Chương : Ta cho ngươi tiểu trừng phạt.
Lễ hội bắt đầu cũng là lúc đường xá náo nhiệt hơn bao giờ nhất. Người qua người lại tấp nập, hầu như tất cả mặc trên thân đều là y phục vải vóc đơn sơ. Đương nhiên, cũng không thiếu những tiểu thư, công tử một thân quần áo lụa là. Trẻ em nô đùa đuổi bắt lẫn nhau trên đường. Tất cả đều mang theo vui mừng cùng thiểm thiểm nụ cười.
Lễ hội tới rồi, các chủ sạp hàng đều nắm bắt thời cơ tận lực rao bán. Không khí ồn ào, náo nhiệt này quả thực còn hơn cả ban ngày nữa. Cũng phải, lễ hội một năm chỉ tổ chức một lần, diễn ra có ba ngày. Đây là lễ hội truyền thống của Bạch Thành được truyền từ xa xưa tới giờ. Quả thực là đối với những con dân Bạch Thành quả là một lễ hội linh thiêng. Hơn nữa, đây cũng là thời gian bán đồ chạy nhất trong năm, đương nhiên là các chủ sạp hay tiệm quán lão bản phải tận lực hút khách. Không náo nhiệt sao được. Haizz
Đương sơ là như vậy, nhưng nhìn qua trong dòng người đông đúc trên đường lại có một thân ảnh phá lệ nổi bật. Một thân mang hắc y, vốn là nên hòa vào cùng màn đêm nhưng không biết sao lại càng thêm nổi bật. Mái tóc đen nhánh, mềm mại, hai lọng tóc nhỏ được buộc ra sau bằng một sợi dây màu đỏ. Dáng người thon dài, không yểu điệu giống nữ nhân, cũng không cường tráng, cũng không là loại thư sinh nho nhã đầy học vấn. Nhìn như yếu mềm nhưng lại cứng rắn, quật cường không dễ đổ. Khí chất thanh cao thoát tục tỏa ra xung quanh, tựa tiên hạ phàm, như từ họa mà ra. Chỉ cần đứng một chỗ thôi cũng là cảnh đẹp ý vui. Nhìn bóng dáng đã làm người say mê như vậy chắc chắn khuôn mặt là thực mĩ. Tiếc rằng lại mang mặt nạ, đúng vậy, là mang mặt nạ, mặt nạ cáo. Nhưng mặt nạ cũng không thể che hết toàn bộ khuôn mặt được, tỉ như... đôi mắt. Đôi phượng mâu dài, hẹp, con ngươi đen láy, sâu thẳm, tựa như có một lực hút vô hình tước hết linh hồn của những ai nhìn thấy nó vào trong. Đây quả thực là mĩ nhân a. Xuất hiện trong đám phàm tu tục tử này thì đúng như hạc lạc giữa bầy gà rồi. Không, nếu là hạc thì cũng không là hạc thường mà là hạc tiên.
Trong khi mọi người đều đang đàm luận, vị mĩ nhân có khí chất thanh cao thoát tục kia lại không hề hay biết, y đang bận nói chuyện với hệ thống. Ân, như mọi người nghĩ, vị mĩ nhân này chính là Lý Dật.
Người tu tiên thể chất cao, mọi giác quan đều là linh mẫn, tu vi càng tăng thì càng đề cao. Lý Dật tuy áp chế tu vi, nhưng cũng không là triệt để thành người thường, ít nhất là so người thường linh mẫn hơn rất nhiều. Bởi vậy nên không thể không nghe thấy xung quanh bàn luận được. Nhưng Lý Dật một chút cũng không nghe thấy, bởi tiếng hệ thống nhắc nhở đang vang vọng chưa có dấu hiệu dứt trong đầu y. Não y như sắp bị nổ tung ra rồi. Hơn nữa y còn đang bị điện giật toàn thân, đớn đớn cảm giác đến thực kinh khủng.
