CHƯƠNG
Tô Hoàng gật đầu với y, không nói lời nào loáng cái đã biến mất vào trong hiên, rất nhanh phóng lên lầu hai.
Lầu hai tổng cộng có mười gian phòng, đều để cho khách nhân đến mã tràng thay y phục, Tô Hoàng tìm suốt năm căn phòng, khi cánh cửa căn phòng thứ sáu mở ra cuối cùng cũng bắt gặp Ngụy Anh Kiệt đã thay xong trường bào lam sắc sang tiễn y.
“Ai nha, Ngụy công tử ở đây ư, thực vô ý quá, mới rồi ta thay y phục ở chỗ này, có đánh rơi một vật”. Tô Hoàng vội chắp tay nhận lỗi.
“Không sao không sao”, Ngụy Anh Kiệt cười đáp lễ, “Tô ngũ công tử xin cứ tự nhiên”
Tô Hoàng bước tới trước một gian tủ, khéo léo che người, lén lấy ra từ trong ngực một ngọc ban chỉ [], lúc này mới vô cùng cao hứng xoay người lại thân thiết nắm tay, cười nói: “Ha ha, tìm được rồi, quả nhiên là rơi ở chỗ này”
“Tìm được là tốt rồi”, Ngụy Anh Kiệt trong lòng có chuyện che giấu, điệu bộ tươi cười có chút khiên cưỡng, “Ngọc ban chỉ này chỉ nhìn qua đã biết là vật có giá trị không tầm thường, nếu như đánh mất thật đúng là đáng tiếc”
“Giá trị chỉ là vấn đề nhỏ, đây chính là vật tổ tiên truyền lại, bằng hữu quen biết ta đều biết, lúc nào ta cũng mang nó theo, trước đây có một lần không cẩn thận cũng từng làm rơi mất, nhưng bởi vì tất cả mọi người đều biết nó là của ta, liền đem trả lại”
“Vậy thật đúng là vô cùng may mắn”. Ngụy Anh Kiệt gượng gạo tiếp chuyện, ánh mắt dao động thoáng liếc về phía cửa phòng nghỉ.
“Ta thấy Ngụy công tử cũng thay y phục xong rồi, chi bằng chúng ta ra ngoài thôi?” Tô Hoàng sửa lại tay áo, tùy tiện nói.
“A, ta…” Ngụy Anh Kiệt lập tức chột dạ, nhưng nhất thời không tìm được lý do thoái thác, bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Lúc này, Tô Hoàng bỗng nhiên nhìn về phía cửa nhíu mày kinh ngạc, cao giọng nói: “A, Chu phó thống lĩnh sao cũng tới đây?”
Ngụy Anh Kiệt đương ở trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, nghe thấy vậy sắc mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ, vội quay đầu lại. Trong chớp mắt hắn dời đi đường nhìn, từ trong ống tay áo Tô Hoàng nhanh như chớp xuất hiện một lưỡi đao bén nhọn, hàn quang chợt lóe, không chút lưu tình rạch một đường ngang cổ đối phương, máu văng tung tóe, tiếp tục một đao bổ về phía sau ót Ngụy Anh Kiệt.
Nếu như chính thức giao thủ, hai người võ công trong phòng hẳn là ngang nhau, nhưng đây lại là tấn công bất ngờ khiến cho Ngụy Anh Kiệt ngay từ đầu đã mất đi khả năng chống trả, thân thể chao đảo, cổ họng bị cắt đứt chỉ phát ra được mấy tiếng ú ớ, con ngươi đã bất động.
Tô Hoàng nhanh chóng ngồi thụp xuống, cẩn thận tìm kiếm trên thi thể Ngụy Anh Kiệt, cuối cùng cũng tìm được trong túi lớp áo lót một ống tròn bằng bạc rất nhỏ có thể nắm gọn trong lòng bàn tay, xoay mở nắp ống, bên trong quả thực có một cuộn vải ghi đầy chữ, chính là danh sách thành viên Vũ tổ chuẩn bị giao cho Tử Y Kỵ. Tô Hoàng nhìn lướt qua, đang định lấy hỏa chiết tử [] thiêu hủy nó, đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng động, vội vàng giấu vào trong ngực, ló đầu ra nhìn xung quanh.
