Lúc này, thủ vệ tuần tra bên ngoài nghe thấy tiếng động từ trong phòng truyền ra, cho rằng Ngộ Quân Diễm gặp chuyện, vội vàng xông vào, phát hiện ngoại trừ U An Quận vương ngồi trên giường và Vương phi đang cười hì hì ngây ngô nhìn hắn ra thì không còn người nào khác.
“Vương gia, chúng thuộc hạ nghe thấy tiếng đánh nhau từ trong phòng truyền ra… cho nên…”
“Hì hì, không sao không sao, ta bất cẩn bị ngã thôi.” Tô Ngọc Hành cười hì hì xua tay nói, “Không có chuyện gì, các người lui ra đi.”
Hai thủ vệ quay mặt nhìn nhau, tai bọn hắn không điếc, tiếng động vừa rồi rõ ràng là tiếng va chạm đánh nhau, nhưng U An Vương phi đã nói như thế, bọn họ đâu thể nói là Vương phi nói láo được.
“Các người không tin?” Tô Ngọc Hành thấy trên mặt của bọn hắn hiện rõ vẻ không tin, đứng dậy nói, “Nào, ta ngã lại cho các ngươi xem, các người nhìn sẽ tin thôi.”
Tô Ngọc Hành nói xong đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Ta đi như thế này, một bước, hai bước, sau đó chiếc ghế này chắn đường ta, ta nên làm thế nào đây?”
Hai thủ vệ thầm nghĩ, đương nhiên là đi vòng qua rồi.
Tô Ngọc Hành lại tiếp tục nói: “Rất đơn giản đúng không? Ta nên đi qua nó. Thế là ta giẫm lên…”
Tô Ngọc Hành thật sự giẫm lên ghế, nhưng mặt ghế quá nhỏ, y đứng trên đó lảo đảo như có thể ngã bất cứ lúc nào.
Y tiếp tục nói: “Ta giẫm lên rồi thì sao? Thì ta cứ đi tiếp thôi. Đi như thế này… A!”
Tô Ngọc Hành trước mắt mấy người bước ra khoảng không một bước, kết quả là ngã xuống đất. Cùng với tiếng ‘rầm’ vang lên, hai thủ vệ liền đứng ngây ra như phỗng nhìn Tô Ngọc Hành giống như là nhìn thấy quái vật vậy, mất một lúc lâu mới có phản ứng, vội chạy tới nâng y dậy, hỏi: “Vương phi không bị thương chứ? Có cần tìm đại phu tới không?”
“Không sao, không sao, nhưng cái ghế có vấn đề, các ngươi tìm người sửa lại đi.”
“Chuyện này… Vâng!” Hai thủ vệ cầm theo cái ghế vô tội kia vội vàng lui ra ngoài.
Ngộ Quân Diễm trên giường lắc đầu nói: “Lời hoang đường như vậy mà bọn họ cũng tin? Rõ là…”
“Bọn họ không phải tin, mà chỉ là sợ dẫn đến phiền cho mình thôi.” Tô Ngọc Hành nói, “Mọi người đều biết U An Vương phi là một tên ngốc, đã là một tên ngốc thì làm việc không cần đạo lý. Nếu như vừa rồi ta ngã bị thương, ngươi nói xem chuyện này trách ai?”
Ngộ Quân Diễm hỏi ngược lại: “Trách ai?”
“Tự nhiên là hai thủ vệ kia rồi!” Tô Ngọc Hành nói, “Nếu không phải bọn họ không tin lời ta, ta sao phải ngã lại cho họ nhìn, bọn họ không muốn bị tên ngốc như ta làm liên lụy nên vội vàng chuồn mất.”
Ngộ Quân Diễm cảm thấy cách lý giải Tô Ngọc Hành nghe có chút buồn cười, nhưng nghĩ kỹ thì cũng có vài phần đạo lý, vì vậy nói: “Không ngờ ái phi hiểu rõ lòng dạ con người như vậy. Giả ngốc đã lâu, phải chăng cho rằng người bình thường mới là kẻ ngốc?”
“Không hẳn.” Tô Ngọc Hành giả bộ như nghe không hiểu ý trong lời nói của Ngộ Quân Diễm, đi tới bên cạnh hắn, “Ta cảm thấy Quân Diễm rất thông minh!”
Ngộ Quân Diễm không phản ứng trước lời khen tặng của y, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: “Những kẻ mặc áo đen kia đều do ngươi giết?”
Tô Ngọc Hành gật đầu.
Trên mặt Ngộ Quân Diễm lộ vẻ nghi hoặc, lúc hắn đưa tay, Tô Ngọc Hành như biết hắn muốn làm gì, liền nói: “Ngươi chớ cử động mạnh, cẩn thận vết thương rách ra. Muốn dò xét võ công của ta có thể đợi đến khi vết thương lành lại. Nếu luận võ công, ta không có khả năng đồng thời đối phó với nhiều người như vậy, chúng đều bị ta hạ độc.”
“Hạ độc?”
