Hoàn thiết kế xong hết thảy, Lý Dật bắt đầu làm giả di chúc...
Giả truyền thừa đương nhiên phải có giả di chúc. Đây là một vấn đề khó khăn, hệ thống cũng không cung cấp thông tin gì. Như vậy hắn là phải tự thân vận động.
Năm đó đệ nhất chùy Kim Cốt quân tiên trong lúc chạy trốn đã đánh rớt kiếm, như vậy động truyền thừa này không thể do Kim Cốt quân tiên làm.
Vì vậy hắn phải làm giả truyền thừa của một vị khác. Cơ mà vị này phải là thực lực mạnh mẽ, tài phú không thiếu. Lại thích tán tài, như vậy mới hợp nhân thiết một vị không cần lấy này tuyệt thế kiếm Vô Túc gây náo loại hai giới Thải, Kỷ.
Nghĩ đến đây trong đầu Lý Dật bỗng hiện lên một bóng mờ nam tử, hình như gọi Lĩnh Sơn...
Hắn khuôn mặt thanh tú chính khí, trên thân kim đức chói mù mắt. Hắn cười sảng khoái vẫy tay nói.
"Đi chơi, ta mang ngươi thấy thế nào là tán tài chân chính sảng khoái!"
Sau đó hắn liền cầm tay lôi kéo y đi, y hoàn toàn không thể giật lại được. Hắn... quá khỏe...
Hình ảnh mờ dần đến đây là kết thúc, Lý Dật lắc lắc đầu nếm thử tìm lại trong kí ức, thế nhưng liền tí ti liên quan cũng không thấy. Giống như đoạn kia kí ức chưa bao giờ tại vậy.
Thử tìm lại trong trí nhớ lần nữa, tuy nhiên y vẫn không thể biết Lĩnh Sơn người này là ai. Trong Thải Linh giới cũng không thấy nhắc tới.
Cũng không quan tâm lắm, Lý Dật lấy luôn tên này bắt đầu làm giả 'di ngôn'.
Hí hoáy suốt nửa canh giờ, cuối cùng '(ngụy) di ngôn' đã làm xong.
Lý Dật đặt Vô Túc kiếm lên bệ cạnh hòn đá.
Sau đó bắt đầu che kín truyền thừa.
Kiếm linh Tiểu Vô Túc theo Lý Dật đi ra. Bởi vì Lý Dật làm không hạn chế kiếm linh Tiểu Vô Túc di chuyển. Vì vậy Tiểu Vô Túc có thể đi ra xung quanh.
Đây cũng là vì khiến Tiểu Vô Túc không cảm thấy hạn chế, bản thể vẫn là còn tại truyền thừa bên trong.
Truyền thừa làm xong, Lý Dật bắt đầu lấp đất cho bằng phẳng.
Tiếp đó y theo trước tính toán bắt đầu bày bố che mắt trận. Lấy tảng đá làm mắt trận chính. Lấy vài gốc thảo dược gần đó làm mắt trận phụ.
Một truyền thừa được sinh ra, chỉ chờ nam chủ đến phá họa... khụ, đến phá giải.
Xong xuôi, Lý Dật đứng chờ thông báo của hệ thống.
Chờ một khắc, hai khắc, nửa canh giờ, một canh giờ.....
TM, hệ thống ngươi đâu!!!!!
Lý Dật hết sức không hiểu, nhiệm vụ đều làm xong, hệ thống ngươi sao không thông báo...
Chẳng lẽ... ngươi đi mà chưa đưa cho ta phần thưởng sao?!!
Nghĩ như vậy, Lý Dật thật sâu sắc cảm thấy trong lòng bị đội hữu phản bội.
"Ai là ngươi đội hữu mà phản bội?!!" Lạnh băng hệ thống phẫn nộ thanh truyền tới.
Lý Dật thở phào, hệ thống không có ăn quỵt.
"Ai ăn quỵt ngươi!!! Bổn hệ thống xưa nay quang minh chính đại! Ta dù chủ là một chuỗi dữ liệu cũng không làm cái trò ăn quỵt đó của nhân loại các ngươi!" Hệ thống đọc Lý Dật trong lòng ý nghĩ càng ngày càng phẫn nộ.
Thật, nó chưa bao giờ tức giận đến vậy! Bôi xấu, đích thị là bôi xấu nó!!! Quả nhiên nhân loại đáng ghét!
