành hoàn toàn, dưỡng bệnh như nuôi hổ, chắc hẳn ngươi không muốn mới đến tuổi trung niên vai đã không thể khiêng, tay không thể xách chứ?”
Ngộ Quân Diễm không biết lời của Tô Ngọc Hành là thật hay chỉ là hù dọa mình, nhưng trong lòng có chút bị ảnh hưởng. Nghĩ nghĩ, lại bưng bát thuốc lên, nhắm mắt, uống một hơi hết sạch.
“Ừ, thế này mới đúng.” Tô Ngọc Hành hài lòng gật đầu, đưa tay lau thuốc dính trên môi hắn.
“Ngươi làm gì thế? Khụ…khụ!” Ngộ Quân Diễm vừa cảm nhận được Tô Ngọc Hành chạm vào mình, lập tức lùi về sau.
“Ngươi làm gì thế?” Tô Ngọc Hành như cười như không hỏi ngược lại, “Lẽ nào ta mọc thêm ba đầu sáu tay? Ta chỉ lau miệng giúp ngươi thôi, ngươi tránh ta như chuột tránh mèo thế sao?”
Ngộ Quân Diễm cau mày nói: “Ngươi mới là chuột!”
“Ồ? Không phải là chuột, thì là cá.” Tô Ngọc Hành nói xong xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay là mấy múi cam vàng ươm, “Ăn đi, rất ngọt, ăn sẽ hết vị thuốc.”
Ngộ Quân Diễm do dự, nhận lấy bỏ vào miệng nhai. Nước chua ngọt chảy ra khoang miệng, len vào giữa răng, lưu lại trên đầu lưỡi, vị thuốc đắng vừa rồi quả nhiên không còn.
“Ngon chứ?” Tô Ngọc Hành nhìn Ngộ Quân Diễm, giống như đang nhìn một bức tranh mỹ nhân tuyệt đẹp.