Tô Ngọc Hành đột nhiên nghiêm chỉnh, vẻ mặt trịnh trọng nói với Ngộ Quân Diễm: “Ngươi biết không, núi Miên là một bảo bối chính hiệu!”
Vẻ mặt của Ngộ Quân Diễm lúc này giống y hệt vẻ mặt của hai thủ vệ khi thấy Tô Ngọc Hành từ trên ghế ngã xuống ban nãy, núi Miên hoang dã lại được gọi là bảo bối, nghĩ thế nào cũng không tin được.
Ngộ Quân Diễm thấy vẻ mặt của Tô Ngọc Hành không giống như đang nói đùa, liền hỏi: “Ngươi nói xem, trong núi Miên có bảo bối gì?”
“Khắp nơi đều là bảo bối!” Tô Ngọc Hành nói, “Ngươi có biết ta dùng thứ gì để hạ độc đám kia không?”
Ngộ Quân Diễm lắc đầu.
“Diêm Vương tan đỉnh đỉnh đại danh! Ngươi từng nghe đến chưa?”
Ngộ Quân Diễm tiếp tục lắc đầu.
“Diêm Vương tan thật ra là một loại nấm, sau khi nghiền nát sẽ tạo thành một chất dẻo màu đen, mà con người, một khi chạm vào thứ đó sẽ bị co giật, run rẩy, trong vòng một nén nhang sẽ không thể thở nổi mà chết, thần tiên khó cứu. Có điều trước kia ta chưa từng thấy loại nấm này, chỉ mới nhìn qua sách thuốc mà thôi. Ngày đó, khi ta lén đi theo đám người áo đen đến nhà gỗ, vô tình nhìn thấy nó ở mảnh đất bên cạnh.”
“Lợi hại như vậy sao?” Ngộ Quân Diễm mơ hồ nhớ lại cảnh tượng trong căn nhà gỗ, lúc Tô Ngọc Hành đi vào toàn thân dính đầy ‘bùn’, mới hỏi, “Bùn trên người ngươi chính Diêm Vương tan đó?”
Tô Ngọc Hành gật đầu khen: “Thông minh!”
Ngộ Quân Diễm lại hỏi: “Ngươi bôi độc đó lên y phục của mình, nếu chẳng may bất cẩn đụng vào, chẳng phải là rất nguy hiểm?”
Tô Ngọc Hành chớp chớp đôi mắt tròn xoe trắng đen rõ ràng, ghé tới gần, mờ ám hỏi: “Ngươi nói như vậy là… quan tâm an nguy của ta sao?”
“Ngươi!” Ngộ Quân Diễm biến sắc, “Nói nhảm!”
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi. Sao ngươi lại quan tâm ta được chứ? Nếu ta chết đi, chẳng phải ngươi càng dễ đàng đổi Vương phi khác sao? Cầu còn không được ấy chứ.”
Ngộ Quân Diễm nhướn mày: “Lẽ nào ngươi còn biết cả Đọc Tâm Thuật, có thể biết trong đầu ta đang nghĩ gì?”
Tô Ngọc Hành híp mắt, cười hà hà nói: “Đọc Tâm Thuật? Thú vị đấy. Có điều, đọc suy nghĩ trên thực tế chỉ là đọc con người. Người không phải tượng gỗ, dù ngụy trang thế nào, trong hành động, vẻ mặt cũng ít nhiều để lộ ra suy nghĩ, chỉ cần dùng trái tim quan sát, Đọc Tâm Thuật không quá khó khăn.”
“Ồ? Xem ra ngươi thật sự biết Đọc Tâm Thuật?” Ngộ Quân Diễm nói xong, quay đầu sang chỗ khác, chỉ chừa cho Tô Ngọc Hành một bên mặt.
Ngốc, ngươi đang sợ ta đọc được suy nghĩ của ngươi sao? Tô Ngọc Hành cười thầm. Đáng tiếc ngươi giấu đầu lòi đuôi. Nhưng… thế này lại khiến người ta thích hơn đấy.
Tô Ngọc Hành đụng đụng người Ngộ Quân Diễm, cười nói: “Được rồi, chúng ta nói chuyện đứng đắn đi. Ta bôi Diêm Vương tan lên y phục cũng không thể bị độc, bởi vì ta đã uống trước thuốc giải.”
Ngộ Quân Diễm ngạc nhiên nói: “Thuốc giải? Không phải ngươi nói chưa thấy Diêm Vương tan sao? Sao có thể chế ra được ra thuốc giải?”
Tô Ngọc Hành trả lời: “Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, nơi có thuốc độc, xung quanh nhất định sẽ có thứ khắc chế được độc tính của nó.”
“Ý của ngươi là thuốc giải…?”
“Đúng vậy.” Tô Ngọc Hành nói, “Trong sách thuốc có ghi, nhụy của hoa song diệp có thể khắc chế được độc của Diêm Vương tan, ta dựa theo hình vẽ trong sách thuốc mà mình nhớ tìm kiếm xung quanh, quả nhiên thấy mấy bông hoa kia. Ta đã có thuốc giải, không sợ Diêm Vương tan gây độc cho mình nữa.”