Hừ, may mắn hắn không phải nhiệm vụ giả, nếu không nó phải khóc cả đời gắn kết với tên này rồi.
Thật hâm mộ các tiền bối, tiểu bối.
Có các kí chủ thấu tình đạt lí hoặc là manh manh dễ ăn hiếp.
Nó cũng muốn được buộc định với các kí chủ như vậy a~
Cuộc đời nó là một câu chuyện buồn, từ ngày sinh ra không gặp gỡ được cái nào tốt kí chủ cả. Híc TAT...
Nhận thấy hệ thống khả năng thật tức giận, làm bạn chục năm Lý Dật nhanh chóng đến dỗ.
"Âyz, hệ thống, ta chỉ là nhất thời nghĩ vậy thôi. Là ta sai, ta hồ đồ nghĩ bậy. Hệ thống ngươi tha thứ cho ta a."
"Hừ, hoa ngôn xảo ngữ. Nhân loại tầm thường cách ngươi chả có ai tốt cả!" Hệ thống hừ lạnh nói.
Lý Dật thấy hệ thống như vậy đủ nhận biết nói cũng vô dụng. Y dứt khoản chuyển đề tài.
"Được rồi, là ta hoa ngôn xảo ngữ. Ngươi giải thích xem tại sao ta chưa nhận thưởng? Nhiệm vụ hoang thành xong rồi mà."
"Hừ, ngươi tưởng thế là xong sao, để đảm bảo, đến khi nam chủ hoàn thành xong truyền thừa ngươi mới nhận được. Đến lúc đó nhiệm vụ coi như hoàn thành, ta cũng rời đi. Tóm lại một câu chúng ta còn ở cùng mấy tháng nữa." Hệ thông EQ thấp thành công bị dẫn đi.
"Ra vậy." Lý Dật nghe vậy hiểu ra.
Cũng đúng, nhiệm vụ của y là trao bàn tay vàng đến tận tay nam chủ. Có câu tiễn phật tiễn đến tây thiên, đã giúp phải giúp cho trót.
Nghĩ như vậy tâm tình y liền tốt hơn hẳn, nhưng không lâu sau Lý Dật nhận ra một sự việc!!!
Y sẽ phải một lần nữa tới khu rừng này, mà số đan dược y luyện chế đã gần hết. Cho lần sau chắc chắn sẽ không đủ dùng.
Còn không kể đến nhỡ nam chủ xảy ra chuyện gì.
Nỗi lo âu ngập tràn, Lý Dật bắt đầu lo lắng trong lòng. Tiểu Lý Dật liên tục đi đi lại lại, tay phải cầm cằm tay trái chống khuỷu tay phải, trên mặt ra mồ hôi hột, vẻ mặt lo lắng, bất an.
Hệ thống biết được Lý Dật suy nghĩ bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ.
"Ngươi lo âu gì nga? Đã có ta này siêu cấp hệ thống ở, mặt hàng nào chả có! Nhanh chóng vào thương thành đổi thôi. Khuyến mãi đặc biệt giảm %, vào mua thôi. Cam đoan không gạt già dối trẻ!"
"Yên lặng! Ngươi ồn quá." Lý Dật xoa trán đau đầu nói.
Thật, hệ thống lải nhải bên tai tối đau đầu.
"Ta là đang cho ngươi ý kiến nha, ngươi là gì mà hung ta?!" Hệ thống siêu siêu bất mãn nói.
"Nhưng ngươi quên? Ta KHÔNG CÓ tiền!" Lý Dật lúc nói vô cùng nhấn mạnh hai từ không có chỉ độ nghèo kiết xác của bản thân.
"Nhưng toàn đồ tốt a."
"Nhưng toàn đồ MẮC!!!" Lý Dật gằn giọng nói.
"Hảo a, vậy ngươi tự nghĩ cách. Bổn hệ thống không quan tâm nữa."
Hệ thống nói xong chuồn đi nhanh như một cơn gió. Như kiểu không muốn ở cạnh y thêm một chút nào nữa.
Để lại một Lý Dật với trăm nỗi buồn phiền.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Lâu rồi không gặp, mọi người khỏe không? Ta tranh thủ viết được một chương này. Ân, có vẻ nhân vật chính thiết lập càng ngày càng bay xa. A, bỏ đi.
Bye, tối an~