Lý Dật biết đó là ý kiến của Ngưu đầu lĩnh mà không phải của tiểu kiếm linh.
Y rất tôn trọng ý kiến của người khác nên quay ra hỏi tiểu kiếm linh.
"Tiểu kiếm linh, ngươi có đồng ý theo ta một đoạn thời gian đi tìm bản định chủ nhân không?"
Tiểu kiếm linh không biết là nghe hiểu hay không, y nghiêng đầu một lúc, như là đang ở tự hỏi. Sau đó dưới vô số ánh mắt từ cả đàn ngưu lẫn Lý Dật gật đầu một cái.
Tiểu kiếm linh không hiểu nhiều lắm, thế nhưng từ sâu trong tiềm thức, một giọng nói thúc dục y đi với người này. Nó nói y vốn không nên ở đây, y nên là ở một nơi nào đó nguy hiểm, không gian nhỏ hẹp chờ đợi chủ nhân.
Thế nhưng y lại ở đây, cùng đàn ngưu hưởng thụ những tháng ngày trôi qua.
Hiện tại y nên quay về vị trí của bản thân.
Mà người nam tử trước mắt này có thể khiến y quay về. Vì vậy tiểu kiếm linh gật đầu.
Lý Dật nhận được đồng ý, y liền bảo tiểu kiếm linh nói chia tay với đàn ngưu.
Khoảng hai khắc sau, ngưu thủ lĩnh đứng dậy, để lộ một thanh kiếm màu đen ẩn chứa những hoa văn mờ ảo lúc ẩn lúc hiện.
Hiển nhiên đây chính là Vô Túc kiếm.
Lý Dật không có đưa tay ra lấy, tiểu kiếm linh đã chui vào thanh kiếm điều khiển nó bay lại bên cạnh y.
Vô Túc kiếm không có vỏ, đương nhiên là chuyện này không có vấn đề gì lớn.
Bản mệnh pháp khí có thể thu lại để trong cơ thể.
Nếu muốn mang ra bên ngoài ngưu bức thì cũng chịu thôi.
Chuôi kiếm cọ vào tay Lý Dật, tiểu kiếm linh truyền đạt nó muốn Lý Dật cứu lấy này hồ. Nơi này dù sao cũng là tiểu kiếm linh từng gia.
Lý Dật rất sảng khoái tiếp nhận.
Này Thủ Du hồ chính là một nồi thuốc lớn, chỉ cần nhiều lần bỏ vào khổng lồ dược liệu nấy lên. Hoặc bỏ xuống nơi này một cái mạch nhỏ cho tiên hồ chảy xuống.
Nơi này sẽ quay về như cũ.
Lý Dật là không có lớn dược liệu như vậy, thế nhưng y có thủy tiên a.
Chỉ cần để vài xô nước thủy tiên trong tiểu thiên địa ra đổ vào là được.
Mà tiểu thiên địa lại thiếu gì mấy xô thủy đó.
Lý Dật mở ra một thông đạo nhỏ, truyền đạt ý tưởng cho Tạp Khắc. Tạp Khắc rất nhanh chóng múc ra mấy xô tới đây.
Lý Dật đổ tất cả vào Thủ Du hồ.
Mỗi lần đổ xong một xô Thủ Du hồ lại thay đổi rõ rệt.
Linh khí tràn đầy, sinh cơ bừng bừng.
Đổ xong cuối cùng một xô Thủ Du hồ đã quay lại như cũ.
Xong xuôi này nọ Lý Dật liền cùng tiểu kiếm linh rời khỏi nơi này quay về núi Bạch Tu.
Trước khi quay về Lý Dật nghĩ nhiều lắm. Nhìn bề nhoài bình tĩnh nhưng là tâm tư trăm chuyển.
Cuối cùng y vẫn là đưa tiểu kiếm linh cùng Vô Túc kiếm trở lại núi Bạch Tu.
Y định sẽ đào tạo tiểu kiếm linh thành thần đội hữu.
Dù sao kịch tình còn có năm hậu mới triển khai.
Bằng đó dư thời gian y có thể bổ sung kiến thức cho tiểu kiếm linh.
Quyết định như vậy Lý Dật liền đưa tiểu kiếm linh về.
Đứng trên thân kiếm, Lý Dật bỗng nhớ tới một chuyện. Y hình như chưa biết tên tiểu kiếm linh, vì vậy y liền quay sang hỏi.
"Tiểu kiếm linh, ngươi gọi gì đâu?"
"Đại... danh? Không... không biết." Tiểu kiếm linh chần chừ nói. Thật, y cũng không biết y gọi thế nào.
Từ lúc sinh ra ý thức đến giờ, ngưu quần cùng ngưu đầu lĩnh đều gọi y là nhóc, chưa xưng tên bao giờ. Y cũng đâu biết đại danh bản thân gọi gì.
Lý Dật: "Vậy liền dựa theo tên gốc, gọi Vô Túc thế nào?"
Vô Túc: "Vô... Túc... Vô Túc, hảo. Ta đại danh gọi Vô Túc."
