Thời gian trôi qua, tháng năm vẫn còn đọng lại. Hộp màu dùng lâu rồi cũng đến một ngày phát hiện ra sao nó nhiều bột thế.
Tuy so sánh này không cân xứng lắm nhưng chỉ cần biết hiện tại Lý Dật như chủ nhân hộp màu cũ ấy là được.
Những chuyện vừa xảy ra với y như khi phát hiện màu pha có bột vậy. Đám bột đó chính là Mộ Dung Huyền. Ngứa mắt lắm, ngứa mắt muốn điên lên nhưng lại không thể loại bỏ.
Chẳng biết làm gì khác, trong tình huống như thế làm Lý Dật nhớ ra ý định ban đầu. Đèn y còn chưa thả xong nữa, thời gian lễ hội không chú ý cũng sắp hết rồi. Vốn lúc đóng sạp thì đã gần tiếp cận giai đoạn cuối. Thêm thời gian chen vị trí với cả mấy chuyện sảy ra sau đó. Giờ không nhanh tay thì lễ hội cũng hết chơi.
Thế là Lý Dật bắt đầu dán thêm vài cái mặt nạ, vứt Mộ Dung Huyền sang một bên mà chạy ra bờ sông. Như xài ma pháp mà biến ra hoa đăng. Được rồi, đó không phải ma pháp mà là một thủ thuật nhỏ của tu sĩ. Thêm bút lông, thêm mực. Đổ chút nước, mài mực ra nghiên. Đầu bút nhúng vào, tay giơ lên, lời ước nguyện lấy phương thức rồng bay phượng múa mà xuất hiện. Nói là rồng bay phượng múa cho nó hoa mĩ chứ thực ra chữ rồng bay thực ra là chữ giun uốn, phượng múa... Thấy phượng múa bao giờ chưa? Nên cái gọi là phượng múa chỉ là vẫy cái cánh, quơ cái đuôi thôi. Lên mặt chữ chẳng phải là chỉ chữ uốn lượn như gợn sóng, không nhìn ra cái gì sao?
Búng tay một cái, nến bên trong hoa đăng đã nổi ngọn lửa nhỏ. Thả đèn xuống sông, Lý Dật đưa mắt nhìn nó hòa nhập vào những chiếc đèn đẹp đẽ sáng rực rỡ ánh nến khác trôi về hạ du.
Mộ Dung Huyền ở bên cạnh, hắn nhìn chiếc hoa đăng trôi dạt theo dòng nước. Không nói gì.
Quay đầu lại nhìn mèo quất. Nó vẫn cứ nằm ra đất bày tỏ yêu thương với thực vật xung quanh. Nom có vẻ không định theo chủ nhân nó đi về. Và nó đã chứng thực điều đó bằng bốn phân vẫn không chịu chạy đến chỗ chủ.
Không còn cách nào khác, Mộ du Dung Huyền dùng sát chiêu. Hắn lấy từ trong túi trữ vật một thứ được giấy bọc lại. Ngay lập tức, một mùi thơm ngào ngạt từ nó lan ra. Mèo quất đang ngọ nguậy bày tỏ yêu thương với hoa lá ngay lập tức ngừng lại. Nó trở người, lật thân mình mũm mĩm dậy. Cái mũi đã sớm bắt hơi được nơi khởi nguồn của mùi thơm. Bốn cái chân vội vàng chuyển động chạy lại chỗ Mộ Dung Huyền. Chạy đến nơi, thấy con sen vẫn không có ý định lấy nó ra cho mình, nó lấy lòng dụi vài cái vào mu bàn tay.
Dường như đã quá quen thuộc với hành động này của mèo quất, Mộ Dung Huyền không chút nào chiều theo ý nó.
Mèo ta thấy tên human trước mặt không lấy cá khô nhỏ, nó tức giận lắc lắc cái đuôi quay đầu muốn đi. Đi được vài bước lại quay trở về. Xem ra là không cưỡng được mùi vị của cá khô. Nó bước nhanh về Mộ Dung Huyền, lấy đà nhảy một cái, móng vuốt nhỏ ngay lập tức chìa ra, bám trụ lên vải vóc. Tay chân nó linh hoạt trèo lên vai. Lúc này Mộ Dung Huyền mới lấy ra một con cá đưa sang. Nó hài lòng mà gặm cá, cái đuôi ngoe nguẩy. Xem ra vui lắm.
