Nam Cực Tinh

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG

So với Tô Hoàng lòng nóng như lửa đốt Mục Tiễu Địch may mắn hơn một chút, bởi vì thương tích trầm trọng, khi còn trong sơn động phần lớn là hôn mê, khi tỉnh táo lại thì đã được các Nhạn Tinh cứu ra, hơn nữa lại lập tức biết được tin tức về Tô Hoàng, xem như là chịu khổ ít hơn một chút, nhưng bởi vì nghĩ tới thương tích của cộng sự, dọc đường đi vẫn không tránh khỏi lo lắng, bởi vậy khi hai người gặp mặt, đằng đẵng suốt một canh giờ, chỉ biết tay nắm tay cùng chăm chú nhìn ngắm đối phương, một câu cũng không nói nên lời, sau cùng vẫn là Tiểu Huống mấy lần đi vào đều chỉ nhìn thấy bọn họ như vậy, nhịn không được, đi tới gõ lên đầu mỗi người một cái, xẵng giọng: “Hai người các ngươi là cộng sự hay tình nhân vậy, không thấy buồn nôn à? Xem xem hai con mắt cũng muốn buồn ngủ luôn rồi, nhìn lâu như vậy không ngại đau mắt?”

Mục Tiễu Địch xoa đỉnh đầu bị đánh, bất mãn nói: “Này, chúng ta vẫn đang là người bệnh đấy, cư nhiên hạ độc thủ nặng như vậy!” Nói rồi xoa xoa ngực, cường điệu ho thêm mấy tiếng, ai dè Tiểu Huống một bộ ý chí sắt đá đứng yên tại chỗ, trái lại Tô Hoàng lo lắng ôm lấy bả vai y, nhỏ giọng hỏi: “Thấy thế nào?”

“Không sao không sao,” Mục Tiễu Địch nhanh chóng an ủi nói, “Ta đỡ nhiều rồi, mới nãy là gạt Tiểu Huống thôi, hắn gần đây vẫn luôn đố kị chúng ta tình cảm tốt đó mà…”

Tiểu Huống đảo cặp mắt trắng dã, xoay người một lần nữa rời khỏi phòng.

Bàn tay Tô Hoàng đặt trên ngực Mục Tiễu Địch chậm trãi trượt xuống, đầu cúi gằm.

Quãng thời gian sinh tử khó đoán định này, tràn ngập trong đầu đều là y, không biết đã suy nghĩ biết bao nhiêu lần nếu như có thể một lần nữa gặp lại y sẽ nói những gì, nhưng lúc này vui mừng cảm kích trào dâng trong lòng, lại không biết nên nói gì mới phải.

“Tiểu Hoàng…” Mục Tiễu Địch nhỏ giọng gọi hắn, mu bàn tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt không chút máu của hắn, “Ngươi có thể nằm gần hơn một chút không? Nằm sát cạnh ta…”

Tô Hoàng sống mũi cay cay, chậm rãi nhích cơ thể lại gần, dựa sát vào ngực Mục Tiễu Địch, vầng trán chạm vào hai gò má y, dường như âm ấm lành lạnh, lại dường như nóng hầm hập, cảm giác được bên hông có cánh tay ôm chặt, khoảng cách giữa cơ thể với cơ thể khi ấy tiến dần về không. Nhiệt độ cơ thể đồng thời truyền sang cho nhau, hai người đều khe khẽ thở nhẹ một tiếng thoải mái.

“Ngươi còn sống…” Đồng thời mở miệng, đồng dạng câu nói, đồng dạng ngữ khí cảm tạ.

Tâm tình trong lòng lúc này thuần khiết mà trong trẻo, cũng không còn muốn suy nghĩ xem phần tình cảm này là rốt cuộc là thứ cảm tình gì, chỉ cảm thấy hai bên không mất đi sự tồn tại, đã là ân huệ lớn nhất của trời xanh rồi.