"Hệ... hệ... hệ th...ống, hả...o dừng... lạ...i s...ao?" Lý Dật đại não liên tục truyền về những cơn đau dữ dội khiến thân thể y run lên nhè nhẹ, liên nói chuyện cũng là đứt quãng, khó khăn.
"Không được! Ngươi ham mê mĩ thực, vui chơi, lơ là nhiệm vụ. Thân là ngươi hệ thống, ta có trách nhiệm đánh thức tỉnh ngươi." Hệ thống băng lãnh nói, giọng nói không có bất kì cảm xúc gì. Thế nhưng... lời nói tổng lại làm cho người ta cảm giác hệ thống là cái nghiêm túc lão sư.
"T... thế... nh...ưng, điệ...n có... ph...ải ha...y kh...ông ...q...uá m..ạnh ...điểm?" Lý Dật run rẩy nói, mới đầu đau đớn ập tới bất ngờ làm y không kịp đề phòng. Sau lại càng thấy càng lúc đau đớn hơn, hơn nữa không là đánh vào cơ thể mà là vào chính linh hồn giống như.
"Không có quá mạnh, dòng điện này mức độ là cấp , đây là cấp độ thấp nhất cũng là yếu nhất, không thể giảm thêm. Ngươi vẫn là ngoan ngoãn chịu đựng đi. Đây coi là tiểu trừng phạt, về sau còn mắc lỗi nữa thì sẽ không đơn giản chỉ là giật điện thôi đâu. Hơn nữa điện này là nhằm vào linh hồn mà đánh. Ngươi chịu đựng qua thì linh hồn của ngươi sẽ cường đại thêm điểm. " Hệ thống thản nhiên nói.
[Quả nhiên.] Lý Dật nói trong lòng. Thân thể hiện giờ của y chính là tu vi Độ kiếp kì, một chút điện này sẽ không nhằm nhò gì. Nhưng mà khi điện tiếp xúc y thì lại rất đau, điều này chứng tỏ nó không nhắm vào cơ thể mà là linh hồn. Ân, theo hệ thống nói thì là sau khi kết thức linh hồn y sẽ cường hơn, tính ra cũng là không lỗ. Đây là đã là mức thấp nhất, vậy còn cao hơn nữa thì sao? Khoan đã! Thấp nhất... ngọa tào, cấp đã thế này vậy cấp cao nữa linh hồn của y có phải sẽ bị đáng nát không? Không được, không được, cường hóa linh hồn là tốt nhưng phải đảm bảo là không y hiếp tới tính mạng. Xem ra sau này vẫn là cẩn thận chút, hệ thống cũng không phải là loại sẽ nương tay đâu. Lý Dật nắm tay trong lòng âm thầm quyết định.
Nãy giờ Lý Dật mải suy nghĩ nên cảm giác cơn đau nhẹ đi, bây giờ không suy nghĩ nữa thì lại cảm nhận đến. Này khiến Lý Dật đau đến nhăn mày, ân, là trong lòng.
Một lúc sau, dòng điện biến mất, Lý Dật cũng xụi lơ.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Xem nhiều truyện thấy mọi người đều tự làm bìa riêng cho truyện của mình. Mà ta thấy bìa truyện mình đơn sơ quá nên quyết tâm làm thử. Vì không biết phần mềm làm bìa nào nên phải tự vẽ rồi chụp lên. Thấy xấu quá hà, còn siêu đơn giản nữa, nhưng ta vẫn quyết định để lại. Dù xấu nhưng dẫu gì ta truyện cũng là có bìa riêng ha. Hì hì.
Chương này hội không ra phiên ngoại, ta có ý tưởng nhưng mà viết ra khó quá. Thôi, để khi nào viết xong ta đăng.
Chương : Nam chủ, ngươi thực khả ái.
Lý Dật đứng một lúc mới ổn định lại được. Sau khi có thể đi lại, Lý Dật ngay lập tức đi tới chỗ nam chủ theo chỉ dẫn của hệ thống.
