*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nữu Nữu quá đáng yêu, có lúc thơm một cái, Nữu Nữu ư hử một tiếng, thật sự tan chảy trái tim, đời này, làm gì cho cô bé cũng đều cam tâm tình nguyện.
Bên quê nhà cũng bỏ tiền điện thoại ra gọi điện thoại, Nữu Nữu còn dỗ cả nhà hừ mấy tiếng, khiến đầu dây điện thoại bên kia liên tục kinh thán. Gửi hình đầy tháng của Nữu Nữu về khiến mọi người rất thích.
Buổi tối Lục Ngọc còn nói với Phó Cầm Duy: “Trên Nữu Nữu thế mà có tận mười anh trai.” Nhà họ Phó đã có bảy anh trai, còn có một anh ruột. Nhà chị hai Lục có hai con trai.
Hơn nữa các anh đều nói muốn để dành tiền tới thăm em gái út.
Nghe được tin này, Phó Tích Niên có hơi căng thẳng, cậu sủng em gái nhất, cho hai huy chương vàng mình thích nhất cho em gái rồi.
Lục Ngọc còn hỏi: “Trước đây không phải con muốn tặng cho mẹ sao?”
Phó Tích Niên ngại ngùng nói: “Đợi lần sau con thắng tiếp rồi tặng cho mẹ, cái này tặng cho Nữu Nữu trước.”
Nghe nói các anh đều muốn tới xem em gái, sợ em gái bị giành đi, nói: “Đừng để họ tới! Quá xa rồi, đi xe cũng rất vất vả, đúng không ạ?” Đồ keo kiệt, khiến Lục Ngọc cười cậu.
Phó Tích Niên bình thường vẫn rất hào phóng, nhưng đụng tới em gái một cái liền rất căng thẳng. Đây là em gái của cậu, không thể để người khác cướp đi.
Nói xong còn ôm em gái thơm một cái. Nữu Nữu được anh trai thơm, cũng rất vui, hai đứa con chơi với nhau.
Phó Tích Niên ôm Nữu Nữu, cha và bà nội đều căng thẳng, sợ cậu làm rơi đứa bé.
Chỉ có Lục Ngọc không căng thẳng, con trai luyện cung, tay vững nhất.
Quả nhiên sau khi bồng lên, đi một vòng khắp nơi, Lục Ngọc nói: “Bế không tồi, bế còn tốt hơn cha con.”
Phó Tích Niên nghe vậy liền đắc ý: “Con có phải là anh trai tốt nhất không?”
Lục Ngọc nói phải.
Phó Tích Niên vui cả ngày.
Theo ở bên cạnh em gái.
Buổi tối Lục Ngọc về phòng, phát hiện tủ đang mở, có hơi tò mò, trước đây rõ ràng cô đã đóng rồi. Đi tới xem, thế mà trong tủ giấu hai cái túi nhỏ tinh xảo xinh xắn.
Lục Ngọc cầm lên, vừa hay Phó Cầm Duy từ bên ngoài ôm con vào. Lục Ngọc hỏi: “Sao lại bồng nó vào đây!” Con có bảo mẫu chăm, còn có bà nội và anh trai chơi cùng.
Bên cạnh vĩnh viễn không thiếu người dỗ cô bé. Con ngủ có giờ giấc, lỡ như quá giờ, đợi lát nữa sẽ lại quậy.
Phó Cầm Duy nói: “Mới lấy được cơ hội bồng Nữu Nữu.” Ngữ khí có hơi ai oán, anh tốt xấu cũng là cha, sao lần nào cũng không giành lại người khác.
Nữu Nữu quá đáng yêu, anh vốn không nhịn được.
Thấy Lục Ngọc nhìn thấy đồ trong tủ, Phó Cầm Duy nói: “Đây là cho em và Nữu Nữu.”
Lục Ngọc nghe anh nói vậy, càng thêm tò mò, mở cái hộp nhỏ ra, một cái là hải lam bảo, một cái là ngọc lục bảo, đều là bảo thạch cấp hạng đấu giá. Thời này bảo thạch vẫn chưa đắt như thế, nhưng giá trị một viên hai mươi mấy vạn.
Lục Ngọc nhìn cũng có hơi kinh ngạc, Phó Cầm Duy cũng khéo mua, hai món anh chọn đều là châu báu tăng giá trị. Độ thuần cao như vậy, số gam lớn nhưu vậy, để một thời gian sợ là sẽ tăng tới giá trên trời.
Anh thật sự có một chút tài vận.
Lục Ngọc nói: “Cái nào tặng cho em?”
Phó Cầm Duy bồng Nữu Nữu lén lút hôn Lục Ngọc: “Em chọn trước.”
Như vậy cũng coi như là thiên vị Lục Ngọc.
Lục Ngọc nghĩ ngợi nói: “Vẫn nên để con gái chọn trước đi, sau đó đưa hai thứ cho con gái chơi, con dùng tay chỉ vào hải lam bảo.
Cái còn lại thì thuộc về Lục Ngọc.
Sau đó bỏ châu báo quý giá vào trong hòm bảo hiểm.
Đợi con lớn lên rồi tặng cho cô bé.
Phó Cầm Duy nói: “Anh nhìn thấy sàn đấu giá có cái này, liền nghĩ để dành cho con gái, dù sao con gái đều thích!” Bất động sản tăng vèo vèo, tiền kiếm được căn bản không tiêu hết.
Bản thân anh chi tiêu rất ít, nghĩ rằng họ sẽ thích nên mua!
Lục Ngọc nói: “Vậy anh không mua cho mình sao?”
Phó Cầm Duy nói: “Anh đã có thứ tốt nhất trên đời rồi!” Nói xong lại giơ Nữu Nữu lên: “Có phải không?”
Nữu Nữu chưa từng được giơ cao, cô bé sợ hãi, òa lên khóc. Sau đó nhìn thấy Phó Cầm Duy luống cuống tay chân dỗ dành con, Lục Ngọc ở một bên bật cười.