Gắt gao ôm lấy nhau hồi lâu, Tô Hoàng mới chậm rãi mở miệng, buồn bực nói: “Hai người chúng ta tuy rằng đều còn sống, nhưng tổn thất lần này thực sự quá nghiêm trọng, biết bao nhiêu người không thể quay trở về…”

“Còn có gia đình các huynh đệ tử nạn bị Ngư Khánh Ân diệt toàn gia… Nếu như không phải tin tức xác thực hai người chúng ta còn sống tới mau, bên trên thiếu chút nữa đã phái người thông báo cho người nhà hai chúng ta trốn khỏi kinh thành rồi…”

“Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc thì chỗ nào có vấn đề chứ?” Tô Hoàng hốc mắt phiếm đỏ, cánh tay ôm lấy cộng sự đặt trên lưng y hơi khẽ run rẩy.

Mục Tiễu Địch rút một chiếc gối mềm từ phía sau mình kê lưng cho Tô Hoàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng thái dương cùng hai gò má hắn, nói: “Trên đường được đưa tới đây ta đã gặp Tề đại ca, thương tích của hắn cũng không nhẹ, nhưng tình trạng vẫn khá tốt, hắn nói cho ta biết một ít tình hình mới tra được”

“Là gì?” Tô Hoàng lập tức ngẩng đầu.

“Hành động lần này thất bại, có hai nguyên nhân, thứ nhất, bởi vì Đinh tử của chúng ta trà trộn trong Tử Y Kỵ bị phát hiện, bởi vậy ngay từ đầu, tin tức nhận được đều là giả…”

“Bị phát hiện? Vậy… Đinh tử kia chẳng phải là rất nguy hiểm sao, hắn hiện tại thế nào rồi?”

“Bị nghiêm hình tra khảo đã cắn lưỡi tự sát, thi thể vẫn còn treo trước cổng thành”

Tô Hoàng đau lòng khép mi, “Nguyên nhân thứ hai là gì?”

“Bên trong chúng ta có nội gián”

Tô Hoàng kinh hãi, nhịn không được hít vào một hớp khí lạnh: “Là ai?”

“Còn chưa điều tra ra, nhưng nghe nói đã xác định được mục tiêu…” Mục Tiễu Địch hơi ngả người về phía sau, ngón tay luồn vào mái tóc buông rơi của Tô Hoàng, “Chúng ta sống sót, phải đối mặt với tình cảnh càng nguy hiểm hơn, trước khi điều tra ra nội gián là ai, ngay cả người nhà của chính mình cũng không thể nói quá nhiều”

“Ta biết rồi” Tô Hoàng trịnh trọng gật đầu, “Chờ dưỡng thương khỏe lại, chúng ta lập tức trở về kinh thành, còn rất nhiều chuyện phải làm. Hơn nữa sau khi hiệp ước đồng minh giữa Ngư Khánh Ân và Hồ tộc đạt thành…”

“Việc này ngươi yên tâm,” Trên mặt Mục Tiễu Địch hiện nét tươi cười, “Sứ giả Hồ tộc cuối cùng kia tuy suôn sẻ rời khỏi kinh thành, nhưng không vượt qua được Trường Giang, các huynh đệ khu Tô Bắc [] đã giết hắn rồi”

“Thật không?” Tô Hoàng hưng phấn muốn bật người dậy, trong ngực liền trào lên đau nhức, đau đến mức hắn liền lập tức cúi gập lưng.

“Loạn động cái gì?” Mục Tiễu Địch trong lòng không khỏi đau xót mà mắng hắn một câu, kéo cộng sự về nằm lại lên gối, cả giận nói, “Ngươi còn như vậy ta sẽ không nói cho ngươi nghe nữa”

“Được được, ta không loạn động nữa” Tô Hoàng vội hạ thấp ngữ điệu rất đỗi nhẹ nhàng, “Ngươi mau nói tiếp đi”

“Thực sự không loạn động nữa?”

“Thật mà”

“Sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta nói?”

“Ừ, nhất định rồi”

“Ta nói cái gì thì nghe cái ấy?”

“Ừ!” Tô Hoàng nắm lấy cánh tay y, “Ngươi mau nói a, còn có tin gì mới?”

Mục Tiễu Địch suy nghĩ một lát, “Dường như không còn, đều đã nói hết rồi”

Sau chốc lát trầm mặc, một chiếc gối hung hăng đập tới.