Chỗ nam chủ đang ở cũng khá là đông người, nhưng đa phần đều là các cô nương. Tại nơi này có một con sông, lễ hội hàng năm nơi đây là chỗ thả hoa đăng. Bởi vậy xung quanh có rất nhiều xạp bán hoa đăng. Các cô nương cũng tới nơi đây để mua hoa đăng, viết ước nguyện của mình lên rồi thả xuống sông, mong điều ước thành sự thật.
Theo hệ thống nói thì nam chủ chính là đi theo mẫu thân mà đến, song vì tò mò nên cũng theo mẫu thân cùng thả hoa đăng.
Đến thì cũng đến rồi, nhưng nam chủ ở nơi nào? Lý Dật nhìn biển người trước mắt mà tâm phiền. Làm sao y tìm được nam chủ đây? Lý Dật hỏi hệ thống, hệ thống nói rằng nó chỉ biết vị trí bao quát của nam chủ thôi, không thể biết chi tiết, bảo y từ từ tìm.
Haizz, hệ thống đúng là nửa điểm cũng vô dụng. Vì hệ thống vô dụng nên Lý Dật phải tự mình đi tìm. Nhưng lúc đi qua một xạp bán hoa đăng...
"Vị công tử này, ngài mua hoa đăng đi, mỗi bông hai mươi lăm đồng. Còn có cả bút và mực chuẩn bị sẵn nữa." Chủ xạp nhiệt tình chào hàng.
"Ta không có gì để ước cả." Lý Dật nói.
"Không sao, công tử ngài mua thả cho vui cũng được, trải nhiệm một chút không khí lễ hội. Ta xem ngài cũng không phải dân thành này phải không?" Chủ xạp vẫn bám chặt không tha.
Lý Dật suy nghĩ một lát thấy mua một cái thả cũng không sao, liền nói với chủ quán.
"Cho ta một bông đi."
"Đây đây, của ngài đậy." Chủ xạp đưa cho Lý Dật một bông hoa đăng màu bạch ngọc. Hắn cảm thấy bông hoa đăng màu này rất hợp với vị công tử đây.
"Cảm ơn." Lý Dật đưa tiền cho chủ xạp rồi tiếp nhận hoa đăng. Y cũng không viết gì mà đem ra bờ sông thả luôn.
Hoa đăng đầu màu sắc cùng ánh lửa nhỏ nhoi trôi trên sông trong đêm tối. Làm chúng lung linh, đẹp đẽ, lấp lánh như sao trời.
Nhưng Lý Dật cũng không có tâm đi thưởng thức, bây giờ y cần nhanh chóng đi tìm nam chủ rồi hoàn thành nhiệm vụ. Không là hệ thống lại cho một phát điện dật thì toi.
Đang lúc Lý Dật định đứng lên thì một dọng nói non nớt vang lên kèm theo đó là tiếng thông báo của hệ thống.
"Ca ca thật đẹp."
"Tinh, nam chủ xuất hiện."
Nam chủ? Y tìm mãi thì không thấy, mà ngồi một chỗ thì lại tìm tới cửa, đây là gì? Lý Dật phun tào.
"Ca ca...?" Mộ Dung Huyền thấy y không có phản ứng, thử lên tiếng gọi.
"A... Tiểu đệ đệ, mặt ta bị che đi rồi, đệ cũng không nhìn thấy dung nhan của ta. Vậy... làm sao đệ nghĩ ta đẹp?" Lý Dật bị giọng nói non nớt làm giật mình. Y ngẩng đầu lên thì thấy là một cậu bé với khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt to, tròn, làn da mềm mịn, ngũ quan chưa nẩy nở mấy. Mái tóc đen, trông thật mền mại, được chải buộc gọn gàng. Này quả thực làm Lý Dật hò hét trong lòng. Thiên a, quá khả ái rồi! Sau đó phải một lúc nữa Lý Dật mới phản ứng lại, nhẹ nhàng đối nam chủ nói. Giọng nói ôn nhu, kèm theo chút ý cười cùng yêu chiều.
