*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nữu Nữu vừa chào đời vô cùng đáng yêu, gương mặt nhỏ phấn nộn bầu bĩnh khiến người ta rất thích, phần lớn thời gian Nữu Nữu đều ngủ.
Nhưng không hề ảnh hưởng việc mọi người ngắm cô bé, mẹ Lục với Tiêu Thái Liên không rời đi khắc nào, ngay cả Nữu Nữu hơi ngáp một cái, họ cũng cảm thấy kinh hỉ đáng yêu.
Lục Ngọc muốn bồng con một chút cũng phải xếp hàng. Mỗi lần Nữu Nữu được bồng lên đều rất ngoan, cô bé dán vào lồ ng của mẹ, phát ra tiếng ư hử đặc hữu của em bé.
Nhưng được người khác bồng thì không vui, đứa trẻ còn chưa mở mắt đã biết dẫu môi rồi.
Tiêu Thái Liên đời này chỉ mong một đứa cháu gái, nhưng liên tục toàn cháu trai, vốn không có bóng dáng cháu gái. Thấy đứa cháu út Phó Tích Niên đã mười tuổi, cuối cùng cũng thôi hi vọng!
Ai ngờ, ông trời chiếu cố bà như vậy, Nữu Nữu tới rồi! Là một em bé xinh đẹp đáng yêu, thật sự yêu thích không rời.
Cả ngày câu cửa miệng đều đổi thành: “Nữu Nữu nhà chúng ta đáng yêu nhất.”
Vẫn là cháu gái khiến người ta yêu thích, ngay cả tức giận cũng nho nhã điềm đạm, không giống thằng nhóc tinh nghịch, hễ bất mãn một cái là gào la.
Chưa tới trưa, Phó Cầm Duy đã chạy về. Lục Ngọc hỏi: “Sao lại về rồi?” Mấy hôm nay mỗi ngày anh đều về nhà rất sớm, bây giờ ngay cả trưa cũng về, công ty lớn như thế, sẽ không có người có ý kiến sao?
Phó Cầm Duy nói: “Ở công ty cũng không có việc gì.” Tuy nói trong nhà có mẹ ruột và mẹ vợ chăm vợ, luôn lo lắng hai người quá chăm bẳm Nữu Nữu mà ngó lơ Lục Ngọc, nên muốn về.
Thấy nét mặt Lục Ngọc vẫn ổn, cuối cùng mới yên tâm.
Anh vừa ngồi xuống, Nữu Nữu vốn ngoan ngoãn lập tức hừ hừ ra tiếng.
Tiêu Thái Liên đuổi con trai: “Con đừng ở đây nữa, một mùi từ bên ngoài vào, mau đi ra! Trẻ nhỏ mềm mỏng biết bao.”
Phó Cầm Duy cũng không giận, quay về phòng tắm một cái, thay đồ sạch sẽ mới quay lại nhìn con gái mình.
Con gái mới chào đời chỉ lớn cỡ mèo con.
Phó Cầm Duy chỉ cảm thấy một tay cũng có thể bế được, nhưng vừa tới gần Nữu Nữu, cô bé sẽ vung vẫy cánh tay, rất có tinh thần!
Tiêu Thái Liên ở bên cạnh cười: “Nữu Nữu không muốn cho con bế!” Phó Cầm Duy có hơi ấm ức: “Nhưng con đã tắm rồi.”
“Vậy cũng không thể bế.” Tiêu Thái Liên bây giờ trở thành người phát ngôn của cháu gái rồi, trong mắt chỉ toàn là cháu gái.
…
Nữu Nữu thực sự quá xinh xắn, mỗi ngày đều sẽ được thay đồ đáng yêu, đợi sau khi đầy tháng, mỗi ngày một kiểu.
Đứa bé cũng mở mắt rồi, đôi mắt tròn vành vạnh giống như quả nho đen, cực kỳ khiến người ta yêu thích.
Lục Ngọc cũng không nhịn được, bồng con gái tới, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô bé, còn mềm mịn hơn trứng hấp.
Nữu Nữu thích mẹ, được hôn còn sẽ cười, khiến Phó Cầm Duy cũng rạo rực muốn thử.
Vừa bế tới, cô bé giống như biết biến mặt, lập tức không cười, rất nghiêm túc, còn vươn cánh tay nhỏ ra cự tuyệt cha.
Phó Cầm Duy không hề tức giận, ngược lại còn khen: “Không hổ là con gái của cha, từ nhỏ đã biết giữ khoảng cách với đàn ông.”
Lục Ngọc cạn lời, đây thực sự là không còn gì để khen rồi sao?
Tiêu Thái Liên từ khi biết Lục Ngọc mang thai, tới đây đã hơn một năm, từ sinh tới ở cữ, cả quá trình đều ở bên chăm cô.
Bây giờ có thêm một nhiệm vụ dỗ trẻ, hận không thể mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với đứa bé, cũng không nhắc chuyện trở về nữa.
Trong nhà mỗi tháng đều sẽ gọi điện thoại tới hỏi. Mẹ Lục đã sớm về rồi, bây giờ chỉ còn bà nội Tiêu Thái Liên ở đây.
Ngoài thân cận với mẹ, Nữu Nữu thân cận với bà nội nhất.
Lục Ngọc sợ bà nhàm chán, còn dẫn bà ra ngoài dạo, Thâm Quyến mỗi tháng đều sẽ thay đổi, nhưng Tiêu Thái Liên hoàn toàn không quan tâm những chuyện này. . Bạ𝑛 có biết tra𝑛g truуệ𝑛 # 𝖳Ru𝘔𝖳R𝖴𝑌 𝚎N﹒V𝑛 #
Bà đến chợ bán vải mua vải bông mềm mại, may đồ cho Nữu Nữu, bận vô cùng.
Lục Ngọc cũng thích sửa soạn cho con gái, rảnh rỗi lại thay đồ cho cô bé, mỗi lần thay đồ xong, đều có thể được bảo mẫu và Tiêu Thái Liên khen.
Nữu Nữu lớn hơn một chút đã đồng ý cho cha bồng.
Lần đầu tiên Phó Cầm Duy bồng trẻ còn là lúc Phó Tích Niên, đã cách mười năm rồi, nhưng đứa trẻ mềm mại, dán vào lồ ng anh, mùi thơm sữa thật sự khiến người ta yêu thích không rời.