Xem chừng thực sự có thể nhờ ganh đua, sắp xếp Mục Tiễu Địch và Tô Hoàng ở trong cùng một phòng, thân thể hai người bọn họ đều bình phục rất nhanh, tiếp tục tĩnh dưỡng thêm mười ngày nữa, thương thế cũng đã tốt tới bảy tám phần, ngay sau đó liền có chút vội vã muốn quay trở về kinh thành. Nhưng lúc đầu xin với cấp trên mấy lần, đều bị bác bỏ vì nguyên nhân thế cục bất ổn, mãi cho đến khi hai người đều cho rằng không thể được nữa, đột nhiên lại truyền tới chấp thuận, cho phép hai người bọn họ trở về kinh thành theo thu xếp của Nhạn Tinh.

Để ngoại hình trông giống với xuất môn du ngoạn hơn một tháng, hai người dưỡng thương trong mật thất dưỡng tới trắng trắng trẻo trẻo cố tìm mọi cơ hội phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, thế nhưng tới tận lúc có thể nhìn thấy cánh cổng kinh thành cao ngất, khuôn mặt Tô Hoàng vẫn chỉ đổi sắc có tí chút.

“Êu, ngươi làm thế nào phơi nắng thế?” Tô Hoàng đố kị trừng mắt nhìn làn da màu lúa mạch rám nắng của cộng sự, cau mày hỏi.

“Quan hệ gì đâu,” Mục Tiễu Địch cười dỗ dành hắn, “Dù sao cha mẹ ngươi đều biết ngươi rất khó bắt nắng, nếu thực sự không được, ta kiếm chút tro than xát cho ngươi nhé?”

“Ta thèm vào xát” Thở phì phì càu nhàu một câu, vừa ngẩng đầu, g ngực đột nhiên thắt lại.

Sừng sững trước mặt, cổng thành phía tây kinh thành dòng người qua lại như mắc cửi.

Thời gian đã trôi qua hơn một tháng, phía trên cổng thành quen thuộc đã khôi phục dáng vẻ cũ, không còn treo thi thể đồng bạn từng kề vai sát cánh chiến đấu, nhưng khi hai người một lần nữa đi qua bên dưới vòm cổng xếp từ những phiến đá xanh ấy, trong lòng hàn ý buốt giá cùng căm phẫn sục sôi vẫn như cũ nhịn không được trào dâng trong lòng.

Hai người cộng sự, bất tri bất giác siết chặt lòng bàn tay nhau.

Hòa vào dòng người rộn ràng náo nhiệt trên đường phố, ngẫu nhiên chạm mặt người quen thân thiết tới chào hỏi; lúc đi ngang qua Tùng Nguyệt tửu lâu, ngẩng đầu trông lên, Tiểu Huống hoàn thành chức trách thầy thuốc tạm thời đã trở lại vị trí nguyên bản của mình ở lầu hai khẽ nở nụ cười, dường như ý muốn hoan nghênh bọn họ trở về.

Hai người bước qua đại môn Tô phủ, người hầu trong sân kinh hỉ tiến về trước hành lễ, sau đó chạy như bay vào bên trong thông báo, gặp lại mọi người trong nhà ở đại sảnh, trưởng bối không tránh khỏi oán giận bọn họ ra ngoài chơi quá lâu.

Bọn họ trên mặt đều là vẻ tươi cười rạng rỡ, dâng lên lễ vật mua tạm, kể lể một hai câu chuyện thú vị căn bản không hề phát sinh trên đường đi, mọi người hòa thuận vui vẻ ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, trong bữa ăn cảm thán nói về lần ám sát đẫm máu một tháng trước, Tô Hoàng đột nhiên cảm thấy hai gò má trở nên cứng đờ, tựa hồ có phần không kiềm chế được biểu tình, bi thương trong lòng dường như cũng không sao kìm nén được.

Ngay lúc ấy Mục Tiễu Địch đặt tay lên bả vai cộng sự, lòng bàn tay mang theo tình cảm ấm áp xuyên qua lớp quần áo ngấm vào da thịt. Tô Hoàng ngoảnh sang nhìn vào mắt y, hít vào một hơi thật sâu, khóe môi hơi mấp máy.

