Đương nhiên chưa ai thành công gả đi...
Nhưng đưa đến bao mối tình đầu cho các đệ tử trong Vô Kiếm môn, Nguyệt phong chủ cũng coi như là danh xứng với thực.
"Nguyệt lão muội, như vậy khiêm tốn làm chi. Với dung mạo của tiểu mĩ nhân nhà muội, cho dù không thực lực cũng khiến cho khối đệ tử tự động quỳ gối nhận thua a~ Lão muội a, ta nói có đúng không?" Thất phong chủ nói, vẫn là điệu bộ cà lơ lất phất. Thế nhưng lời nói lại để làm người giận sôi.
"Thất phong chủ, huynh quá khen dung mạo Tiểu Khiết nhà ta rồi. Tiểu Khiết nhà ta làm sao có thể sánh được bằng với huynh. Rõ ràng là một bộ cà lơ lất phất nhưng xung quanh toàn tỏa ra loại lẳng lơ, đê tiện, tràn ngập tính kế giống hệt gái lầu xanh." Nguyệt Oa nụ cười càng tươi hơn, lời nói càng khiến người ta giận sôi hơn nữa.
Ân, hai vị phong chủ này chính là không vừa mắt nhau. Ngay từ đầu đã như vậy rồi, cả hai đều không thích tính cách của nhau.
Thất Phù chán ghét vẻ nghiêm trang, chính trực, lợi dụng tâm ý kẻ khác trong khi không có tồn tại chút cảm kích nào, thậm chí là khinh bỉ trong lòng của Nguyệt Oa.
Còn Nguyệt Oa thì lại chẳng thích dáng vẻ cà lơ lất phất của Thất Phù, quần áo đôi khi lôi thôi lếch thếch như tên ăn mày. Lại còn thỉnh thoảng tỏa ra dáng vẻ lẳng lơ, tràn ngập tính kế y hệt gái lầu xanh.
Bởi vậy nên mỗi khi gặp nhau, hai người nếu không nói móc nhau vài câu là không được.
"Nguyệt lão muội, bộ dạng ta như thế, sao đổi được giờ. Hơn nữa ta chưa đi lầu xanh bao giờ, không biết là các cô nương trong đất lại có dáng vẻ như thế nào a. Nguyệt lão muội, ngươi biết rõ thế chẳng lẽ là hay đi lắm sao?" Thất Phù nở nụ cười tươi như hoa hướng Nguyệt Oa nói.
"Ta đương nhiên chưa đi, thế nhưng gặp cũng đã gặp rồi. Một lần gặp là không quên được nữa. Ta đến giờ vẫn không thể nào quên cái cảm giác buồn nôn khi đó đấy. Đảo lại, ta thực ngạc nhiên Thất phong chủ huynh chưa đi lầu xanh bao giờ. Mấy tháng một lần huynh lại mất tích lúc về thì quần áo xộc xệch ta tưởng huynh đi tìm cô nương nào nha." Nguyệt Oa nâng tay lên lấy vạt áo giả vờ che miệng ngạc nhiên.
"Ta đương nhiên không đi thể đi tìm cô nương nào được a. Ta chính là đi luận bàn với một bằng hữu a, tại đấy kịch liệt quá nên y phục không chải chuốt tốt thôi, Nguyệt lão muội." Thất Phù tươi cười, chân thành nói.
"Vậy sao? Ta hiểu nhầm huynh rồi." Nguyệt Oa không chịu yếu thế một khuôn mặt chân thành đối Thất Phù nói.
"Bây giờ muội hiểu là được rồi, sau này có gì thắc mắc cứ hỏi huynh, nếu không muội hiểu lầm lại khiến cho sư huynh muội chúng ta tình cảm kéo ra một khoảng cách. Như vậy khiến sư huynh đao lòng a." Thất Phù nước mắt rơi xuống, hắn giả vờ nâng vạt áo lên xoa.
Nguyệt Oa nãy giờ sắc mặt chưa đổi đến bây giờ cũng phải giật giật mí mắt bởi vì Thất Phù diễn quá trớn, quá buồn nôn, nàng muốn... 'huệ'.