"Ta gọi ngươi Tiểu Túc đi." Lý Dật xoa đầu Vô Túc cười nói.
"Ân."
Kết thúc cuộc đối thoại hai người liền yên lặng phi kiếm về núi Bạch Tu.
Đến núi nơi, Lý Dật thuần thục mở ra tầng tầng lớp lớp tấm màn bảo vệ đi vào trong.
Lý Dật hồi Vân Diễm ra, khiến y cùng với tiểu kiếm linh chơi đùa.
Còn bản thân đi biên soạn giáo án dạy học.
Dù sao bản thân lần đầu tiên làm giáo sư, phải chuẩn bị kĩ càng mới được.
Sau đó Lý Dật nhốt mình trong Tàng Thư Các hai thiên mới đi ra.
Lúc đó Vô Túc cũng đã vô cùng quen thuộc núi Bạch Tu, còn cùng với Vân Diễm và đại kiếm linh sáo Vu Nguyệt thân cực kì.
Còn Lý Dật, y bây giờ sâu sắc hiểu đến sự mệt nhọc của các lão sư. Người ngoài cứ nghĩ làm lão sư rất nhàn, lúc nào đi học thì dạy, nghỉ hè thì nghỉ.
Nào ngờ soạn giáo án thôi cũng mệt gần chết, chưa nói trong quá trình dạy học còn cần quan sát tu sửa sao cho phù hợp. Còn phải đánh giá, khen ngợi, thưởng thiếc, chuẩn bị thực hành đồ vân vân...
Quả nhiên nghề nào cũng có cái khổ của nó sao.
Nhưng dù thế nào thì cũng phải cố gắng, bây giờ lui làm sao được.
Nghĩ vậy Lý Dật liền gọi Vô Túc lại đây nói.
"Chúng ta hiện tại có năm, trong thời gian này ta sẽ giáo ngươi toàn bộ tri thức. Tuy có điểm nhiều nhưng ta tin với thiên tư của ngươi sẽ học rất nhanh. Nếu ngươi không học hết cũng không sao, vào được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Bây giờ chuẩn bị đi, buổi chiều hôm nay chúng tay bắt đầu học."
"Ân." Vô Túc ngoan ngoãn gật đầu nói.
Sau đó y ngồi trên thân kiếm điều khiển nó bay đi. Này chính là Vu Nguyệt tỉ tỉ dạy y đâu.
Lý Dật nhìn Vô Túc bay xa liên tục cảm khái.
"Ai~, học tập thực nhanh, không biết là ai dạy đây."
"Là Vu Nguyệt sáo linh." Hệ thống nhảy ra nói.
"A, là Vu Nguyệt a. Cũng phải, dù sao đều là khí linh, nhanh chóng hòa thuận đều là dĩ nhiên." Lý Dật nghĩ nghĩ, tuy Vu Nguyệt tính các có chút lãnh đạm thế nhưng xem ra đối với tuổi nhỏ khí linh quả nhiên là rất nhu hòa.
"Không phải. Vu Nguyệt chính là bị Vô Túc một câu tỉ tỉ hảo xinh đẹp cấp manh chết mà thôi." Hệ thống vô tình xé rách sự thật.
"Ân, thì ra là vậy. Tỉ tỉ xinh đ... A, a! Không phải Vu Nguyệt sáo linh chính là nam tính khí linh sao?!" Lý Dật chấn kinh rồi.
"Ân, ngươi Địa Cầu lúc trước chả có nữ trang đại lão sao? Vu Nguyệt cũng tương tự như vậy, hắn dựa vào tạo hình cực kì mĩ đến biến thái giả trang nửa nữ nửa nam. Mà các ngươi đều biết hắn là nam nên đều cư xử hắn là nam nhân. Cơ mà đại lão người ta không muốn, cảm giác bản thân thật thất bại. Vì vậy nên đối với các ngươi thái độ rất là lãnh. Mà Tiểu Vô Túc tùy tiện khen một câu tỉ tỉ thật xinh đẹp liền khiến cho hắn cảm giác được thành tựu rồi, vì vậy nên đối với Vô Túc càng tốt hơn." Hệ thống giải thích.
Lý Dật trong lòng không hiểu ra sao toát ra một câu.
Nữ trang đại lão tâm như kim đáy biển.
______________________________________
Góc tác giả:
TieuThanh: Aiz, cuối tuần bị cảm, sốt ốm nhăn răng ra. Không ngờ thu hoạch được niền vui bất ngờ.
Tác giả đã định ra cơ bản nội dung tiếp theo cùng đại kết cục. Chỉ chờ viết chi tiết thêm thôi.
Đại khái chính là He mà,... hê hê, tuy không thích ngược lắm nhưng mà ngược công một chút cũng không tệ.
Nhưng ta cảm thấy đại gia đại khái đọc sẽ không cảm xúc gì mấy. Ân, hảo, đến lúc đó lại nói đi.
Chúc đại gia một buổi chiều vui vẻ (′▽'〃)