Có lẽ hiện tại và một tháng trước không còn giống nhau, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn phải tiếp tục tranh đấu.

Bọn họ vẫn nguyên vẹn niềm tin của người chiến sĩ Nam Cực Tinh, hơn nữa trên vai càng gia tăng trách nhiệm của những đồng bạn đã mất.

Cơ hồ mới ngày thứ hai sau khi trở về nhà hai người đã bắt đầu chấp hành một số nhiệm vụ nhỏ, thời gian đa phần là vào buổi đêm, bởi vậy luôn phải ngủ bù vào ban ngày, ngay cả Mục Đông Phong cũng bắt đầu thắc mắc vì sao nhi tử gần đây lại thích ngủ như vậy.

Tuy nhiên đến ngày thứ bảy sau khi hồi kinh, Tô Mục hai người lại khác với bình thường, sáng sớm đã thức dậy, cùng cha mẹ ăn bữa sáng, lại ở sân sau luyện công một lúc, sau đó liền thay đổi quần áo, ra ngoài đi dạo.

Ở trong nhã gian Tùng Nguyệt tửu lâu ăn qua loa thứ gì đó, sau khi trông thấy hai chữ ‘mẫu đơn’ viết trên lòng bàn tay tiểu nhị Tiểu Huống, hai người tính tiền ly khai, đi dạo một vòng rồi tiến vào Chuế Cẩm lâu rất có tiếng tăm trong kinh thành, chọn gian phòng có tên là ‘mẫu đơn’, tự do tự tại ngồi xuống.

Sau khi đóng chặt cửa phòng, hồng kỹ Phi nương tới chào hỏi bọn họ rồi mở cánh cửa thông tới một gian phòng bí mật.

Tổ trưởng Bằng tổ Tề Bôn xuất hiện bên trong gian phòng.

Bởi vì trong trận chiến tại Phục Ngưu sơn bị thương còn chưa khỏi hẳn, Tề Bôn sắc mặt có chút vàng vọt, thần tình ngưng trọng, ngồi xuống cạnh chiếc bàn tròn ở giữa căn phòng, câu đầu tiên trực tiếp nói thẳng: “Đã điều tra ra nội gián”

Thần sắc hai người Tô Mục lập tức nghiêm túc.

“Người này nguyên là phó tổ trưởng Phong tổ, gia nhập Nam Cực Tinh năm năm trước…”

Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch liếc mắt nhìn nhau, không hề nói xen vào. Dựa theo cơ cấu tổ chức Nam Cực Tinh, ngoại trừ đồng bạn trong tổ mình, sẽ không hề biết thân phận thực sự của các thành viên tổ khác, nếu như phải cùng nhau chấp hành nhiệm vụ cũng sẽ mang khăn bịt mặt, bởi vậy hai người căn bản không hề hay biết vị phó tổ trưởng Phong tổ này là ai.

“Hắn còn có thân phận, Tiểu Hoàng hẳn là biết… Hắn là cháu vợ thượng thư bộ Lại…”

“Ngụy Anh Kiệt?!!” Tô Hoàng kinh hô thành tiếng.

Tề Bôn nhíu chặt hai hàng lông mày gật đầu.

“Vậy mọi người trong Phong tổ…”

“Không sai, bởi vì y phản bội, thân phận mọi người trong Phong tổ đều đã bại lộ, nhưng Ngư Khánh Ân khó khăn lắm mới có được một Nam Cực Tinh phản bội, không muốn chúng ta tra ra Ngụy Anh Kiệt, cho nên tạm thời chưa hành động truy bắt, xem như là đã cho chúng ta một cơ hội an bài cho những người này cùng gia đình bọn họ trốn tới Giang Bắc”

“Cũng may y không biết tình hình các tổ khác, chỉ có thể bán đứng người trong tổ mình, bằng không sẽ càng thêm nguy hiểm” Mục Tiễu Địch lắc đầu cảm thán nói.