Sau đó là bầu không khí lúng túng cực kì.
Tiếp đó Dương Hạo chân quân, phong chủ Minh Hỏa phong phải ra đốt cháy bầu không khí.
"Thất sư huynh, huynh cùng sư muội nói chuyện nãy giờ ta thực sự là có chuyện muốn hỏi a. Theo lời huynh nói thì có khả năng đệ tử ngoại môn kia thắng?" Dương Hạo chân quân nói.
"Không nắm chắc nha, ta cảm giác hắn sẽ thắng, còn là thắng một cách rất bất ngờ. Nếu ta cảm giác đúng, vậy thì sau trận đấu nếu không có ai thu hắn làm đệ tử ta liền thu đi. Coi như có duyên." Thất Phù nghiêm túc nói, hắn đã thu hồi vẻ cà lơ lất phất ban nãy.
"Thực sự?" Dương Hạo ngạc nhiên thốt.
Không chỉ có Dương Hạo, Nguyệt Oa và một số vị phong chủ khác cũng rất ngạc nhiên. Bọn họ tin tưởng cảm giác của Thất Phù, bởi vì cảm giác của hắn tỉ lệ đúng lên tới %. Xem ra lần này tiểu tử kia thắng rồi. Các phong chủ cùng nghĩ.
Nguyệt Oa hiểu điều đó bởi vậy nên trong lòng âm thần cắn khăn tay nước mắt tuôn rơi.
Phong nàng bây giờ có mỗi Tiểu Khiết có thể tham gia kiếm bàn đại hội, hiện tại y chưa trước mười đã bị loại, thử hỏi làm nàng làm sao không khóc.
"Ta nói đùa ngươi làm gì?" Thất Phù quay lại lườm Dương Hạo một cái nói. Trong lúc đó tầm mắt vô tình lướt qua khuôn mặt của Nguyệt Oa, thấy nàng sắc mặt khẽ biến, trong lòng hắn cực kì vui vẻ.
Nàng ta lại cắn khăn tay nước mắt tuôn rơi trong lòng đâu. Bộ dáng không vui vẻ này của nàng quả thực là khiến người sảng khoái.
Sau cuộc đối thoại nhỏ này, các vị phong chủ cũng không nói gì nữa mà chăm chú xem khán đài.
Nghe được cuộc hội thoại của các phong chủ Lý Dật hơi hơi nhíu mày.
Chuyện Thất phong chủ có cảm giác được mọi chuyện xảy ra tỉ lệ đúng đến % trong nguyên tác không có được đề cập a.
Hắn cứ như vậy chẳng phải là rất nghịch thiên rồi?
Có nguy hiểm có thể cảm giác trước mà kịp thời tránh né, có bảo vật liền biết mà tìm được, ...
Nghịch thiên thế này ai làm được?!
Hệ thống nghe Lý Dật trong lòng phun tào không khỏi thở dài. Nó đang định bát quái với Lý Dật chuyện về Thất Phù mỗi tháng biến mất. Cơ mà Lý Dật y có vẻ không hứng thú lắm. Thôi, bỏ đi.
Thế là một hệ thống một kí chủ cứ như vậy tồn tại hai tiếng lòng khác nhau tiếp tục quan sát khán đài.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Chuyện về điều hệ thống muốn nói với Lý Dật, tác giả cảm thấy vẫn là cho nó trở thành một trong những bí ẩn của 《Nam chủ, ngươi đừng đuổi theo ta nữa》 đi.
Còn chuyện về Thất Phù chân quân, vốn tính cũng định cho vào một trong những bí ẩn của 《Nam chủ, ngươi đừng đuổi theo ta nữa》 thế nhưng lại thay đổi. Tác giả quyết định nói ra.
Thực ra mỗi tháng Thất Phù chân quân đều biến mất thực sự là đi luận bàn. Là luận bàn trên giường với tình nhân bí mật. Không phải là hắn được người khác uy cho đâu là hắn đi uy no cho người khác đó.
Tiểu công của Thất phong chủ cuồng nhiệt quá mà