Hành lang trống không, cũng không có người, Tô Hoàng đang muốn trở lại trong phòng, âm thanh giẫm lên cầu thang cọt kẹt lần thứ hai vang lên, lúc này âm thanh vô cùng rõ ràng, hơn nữa cũng đã xác định được phương hướng
Đó là ở lầu ba.
Trong khoảnh khắc, Tô Hoàng lập tức ý thức được mình cùng Mục Tiễu Địch đều phạm phải một sai lầm cực lớn.
Bọn họ cho rằng Ngụy Anh Kiệt nếu đã lựa chọn nơi này để gặp mặt Chu Phong, chắc chắn trước tiên sẽ nghĩ cách đuổi hết mọi người trong lâu đi, cho nên chỉ canh chừng thủ vệ phía trước tòa lâu, hoàn toàn không ngờ bên trong Phiêu Diệp hiên còn có người khác.
Âm thanh giẫm trên bậc cầu thang kẽo cà kẽo kẹt vang lên không nhanh không chậm, rất có nhịp điệu, Tô Hoàng vội vàng đóng sập cánh cửa phòng phía sau lại, nhanh như chớp lách mình tới đầu kia hành lang ẩn nấp.
Tiếng bước chân trên cầu thang đình chỉ giây lát, sau cùng không theo mong muốn của Tô Hoàng bước tiếp xuống dưới lầu, mà lại rẽ vào lối hành lang đi về phía căn phòng chứa thi thể.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong đầu Tô Hoàng lướt qua đủ loại ý nghĩ.
Làm thế nào để ngăn cản người kia? Nhưng cho dù cản được trong chốc lát, thi thể kia chung quy vẫn sẽ bị người phát hiện, vậy đến lúc đó người kia chắc chắn sẽ cảm thấy mình vô cùng đáng ngờ…
Trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống bỏ chạy? Nhưng không chừng người kia từ đây có thể nhìn được bóng lưng hắn, hơn nữa Mục Tiễu Địch vẫn còn canh gác trước lâu…
Nếu đã vậy… Diệt khẩu…
Tiếng bước chân tựa như muốn giẫm nát ngực hắn, từng bước từng bước áp sát. Tô Hoàng cắn răng, đang ẩn thân ở góc ngoặt, xuất hiện trên hành lang.
Ánh mắt đầu tiên vừa chạm nhau, hai người đều kinh hãi tới nhảy dựng.
“Tô huynh! Đã lâu không gặp!” Ngạc nhiên ban đầu qua đi, đối phương vui vẻ kêu lên.
Tô Hoàng điều chỉnh vẻ mặt cực nhanh, lộ ra nét tươi cười, đồng thời rảo bước về phía hắn: “Lại gặp được ngươi, đang làm gì thế?”
“Thật ngại quá”, Nam Cận gãi gãi ót, có phần ngượng ngùng cười, “Ta lại phải đi tìm đồ, thế nhưng tìm khắp ba tầng lâu đều không thấy, muốn tìm lại ở lầu hai một lần nữa”
Đi tiếp về trước ba gian phòng nữa, có một thi thể máu chảy đầm đìa nằm xõng xoài trên mặt đất, sao có thể để hắn tìm? Bởi vậy cho dù trong lúc cấp bách không nghĩ ra được lý do nào thỏa đáng, Tô Hoàng vẫn lập tức cười nói: “Lại đi tìm yêu bài à? Ta tìm giúp ngươi”
“Không phải…” Sắc mặt Nam Cận hơi ửng đỏ, “Không phải cái gì quan trọng đâu, chỉ là một món đồ nhỏ Lệ thống lĩnh tiện tay cho ta thôi, mất rồi thì quên đi”
Cho dù đang ở thời khắc khẩn trương, Tô Hoàng vẫn không tránh khỏi thấy sững sờ. Trong suy nghĩ của hắn, cứ cho là tiện tay đi, Lệ Vĩ vẫn không giống loại người tặng cho người khác một món đồ nhỏ.
Lúc này Mục Tiễu Địch ở dưới lầu đã phát hiện ra tình huống khác thường, chạy vội lên đây, nhìn thấy Nam Cận, cũng ngẩn ra, trong mắt lập tức hiện sát khí.