“Đúng vậy,” Tô Hoàng cũng gật đầu, “Trước đây ta cũng từng cùng hắn tiếp xúc nhiều lần, chỉ có điều hai bên đều không biết người kia cũng là Nam Cực Tinh… Hiện tại nghĩ lại thật đúng là đáng sợ…”

Tề Bôn giọng điệu trầm thấp nói: “Chuyện đáng sợ hơn cũng đã xảy ra rồi…”

Tô Mục hai người cả kinh, trừng lớn hai mắt nhìn tổ trưởng của mình.

“Bởi vì huynh đệ tử thương quá nhiều, nhân thủ không đủ, chúng ta trước lúc phát hiện ra Ngụy Anh Kiệt phản bội, đã điều y đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng Vũ tổ, thay thế cho Tiêu đại ca đã hi sinh…”

Tô Hoàng đứng bật dậy: “Như vậy chẳng phải y lại biết thêm toàn bộ thân phận anh em trong Vũ tổ sao?”

Tề Bôn mặt trầm xuống như nước lặng, gật đầu, “Đúng vậy, hôm qua y đã chính thức nhậm chức, có được danh sách. Nhưng để không bại lộ thân phận nội gián, y hành sự rất cẩn thận, không tùy tiện tiếp xúc với người của Tử Y Kỵ, bởi vậy, danh sách này hiện nay còn chưa giao ra”

Tô Mục hai người liếc nhau, đại khái đã hiểu ra chút ít.

“Đây là lí do tại sao ta lại gấp rút tìm hai ngươi. Thi đấu mã cầu [] lần này do các quý công tử kinh thành khởi xướng, may mắn trong số các chiến sĩ của chúng ta có bốn người có tư cách tham dự, nhưng chỉ có hai người các ngươi là Ngụy Anh Kiệt chưa hay biết thân phận, cho nên các ngươi có cơ hội rất lớn để tiếp cận hắn. Bởi vậy, mục đích của nhiệm vụ lần này, chính là phá hủy danh sách, xử tử phản đồ”. Truyền đạt mệnh lệnh cho cấp dưới xong, Tề Bôn mím chặt môi, dời đường nhìn về phía họ, lưỡng lự một hồi mới thấp giọng bổ sung một câu, “…không tiếc bất cứ giá nào”

Hai người cộng sự bình tĩnh nhìn nhau, nghiêm túc gật đầu, đồng thanh: “Rõ!”

Rời khỏi Chuế Cẩm lâu, hai người mặc dù biểu hiện vẫn là dáng vẻ nhàn tản, nhưng trong lòng thực chất vô cùng nặng nề. Bởi vì sự tình trọng đại, thời gian lại cấp bách, căn bản không thể vạch ra kế hoạch tỉ mỉ, nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có cách làm khách không mời mà đến, trực tiếp xông thẳng vào mã tràng.

Không ngờ có lẽ là vận khí thật tốt, vừa đi tới đầu phố, đụng mặt vị An vương thế tử mập mạp An Khánh.

“Lâu lắm không gặp các ngươi, ta tới quý phủ bái phỏng mấy lần, đều nói là đang tiêu dao bên ngoài còn chưa quay về, có phải trên đường gặp được người bạn mới nào thân thiết tới không muốn quay về rồi không?” An Khánh lớn tiếng cười, nắm chặt cánh tay Tô Hoàng, “Vừa hay, chúng ta hẹn nhau chơi mã cầu, người càng nhiều càng tốt, mau đi thôi”

Tô Hoàng giãy cánh tay, giả bộ từ chối nói: “Gia phụ mấy ngày nay quản rất nghiêm, hơn nữa không mang gậy chơi cũng chưa thay trang phục, cần gì phải đi phá hỏng hứng thú của mọi người?”

“Ngươi không đi mới phá hỏng hứng thú của chúng ta ấy” An Khánh ngẩng khuôn mặt béo tròn, quay đầu phân phó hạ nhân, “Tới phủ Tô tướng quân đem trang phục và gậy chơi mã cầu của Ngũ thiếu gia và Mục công tử tới đây, nhanh nhanh lên”

Tên tiểu tư vội vàng đáp lời, thoáng cái vụt chạy đi như làn khói thoảng, không còn thấy bóng dáng thân ảnh đâu.

Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch liếc nhau, trong lòng mừng thầm, nhưng nét mặt không mảy may để lộ bất cứ điều gì, giả bộ từ từ chối chối, bị An Khánh kiên quyết kéo lên ngựa, không nhanh không chậm tới mã tràng Tiến Phù mà các quý công tử ở kinh thành yêu thích nhất.

Ở đó đã có khoảng mười người mặc tiễn y [] đi tới đi lui, Tô Hoàng nhìn lướt qua, hiển nhiên hơn phân nửa đều là người quen biết, nhanh chóng vẫy tay chào hỏi.

“Chu đại nhân, một đội các ngài người người đều ăn bận uy vũ như vậy, rõ ràng là đang lớn tiếng dọa người, đợi lát nữa mở màn, nhớ phải thủ hạ lưu tình đó”. An Khánh đứng ở bên cạnh đột nhiên chuyển hướng về phía một người khác, cao giọng nói.

Tô Hoàng quay đầu lại nhìn, từ một phía khác của mã tràng chậm rãi đi tới bảy tám người, tất cả toàn thân đều mặc trang phục màu tím, người dẫn đầu chính là phó thống lĩnh Chu Phong, nhớ tới đồng bạn tử nạn ở Phục Ngưu sơn, khí huyết trong g ngực không khỏi nhộn nhạo, vội vàng đè nén.

“Cái gì… Muốn thi đấu với người của Tử Y Kỵ sao?” Mục Tiễu Địch cố tình đè thấp thanh âm hỏi.

“Sợ cái gì?” An Khánh đặt tay lên cái bụng tròn xoe của mình, “Chơi mã cầu chứ đâu phải đấu võ, công phu bọn họ có giỏi cũng sao so được với chúng ta khéo léo?”

Đang nói chuyện Chu Phong đã đi đến đây, nhàn nhạt cười nói: “Thế tử dự định chính mình cưỡi ngựa chỉ huy sao? Kỳ thực quý công tử các vị đều là những người thạo chơi mã cầu, chúng ta chỉ là tới góp vui, đến lúc đó phải thủ hạ lưu tình chỉ sợ là các người a”

“Ha ha,” An Khánh cao giọng cười, có phần đắc ý nhướn mày, “Thời gian còn sớm, Chu đại nhân có muốn mang theo các huynh đệ làm nóng người trước không?”

Chu Phong hơi khom người hành lễ, lùi về sau, nhìn về phía đại môn mã tràng, khóe môi khẽ nhếch.

Tô Hoàng quay đầu ra nhìn, trong lòng lập tức run lên.

Một người thân mặc trường bào lam sắc thêu hoa, sắc mặt có chút xám đen, thân hình cao lớn vừa mới trở mình xuống ngựa, ném roi ngựa cho một người hầu, bước nhanh tới.

“Ngụy công tử, ngươi hôm nay thế nào lại tới chậm thế hả?” An Khánh vui vẻ tiến ra đón, “Ngươi là tay hảo thủ của chúng ta, mong muốn giành thắng lợi của chúng ta, kia toàn bộ đều dựa vào ngươi hết đấy”

Ngụy Anh Kiệt khiêm tốn cười cười, chào hỏi mọi người xung quanh. Có lẽ bởi nhiều nguyên do, y và Chu Phong chỉ thoảng nhạt gật đầu, một câu nói chuyện cũng không có.

Giữa một đống người trong lòng trăm bề lo nghĩ, An Khánh tỏ ra vô cùng vui vẻ, cười híp mắt kéo ống tay áo rộng thùng thình của Ngụy Anh Kiệt nói: “Ngươi mặc như thế này sao chơi bóng được, còn không mau đi thay tiễn y”

Ngụy Anh Kiệt chắp tay, áy náy nói: “Có việc làm trì hoãn, không những tới muộn, ngay cả quần áo cũng chưa thay, các vị thứ lỗi, tại hạ trước tiên xin được cáo lui một lát”

An Khánh phất bàn tay béo mập bụ bẫm, “Đi đi, đi đi, mới bắt đầu thôi mà”

Ngụy Anh Kiệt khom người lui về sau, quét mắt qua chỗ Chu Phong, xoay người rời đi.