"Tuy mang mặt nạ nhưng khí chất cùng dáng người của ca ca làm đệ cảm thấy rất đẹp. Vậy nên nhất định sau tấm mặt nạ kia là một dung nhan cực kì mĩ lệ, mê người!" Mộ Dung Huyền chém đinh chặt sắt nói.
"Haha, vậy phải làm đệ thất vọng rồi, dung nhan sau mặt nạ của ta cũng không mĩ lệ như đệ nghĩ đâu." Lý Dật cười nói. Thiên a, nam chủ quả thực rất khả ái đâu. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc kia kìa, muốn ôm quá!!! o(≧∇≦o)
"Không thể thế được, ánh mắt của đệ luôn rất chuẩn." Mộ Dung Huyền thốt lên.
"Sự thật chính là như vậy đấy, tiểu đệ đệ." Lý Dật cười nói. Trong lòng thì như đánh trống. Thiên a, dáng vẻ mộng bức này của nam chủ cũng thật khả ái nữa. Chọc người muốn trêu ghẹo a.
"Hừm... Chẳng lẽ thật sự là sai?" Một Dung Huyền lẩm bẩm tự hỏi.
Lý Dật thấy vậy chuyển đề tài nói. Y còn rất muốn nói chuyện cùng nam chủ khả ái đây.
"Người nhà đệ đâu? Trẻ con đi đêm một mình nguy hiểm lắm đó." Lý Dật giả nghiêm túc nói. Nhưng quả thực trẻ con đi đêm rất là nguy hiểm.
"Mẫu thân đệ đang thả hoa đằng ở kia. Ca ca vừa rồi cũng thả hoa đăng sao? Ca ca viết gì trên đó vậy?" Mộ Dung Huyền hỏi.
"Ta không viết gì." Lý Dật nhìn Mộ Dung Huyền tâm mềm nhũn.
"Ca ca không có điều ước sao?" Mộ Dung Huyền nghi hoặc hỏi.
Lý Dật nhìn thấy vậy tâm là muốn hóa thủy rồi. Thật muốn mang về nuôi.
"Ca ca không có." Lý Dật kiềm chế tâm tình nói.
"Vậy ạ..." Mộ Dung Huyền nói, âm thanh nhỏ dần, sau đó mày bỗng nhiên nhăn lại. Khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi liên tục chảy xuống, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, không để cho âm thanh nào phát ra.
Lý Dật nhìn thấy cảnh này cũng biết là linh khí trong cơ thể nam chủ bạo động rồi. Trong lòng y cũng là đau chết, nam chủ đáng yêu thế này lại đang phải chịu đựng đau đớn, vậy mà lại vẫn kiên cường không phát ra âm thanh.
Lý Dật nhanh chóng đưa tay đặt vào lồng ngực nho nhỏ của nam chủ, bắt đầu phong ấn thuật. Một bên ôm lấy nam chủ động viên.
"Không sao, chịu đựng một chút, đau đớn sắp biến mất rồi." Giọng nói của Lý Dật chứa đầu ôn nhu cùng trấn an.
"Ừm..." Mộ Dung Huyền bị Lý Dật ôm vào ngực, lồng ngực ấm áp cùng ôn thanh của y làm giảm bớt cơn đau của hắn. Dựa vào ngực Lý Dật, Mộ Dung Huyền cảm thấy mình bị bao trùm bởi khí tức của y, ôn nhu, ấm áp. Hắn còn có thể ngửi thấy mùi trúc thoang thoảng trên người y, thật dễ chịu.
Lý Dật nghe thấy Mộ Dung Huyền trả lời tâm cũng là mềm nhũn thành một bãi thủy. Giọng nói non nớt còn có một chút run, làm đầu quả tim y ngưa ngứa. Tâm tình tốt, tự nhiên là hiệu xuất làm việc tăng. Chẳng mấy chốc, phong ấn đã hoàn thành.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Huyền cảm thấy đau đớn biến mất, không còn tăm hơi.