Nhận ra ý đồ của cộng sự Tô Hoàng trong lòng khẽ run lên. Không thể phủ nhận hắn rất thích Nam Cận, không phải tới lúc vạn bất đắc dĩ thì tuyệt không muốn chọn phương pháp cuối cùng là diệt khẩu. Bởi vậy khi thấy Mục Tiễu Địch từng bước lại gần, hắn vội kéo tay Nam Cận, cười nói: “Nếu đã không phải vật gì quan trọng, vậy không cần tìm nữa. Ngươi cũng phải tham gia thi đấu mã cầu chứ? Sắp muộn mất rồi, chúng ta đi thôi”. Không để ai phân trần, nói rồi liền kéo hắn xuống lầu.
Nam Cận lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là người nhu hòa, bởi vậy hắn không hề giãy dụa, tùy ý Tô Hoàng lôi kéo, men theo con đường nhỏ rải đá vụn phía bên trái Phiêu Diệp hiên, chạy về phía mã tràng. Mục Tiễu Địch ở phía sau hết nghiến răng lại giậm chân, nhưng chẳng còn cách nào khác, cũng chỉ có thể đuổi theo.
Thân ảnh ba người vừa mới biến mất không bao lâu sau, Chu Phong cuối cùng cũng thoát khỏi An vương thế tử, vội vã đi vào đại môn Phiêu Diệp hiên.
Tô Hoàng kéo Nam Cận tới mã tràng, mới kịp thở hổn hển mấy hơi, An vương thế tử tròn xoe đã lăn tới trước mặt hắn, lớn tiếng nói: “Tô Hoàng, chúng ta bàn bạc với nhau rồi, ngươi ở trong nhóm đầu tiên lên tràng!”
Tô Hoàng cả kinh, nhất thời không thể tiếp nhận lời nói, đứng sững. MụcTiễu Địch ở phía sau đã đuổi kịp, đứng giữa hai người bọn họ, An Khánh lập tức cười lớn cũng vươn tay vỗ vỗ vai y: “Ngươi cũng ở trong nhóm đầu tiên a, nghe nói ngươi rất lợi hại, lần này phải cho chúng ta mở mang tầm mắt một chút đó nha”
Đối với nhiệt tình của An vương thế tử, Mục Tiễu Địch cũng đáp trả bằng nụ cười thân thiết, mặc dù biểu tình rất hoàn hảo, nhưng khi đường nhìn lướt qua bàn tay phải đặt trước ngực Tô Hoàng, vẫn không tránh khỏi run lên.
Bàn tay phải ấy, ngón cái hướng lên, ngón trỏ khum tròn, ba ngón còn lại cách xa nhau giống như móng vuốt, áp chặt trên ngực.
Động tác này biểu lộ, danh sách mặc dù đã tìm được, nhưng chưa kịp tiêu hủy.
Não bộ hoạt động với tốc độ nhanh nhất, Mục Tiễu Địch đột nhiên nhíu mày, nắm chặt tay Tô Hoàng, ngữ điệu rất cấp bách nói: “Ngũ đệ, ta vừa nhớ ra, viên nhân sâm thủ ô bá mẫu thường uống đã hết, chẳng phải bá phụ lệnh cho ngươi ngày hôm nay nhất định phải phối dược tiếp sao?”
“A?” Tô Hoàng mặt hốt mày hoảng vỗ trán, “Trời ạ, ta sao có thể quên mất chứ, thảm rồi, nếu như phụ thân về nhà phát hiện ra ta chưa làm, thì…”
“Có gì đâu”, An Khánh tỉnh như không lắc lắc ngón tay mập mạp, “Ta phái người đi làm là được, lão phu nhân phối dược ở dược đường nào?”
“E là không được”, Tô Hoàng cười cười nói, “Phương thuốc gia mẫu dùng có chút đặc biệt, ta phải tự mình đi xem”
“Vậy…” An Khánh nỗ lực suy nghĩ một lúc, “Vậy ngươi mau đi mau về, ta đổi ngươi thành nhóm thứ hai vào sân”
Tô Hoàng hơi nhếch khóe miệng, quay sang nhìn Mục Tiễu Địch, vừa muốn mở lời, đã bị cộng sự nhanh như chớp cắt ngang: “Ngũ đệ nhanh đi đi, dù sao đã có ta trên sân, sẽ đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy luôn”
Ánh mắt hai người giao nhau giữa khoảng không, mặc dù chỉ trong thời gian rất ngắn, nhưng cộng tác ăn ý nhiều năm cùng với nhiều lần trải qua sống chết, tâm linh tương thông giúp bọn họ đều có thể minh bạch suy nghĩ trong đầu đối phương.