“Thế tử cứ nghỉ ngơi trước, ta có mấy người huynh đệ không hay chơi mã cầu, còn phải đi căn dặn họ một chút, cũng xin được cáo lui một lát”. Chu Phong chờ chốc lát, cũng quay sang cười từ biệt với An Khánh.

Tô Mục hai người thừa hiểu y muốn một mình đi gặp Ngụy Anh Kiệt, đang muốn tiến lên tìm cách ngăn lại, An Khánh đã vươn tay kéo Chu Phong, dương dương tự đắc nói: “Có ai không biết trong Tử Y Kỵ đều là hảo thủ, còn phải căn dặn cái gì? Gần đây ta mới có được một con ngựa hiếm thấy trên đời, vẫn luôn muốn tìm giám định ngựa đệ nhất kinh thành ngài đây để được mở mang tầm mắt, tiếc rằng ngài còn phải đi tiễu trừ bọn phản đồ Nam Cực Tinh lập công lớn, bận rộn tới mức chẳng thấy bóng dáng đâu, ngày hôm nay khó khăn lắm mới có được cơ hội này, đâu thể bỏ qua được, mau cùng ta đi xem thôi!”

Chu Phong nét mặt hơi lộ vẻ khó xử, muốn từ chối thẳng thừng, nhưng lại e ngại An Khánh dù sao cũng là dòng dõi hoàng thất, xung quanh còn có nhiều con em quan lại đi tới đi lui như vậy, buộc lòng phải đi trước với hắn, dự định tìm cơ hội nhanh chóng thoát thân sau.

Gặp được cơ hội tốt hiếm có này, Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch cũng không nán lại, lập tức đi về phía Phiêu Diệp hiên nơi thay trang phục và nghỉ ngơi của mã tràng.

Bởi vì hiện tại là khoảng thời gian chuẩn bị cho thi đấu, hầu hết mọi người đều ngồi trên ngựa làm nóng người, xung quanh Phiêu Diệp hiên gần như không có bất kì ai, đây cũng là lí do Ngụy Anh Kiệt và Chu Phong lựa chọn chỗ này làm nơi gặp mặt.

Tới phía trước lâu, Mục Tiễu Địch vỗ vai cộng sự, ra hiệu cho hắn chờ ở ngoài cửa canh gác. Tô Hoàng lập tức lắc đầu, đè thấp thanh âm nói: “Ta với Ngụy Anh Kiệt cũng xem như có quen biết, y đối với ta sẽ bớt cảnh giác hơn với ngươi, để ta vào trong, ngươi canh giữ ở bên ngoài”

Mục Tiễu Địch nhíu mày, nhưng bởi vì sự tình cấp bách không cho phép tranh chấp, Tô Hoàng nói quả thực cũng rất có đạo lý, y nắm chặt tay cộng sự, rồi lại không nói gì buông ra, xoay người ngồi xuống bên cạnh con sư tử đá phía trước bậc thềm, làm ra vẻ đang kiểm tra gậy chơi mã cầu. Tô Hoàng gật đầu với y, không nói gì xoay người vào trong hiên, rất nhanh vọt lên lầu hai.

.

Chú thích:

[] Tô Bắc: khu vực phía bắc tỉnh Giang Tô.

[] mã cầu: hiện đại gọi là Polo, tên gọi môn thể thao cưỡi trên lưng ngựa sử dụng gậy đánh bóng có cán dài. Đây cũng là một trò chơi dân gian rất phổ biến ở Mông Cổ, tương truyền du nhập từ Ba Tư.

[] tiễn y: một loại trang phục của xạ thủ thời xưa. Bề rộng tay áo nửa trên (phần nối với thân) rộng, nửa dưới (phần cổ tay) nhỏ hơn, thuận tiện cho việc bắn tên. (đại khái nửa trên rộng cho dễ cử động, nửa dưới chật hơn cho khỏi vướng víu)

Truyện Chữ Hay