Lý Dật vừa quay đầu lại liền thấy cảnh này. Mặt không cảm xúc nhưng lòng đã trợn mắt ngoác mồm. Y quên còn có thể dụ bằng đồ ăn... Tiểu nhân trong lòng âm thầm cắn khăn tay.
Mộ Dung Huyền cảm nhận được ánh mắt oán than từ Lý Dật, hắn lạnh nhạt liếc nhìn. Không nói không rằng ôm mèo đi luôn. Bóng lưng nhanh chóng mất hút trong bóng tối.
Lý Dật thấy Mộ Dung Huyền đã đi, trong lòng thở phào một hơi. Ánh nhìn vừa nãy của hắn làm y sởn hết cả gai ốc. Trong ánh mắt đó chứa ý thăm giò cùng nghiền ngẫm, như muốn nhìn thấy hết bí mật của đối phương. Thật không thể không làm người rợn tóc gáy.
Không suy nghĩ chuyện này nữa, đau đầu quá. Lý Dật thầm nghĩ. Tuy rằng kiếp trước là một học sinh giỏi, IQ cao, con nhà người ta trong mắt mọi người. Nhưng IQ cao mà không có nghĩa là hoàn hảo. Là người thì vẫn có sai sót. Vậy nên Lý Dật sẽ không biết rằng bản thân vừa tiết lộ một điều quan trọng cho Mộ Dung Huyền. Dẫn tới sau này mọi thứ y làm đều không thành công. Đương nhiên là bây giờ bản thân Lý Dật còn không nhận ra. Vậy nên y vẫn còn sức chạy tung tăng đi chơi hội. Tất nhiên là sau khi vứt nam chủ ra sau đầu. =)))
Một đêm đầy sóng ngầm trôi qua. Kì lạ là từ hôm đó hệ thống không hề lên nước. Lý Dật có gọi nó nhiều lần, nhưng vẫn không được hồi phục. Điều này làm y có chút lo lắng. Thân là đồng bọn, đang giao dịch ngon nghẻ, bỗng một tên không nói không rằng, mất tích cmn luôn. Đương nhiên phải lo lắng chứ. Haha, đùa thôi. Con người ai cũng đều mang trong mình bí mật. Nhưng bí mật quá lớn, thời gian lâu sẽ cảm giác thật nặng nề. Nhưng lúc như này sẽ muốn nói hết với ai đó cho thanh thản. Hai người cùng gánh vá sẽ tốt hơn một người nhiều. Vì vậy nên hệ thống trong lòng Lý Dật từ lâu đã không còn chỉ là hệ thống. Nói sao đây ta, có thể là bạn bè, nhưng lại có ỷ lại vào đối phương. Thật phức tạp.
Không liên lạc được hệ thống, Lý Dật cũng không biết cách tìm được. Chính tại giây phút này, y nhận ra, tu sĩ không có cao cả như vậy, bản thân lại nhỏ bé, yếu đuối đến nhường nào. Mỗi ngày cầu nguyện hết thảy thuận lợi, chờ đợi nó trở về. Hệ thống từng nói, hết thảy thế giới đều vận hành dựa trên nhân quả, mà hệ thống, một tổ chức nằm ngoài nhân quả mà cũng không nằm ngoài nhân quả lại vận hành dựa trên ý niệm.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Tui quay lại rồi đây!!! Cuối cùng cũng đã nghỉ hè. Tưởng đâu được giải thoát, nhưng lại là mở ra một địa ngục khác. Chẳng phải gì khác chính là học việc :"))) Mỗi ngày tui đều cầm máy. Nó tì vào, đau hết cả tay. Hơn nữa muốn chia sẻ với mọi người một niềm vui nho nhỏ của tuiiiii. Đó là tui đứng nhất lớp rồi! Lần đầu tiên tui đứng nhất lớp á! Cảm giác lạ lắm à.
Bán thảm, chia vui xong rồi thì tui có điều muốn tâm sự xíu á. Bản thân tui tự nhận biết được là tui viết rất kém. Tình tiết thuộc dạng lộ trơ trơ ra, không úp mở gì hết, cũng không có luên kết chặt chẽ. Nhưng có một vài chi tiết tui vẫn viết nửa hở nửa giấu. Nên tui vẫn hi vọng có người cmt phân tích hoặc nói thẳng mấy chi tiết nửa úp nửa mở ấy. Tâm sự xíu thôi. Mọi người đọc truyện vui vẻ.