Tô Hoàng không muốn để mặc Mục Tiễu Địch một mình ở lại chốn thị phi này chỉ mình hắn ly khai, nhưng trên người cất giấu danh sách vô cùng quan trọng kia, chỉ có thể quyết định như vậy; mà Mục Tiễu Địch lại nghĩ hành tung hai người từ đầu đã đủ đáng ngờ, lúc này lại cố gắng viện cớ đi cùng hắn sẽ chỉ càng làm người khác sinh nghi, cho nên lưu lại quan sát sự tình phát sinh kế tiếp là lựa chọn tốt nhất.
“Ta ra ngoài trước một chuyến, sẽ trở về nhanh thôi”. Sau khi hạ quyết tâm, Tô Hoàng hít sâu một hơi, quay về phía Nam Cận vẫn luôn đứng cạnh hắn, vẽ ra một nụ cười, “Vốn muốn bồi ngươi, thực không phải…”
“Không sao”. Nam Cận khẳng khái nói, “Việc trong nhà quan trọng, lát nữa gặp lại”.
Tô Hoàng gật đầu, không nhiều lời, xoay người đi về phía đại môn mã tràng, chưa tới hai bước, đã như chuyển thành chạy.
Nhưng khi hắn chỉ còn cách hàng rào đại môn làm bằng gỗ mười thước, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng của Chu Phong: “Đóng cửa lại, một người cũng không cho ra!”
Tô Hoàng lập tức dừng bước. Lúc này nếu hắn muốn cưỡng chế lao ra khỏi đại môn cũng không phải chuyện quá khó, thế nhưng lao ra rồi thì sao? Nơi này là kinh đô, là địa bàn của Tử Y Kỵ, lực lượng của chúng rất hùng hậu, ở đây lại có quá nhiều người biết hắn là Tô ngũ công tử, một khi có hành vi nào bất thường, không chỉ mang tới tai họa cho người nhà, đối với Nam Cực Tinh mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Bên trong mã tràng lúc này vô cùng hỗn loạn, Chu Phong đã nhanh chóng chỉ thị một loạt mệnh lệnh cho thủ hạ của hắn, bao gồm cả trong thời gian ngắn nhất phong bế toàn bộ lối ra của mã tràng, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào, tập trung tất thảy mọi người tại khoảng đất trống chính giữa sân bóng, lại phái người lục soát kỹ lưỡng từng ngóc ngách nhỏ nhất. Rất hiển nhiên, mục đích của Chu Phong, ngoại trừ truy tìm hung thủ giết người, hắn càng hi vọng tìm được danh sách hẳn là còn chưa mang ra khỏi mã tràng này.
Tô Hoàng chầm chậm quay đầu, bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của cộng sự.
Hai người trong lòng đều rõ ràng, bọn họ lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh mỗi giây mỗi phút đều đầy rẫy nguy cơ, sinh tử phúc họa khó có thể đoán định trước, rất có thể thời khắc tiếp theo chính là tử kỳ huyết nhục đầm đìa.
May mắn thay, bọn họ vẫn còn có nhau, chỉ cần ở cùng một chỗ, hai bên có thể chống đỡ cho nhau, không bị con sóng sợ hãi nhấn chìm.
Thi đấu mã cầu lần này là do An Khánh khởi xướng, cho nên ngay từ đầu hắn cao hứng tới muốn nhảy cẫng, là kẻ mong chờ nhất, cục diện bất ngờ xoay chuyển thành thế này, hiển nhiên cực kỳ bất mãn, thở phì phì đi tới trước chất vấn Chu Phong đang muốn làm gì.
Mà Chu Phong lúc này bởi vì tin mật liên tiếp bị chặn, thật vất vả mới có được tay trong ở Nam Cực Tinh vậy mà cũng bị chặt đứt, không biết Ngư Khánh Ân và Lệ Vĩ sẽ trừng phạt sai lầm này của y như thế nào, trong lòng lo sợ cùng phẫn nộ đan xen, vừa nhìn thấy An Khánh, nghĩ tới nếu không phải tại hắn dây dưa, nói không chừng mình đã có thể ngăn chặn việc Ngụy Anh Kiệt bị giết, càng thêm tức giận, lạnh lùng nói: “Ngụy công tử ở Phiêu Diệp hiên bị người ta cắt đứt cổ họng, ngoại trừ điều tra hung thủ, thế tử cho rằng ta muốn làm gì?”
Lời vừa nói ra, xung quanh lập tức nhốn nháo. Những cậu công tử này vốn hưng trí bừng bừng tới đây để chơi đùa vui vẻ một phen, kết quả lại xuất hiện một thi thể thật đáng sợ, cỗ thi thể này còn là người ai nấy đều quen biết, vừa mới nãy vẫn còn nói chuyện cùng nhau, tất cả nhất thời đều sợ đến hồn vía bay sạch, sắc mặt An Khánh cũng thoáng cái xám xịt, bộ dạng hoang mang sợ hãi.
Nam Cận hơi nhíu mày, dường như có chút đăm chiêu liếc nhìn Tô Hoàng, sau đó liền giơ tay bóp trán, làm ra vẻ vô tình chuyển dịch tầm nhìn.
Qua mấy lần tiếp xúc, Tô Hoàng biết Nam Cận vẫn luôn là con người nhu hòa, không thích làm khó người khác, hơn nữa quan hệ với Chu Phong từ trước đến nay vẫn không tốt, bởi vậy hắn gần như có thể dám chắc, mặc dù Nam Cận trong lòng tránh không khỏi nghi ngờ, nhưng chắc hẳn hắn sẽ không nói ra.
Lúc này những Tử Y Kỵ thực thi nhiệm vụ phong tỏa tới báo cáo với Chu Phong, tất thảy mọi người đều đã được tập trung lại giữa mã tràng, không phát hiện ra bên ngoài có ai khả nghi.
Chu Phong ừ một tiếng, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám người.
Đám vương tôn công từ này ai ai cũng được nuông chiều từ bé, nhát gan vô cùng, án mạng cách bọn họ gần như vậy, đã vượt quá giới hạn tâm lý bọn họ bình thường có thể chịu được, lúc này mỗi người đều có chút luống cuống rối bời, bởi vậy khi Chu Phong lấy lí do tìm kiếm hung khí lạnh lùng đưa ra yêu cầu lục soát người, không ai dám phản đối, ngay cả An Khánh cũng không dám ho he lấy một tiếng.
Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch gắt gao nắm chặt tay nhau, cả hai đều cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương đang gia tăng. Con em thế gia trong kinh thành đều mang theo bên mình một thanh chủy thủ nho nhỏ, hay đoản kiếm gì đó, đây là một loại thời thượng, đại bộ phận những người có mặt ở đây bên mình đều có, bởi vậy Tô Hoàng cũng không lo lắng lưỡi đao sát hại Ngụy Anh Kiệt bị phát hiện. Thứ khiến hắn lo lắng, là danh sách chứa đựng sinh tử tồn vong của các chiến sĩ Vũ tổ.
Chu Phong lần này mang đến cũng không nhiều người, nhân số chỉ có hai mươi, mà số công tử cùng tùy tùng cần phải lục soát nhiều gấp năm lần, đành phải một người lục soát vài người.
Trước ánh mắt bao người, Tô Hoàng mặc dù gấp đến độ ngay cả mí mắt cũng nóng lên, nhưng vẫn không có bất cứ động tác nào, chỉ có thể phó mặc số phận đứng yên tại chỗ, chờ tới khoảnh khắc cuối cùng phải đập nồi dìm thuyền, hi vọng vạn bất đắc dĩ, có thể liều mạng hủy đi danh sách kia.
Lục soát người bắt đầu, toàn bộ mã tràng yên ắng tĩnh lặng, chỉ có tiếng tim đập thình thịch hòa cùng tiếng thở nặng nhọc, chốc chốc lại soát ra mấy loại binh khi tiểu đao tiểu kiếm, ném xuống dưới chân những chủ nhân của chúng. Tô Hoàng thầm cắn chặt răng, nhắm chặt mắt.
Khi hắn mở mắt ra, giật mình phát hiện Nam Cận đã đang đứng trước mặt hắn.
“Đắc tội rồi, Tô huynh”. Nam Cận cúi đầu nói một tiếng, nâng tay, bắt đầu lục soát từ vai hắn trở xuống, thủ pháp vô cùng thành thạo, động tác cũng rất nhanh nhẹn, hiển nhiên đã được huấn luyện kĩ càng.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Hoàng dường như mới lần đầu tiên chân chính nhận thức được, hắn là một Tử Y Kỵ.
Hắn là địch nhân.
Biểu tình của Nam Cận rất chăm chú, ngón tay linh hoạt di chuyển dọc theo cánh tay, trượt theo xương sườn, rồi dời tới trước ngực, lục soát khắp ngực hắn, chạm phải chiếc ống nhỏ kia.
“Bùa hộ mạng thôi, là mẹ ta xin trong miếu, nhất định bắt ta mang theo”. Tô Hoàng dùng ngữ điệu thản nhiên nói.
Mi mày khẽ rung rung, ngón tay Nam Cận tiến vào tà áo, đầu ngón tay tỉ mỉ tiếp xúc với bề mặt trơn nhẵn của chiếc ống bạc, ánh mắt trong veo, nhưng ánh sáng xao động hắt lên từ sâu thẳm đáy mắt ấy, Tô Hoàng nhìn ra rất rõ ràng, Nam Cận không hề tin.
Hắn không tin đây là một chiếc bùa hộ mạng bình thường.
Bốn ánh mắt lẳng lặng giằng co, dường như đã lâu lắm, lại dường như chỉ mới một lần chớp mắt. Tứ chi bởi vì khẩn trương mà tê dại, tới khi khôi phục, máu lưu chuyển trở lại, bàn tay Nam Cận đã từ thắt lưng dời đến trên đùi hắn, tiếp đến mắt cá chân, sau cùng hắn đứng lên, cũng không nhìn Tô Hoàng lấy một lần, lập tức chuyển sang người khác.
Dưới chân Tô Hoàng, chỉ có một thanh đoản kiếm nhỏ bị ném xuống, coi như vật khả nghi bị soát được.
Lộn xộn qua đi, Chu Phong lần lượt kiểm tra những đồ vật bị soát ra, nhưng cũng không thu được kết quả nào. Một lúc sau, đám công tử quen thói ngạo mạn bắt đầu không nhịn được, dần dần lại nhốn nháo, có người nhỏ giọng oán giận, cũng có người lớn tiếng kêu la, cục diện có phần không còn khống chế được.
Tìm không được người khả nghi, Chu Phong bất đắc dĩ buộc lòng phải ghi lại tên những người ở đây rồi phân phó thủ hạ mở đại môn mã tràng thả người.
Tô Hoàng cuối cùng cũng có thể thầm thở phào nhẹ nhõm, quệt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh lên vạt áo. Mục Tiễu Địch tiến lên kéo vai cộng sự để hắn tựa vào người mình, hai người hòa vào đám người hỗn loạn đổ về phía đại môn.
Nhưng ngọn lửa hi vọng vừa mới lóe sáng ngay lập tức đã tắt dụi, dòng người ly tán như thủy triều kia, đến cùng vẫn không đủ mạnh mẽ nhấn chìm bờ đê.
Chú thích:
[] ban chỉ: vốn là một công cụ dùng để giữ dây cung trong khi kéo cung bắn tên, được đeo vào ngón cái tay phải xạ thủ, dùng để bảo vệ ngón này khỏi bị thương do kéo dây cung.
ngọc ban chỉ
[] hỏa chiết tử: một công cụ đơn giản dễ dàng mang theo bên người, dùng để chiếu sáng hoặc châm lửa. Hỏa chiết tử được làm bằng cách dùng giấy cuộn hỗn hợp nguyên liệu lại bên trong, sau khi châm lửa liền thổi tắt, lúc này tuy không thấy ngọn lửa nhưng vẫn thấy được sắc đỏ cháy sáng, giống như lửa còn sót lại cháy âm ỷ trong đống tro tàn, có thể duy trì như vậy trong một thời gian rất dài. Khi châm lửa chỉ cần thổi một hơi là có thể cháy trở lại, tuy nhiên cần phải có kỹ xảo thổi, phải thật nhanh thật mạnh thật dứt khoát.